Tống Mạn Chi Thần Vương


“Chạy, hãy chạy đi, hãy bám víu lấy mạng sống của mình đi, đển một ngày, ngươi tin rằng có thể giết được ta thì hãy đến đây!
Còn bây giờ chính là phần diễn của ta, đừng nghĩ đến hạnh phúc, đừng nghĩ đến bằng hữu, bởi vì ta sẽ không cho phép ngươi có nó.
Ngươi… Chỉ là một trò chơi của ta, trò chơi mà ta có thể trả giá bằng tánh mạng, hãy cho ta thấy, ta không sai khi đặt cược vào ngươi.
Cho ta tìm được cảm giác sung sướng khi được chiến đấu với một đối thủ ngang tài, dù chết ta cũng sẽ mỉm cười!”
“Ta chỉ là một trò chơi của hắn, ta đã trả giá bao nhiêu? Người thân mình? Nàng ấy? Sư phụ?. Chỉ vì trò chơi mà hắn nghĩ ra để thõa mãn bản thân mà ta mất đi tất cả, đến cuối cùng, ta không biết lúc nào sẽ gục ngã trước hắn.
Đây là số mệnh sao? Thật sự là số mệnh sao? Đã như thế thì ta không thể để cho nó điều khiển cuộc đời ta.”
….
“Ta hận, hận bản thân mình! Vì tò mò nhất thời mà hại cả gia đình. Ta hận mình yếu lòng, để nàng ấy liên lụy. Ta đã mất nàng mãi mãi!”
“Ta hận, hận hắn, hận kẻ đã làm cho đời ta thành như thế này, hận hắn chỉ xem ta là trò chơi!”
“Ta hận, hận ông trời, hận thiên địa, vì sao lại để số mệnh của ta như thế! Cuối cùng, ta vẫn không thể chống lại số mệnh ư! Đã thế thì ta sẽ Sát Thiên!”
“Sát Thiên, Thiên Sát, Hận ý kinh thiên, Sát khí kéo tận thiên cổ! Nhất Kiếm Bổ Thiên, Phân Cách Thiên Không, Xé Bỏ Số Mệnh!”
E hèm, giờ quảng cáo đã xong, hy vọng các bạn sẽ đón đọc tác phẩm sắp ra mắt của ta. THIÊN SÁT!
Bây giờ ta trở lại truyện chính.
“Naruto!!”
“Naruto!!”
Thấy Naruto đã xuất hiện, Sasuke và Sakura đều vui mừng mà hô lên, hai người cũng chẳng quan tâm về ám hiệu nữa rồi, vì trực giác cho biết, đây chính là Naruto thật sự.
Trong đó, Sasuke là vui mừng hơn hết, vì nếu có Naruto ở đây, cả hai sẽ có thể có hy vọng chống lại tên đáng sợ này.

Chính bản thân Sasuke cũng không biết, lúc này, cậu đã thay đổi rồi. Từ một cậu bé chỉ có hận thù đến hôm nay, Sasuke đã biết hy vọng, tin tưởng vào đồng đội mình.
Nhảy đến bên cạnh Sasuke, Naruto nhìn về Orochimaru rồi nói:
“Ngươi là kẻ tạo ra con rắn kia! Vậy mà còn tấn công đồng đội của ta!”
Orochimaru không trả lời Naruto, mà nhìn vào Naruto và gật đầu nói:
“Không ngờ ngươi hạ con rắn đấy nhanh đến thế ư, xem ra ta quá xem thường các ngươi rồi!”
Naruto đứng song song với Sasuke và nhìn chằm chằm vào Orochimaru, cậu đang đề cao cảnh giác của mình lên mức cao.
Còn ở một bên, Sasuke đã mở Sharingan lên từ lúc nào, cậu nói với Naruto:
“Đừng nói nhiều với hắn, Naruto! Chúng ta hãy hợp sức đánh bại hắn!”
“Phối hợp nữa sao! Vậy thì dùng thử “nó” nhé!”
“Ok!”
Vừa nói xong, Sasuke bắt đầu kết ấn với tốc độ rất nhanh, mà Orochimaru cũng không nhận ra Sasuke đang thi triển ấn gì, hắn đoán là một thuật mới nào đó. Sự tự tin về bản thân làm cho Orochimaru không muốn ngăn cản Sasuke thi triển nhẫn thuật. Trong lúc Sasuke kết ấn, Naruto cũng phóng dao về phía Orochimaru, dự định tạo thời gian để Sasuke kết ấn thành công.
Né được thanh dao của Naruto, Orochimaru chạy về phía hai người một cách thông thả nhưng vẫn rất nhanh so với hạ nhẫn.
Vừa chạy, Orochimaru vừa né những thanh dao găm do Naruto phóng ra. Chỉ sau thời gian ba giây, Orochimaru đã đến gần hai người trong phạm vi 3 mét, Sasuke cũng đã lên tiếng:
“Xong rồi, Naruto, tiến lên thôi!”
Sasuke và Naruto cũng xông đến để cận chiến với Orochimaru. Cả hai đều dùng võ công do Diệp Phong đã dạy họ. Sasuke là Nhị Thập Tứ Tán Thủ, thủ như tường đồng vách sắt, công kích biến ảo khó lường. Naruto dùng Bát Cực Quyền, công thì cương mãnh vô địch, thủ đơn giản nhưng hiệu quả.
Cả hai môn võ đều có điểm mạnh trái ngược nhau, vì vậy khi phối hợp với nhau, chúng tạo ra một chiến thuật hoàn mĩ. Cộng thêm việc Naruto và Sasuke đã trao đổi, so tài với nhau nhiều lần, làm cho cả hai đều hiểu rõ chiêu thức của nhau, càng tăng lên hiệu quả khi phối hợp.
“Chết tiệt! Bọn chúng dùng thể thuật gì thế này!”
Đánh được 5 phút, Orochimaru cũng chưa thể nào hạ gục ngay Sasuke và Naruto được. Một phần là do võ công quá lạ, hai là Naruto và Sasuke phối hợp quá tốt nên làm cho Orochimaru lúng túng. Đương nhiên, đây là do Orochimaru chưa muốn giết hai người, nếu không thì trận đấu đã kết thúc lâu rồi.

Thừa dịp Orochimaru đang mất tập trung do mắng chửi này, Naruto đã áp sát vào bên sườn Orochimaru, và cậu tung một cùi chỏ thẳng vào xương sườn của Orochimaru:
“Bát Cực Quyền- Thiếp Sơn Kháo!”
Củi chỏ của Naruto thúc mạnh vào sườn Orochimaru, sức bạo phát kinh người của bát cực quyền làm cho Orochimaru phải ho ra máu.
“Hộc!”
“Sasuke!”
Naruto hét lên, nhắc nhở Sasuke, mà Sasuke cũng cho thấy mình biết rồi bằng cách tung một cú đá nhanh như chớp vào nơi mà Naruto vừa đánh trúng.
“Tật phong cước!”
Bị bồi hai đòn liên tục, Orochimaru không thể không bị đá bay về phía sau, đến khi bị một thân cây cản lại, Orochimaru mới có thể ngừng lui lại.
“Sao rồi! Có hiệu quả không?!” Sasuke nhìn về Orochimaru và nói. Cậu biết rằng Orochimaru không dễ bị hạ như thế này. Đúng như dự đoán của Sasuke. Khi dừng lui, Orochimaru sờ vào nơi mình vừa bị đánh rồi mỉm cười nhìn Sasuke và Naruto nói:
“Thật bất ngờ! Hai người các ngươi có thể làm cho ta bị thương thế này! Tuy không biết hai người các ngươi dùng thể thuật gì, nhưng mà ta sẽ không đùa nữa đâu, hy vọng các ngươi còn có thể làm tôt như lúc nãy!”
Nghe Orochimaru nói như vậy, cả Sasuke và Naruto đều đề cao cảnh giác lên mức tối đa. Nhưng, khi hai người họ còn chưa phát hiện gì thì Orochimaru đã đi đến chính giữa hai người.
“Nguy hiểm!”
Vì có Sharingan, Sasuke nhanh chóng phát hiện ra Orochimaru và thông báo cho Naruto, cùng một lúc, cậu định nhảy lui về phía sau.
“Hehe! Quá trễ rồi!”
Orochimaru nói một câu, mà Sasuke và Naruto cũng phát giác, mình đã bị một con rắn quấn chặt lấy, không thể di chuyển.
Trong lúc nguy cấp này, Sasuke và Naruto trao đổi một ánh mắt rồi gật đầu cùng một lúc, cả hai đã quyết định dùng đến con bài tẩy của mình.
“Phừng!!!”

Trong ánh mắt kinh ngạc của Orochimaru, cả người của Sasuke bỗng cháy lên một ngọn lửa bao quanh lấy Sasuke, ngọn lửa này nhanh chóng thiêu đốt con rắn đang quấn quanh cậu để Sasuke có thể thoát khỏi trói buộc. Khi Orochimaru còn chưa kịp làm quen với việc này, thì một bất ngờ khác đã đến, Naruto vốn bị kiềm giữ đã biến mất từ lúc nào.
Thật ra là vào lúc nãy, Naruto đã phóng nhiều dao găm về phía Orochimaru, các thanh dao găm đó đều đã được đặt Phi Lôi Ấn Chú lên trên rồi. Một phần các thanh dao găm thì bị Orochimaru đánh bật đi nơi khác, một phần còn lại thì Orochimaru lại chỉ né tránh. Làm cho bây giờ, các thanh dao găm đang rải đầy trong khu vực này, Naruto có thể dựa vào đó mà thi triển Phi Lôi Thần Thuật.
Nhưng, trong các ngày còn tập luyện với Diệp Phong, dù Naruto rất cố gắng nhưng vẫn không thể tăng khoảng cách dịch chuyển chính xác lên. Tức là cậu vẫn bị hạn chế trong bán kính năm mét.
Vì vậy, sau khi thoát khỏi việc bị trói buộc. Naruto phải thi triển Phi Lôi Thần Thuật đến bốn lần nữa thì cậu mới đi đến một thân cây đủ cao. Rồi lợi dụng sức bật, trọng lực khi mình nhảy xuống từ thân cây đó, Naruto ra đòn thẳng vào người Orochimaru.
Lúc Naruto ra đòn, thì Orochimaru cũng đã chú ý đến cậu rồi. Thấy cậu sử dụng Phi Lôi Thần Thuật, Orochimaru phải ngây người một lúc. Đến khi nhận ra Naruto đang tấn công mình, hắn cũng không thể phòng thủ kịp được nữa. Vì vậy, Orochimaru lĩnh trọn một đòn của Naruto vào giữa ngực.
“Bát Cực Quyền- Thiếp Sơn Kháo x3!”
Đòn đánh mạnh gấp ba lần mình thường được Naruto tống thẳng vào Orochimaru, làm gãy cả xương ngực của Orochimaru, kèm theo đó là hất bây hắn về phía sau. Nhưng như vậy cũng chưa kết thúc, vì Sasuke đã đợi Orochimaru vào vị trí này từ lâu lắm rồi.
Khi Orochimaru đụng ngã hai thân cây, vẫn còn chưa thể dừng lại thì hắn cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ đằng sau mình. Liếc nhìn ra phía sau, hắn kinh ngạc, phát hiện Sasuke đã chờ ở cách hắn 10m, trên tay Sasuke còn đang chống đỡ một quả cầu lửa có bán kính ba mét. Điều làm Orochimaru khó tin được là Sasuke lại tạo ra quả cầu lửa này nhanh đến thế.
Nhìn Orochimaru đã đến gần, Sasuke vận dụng sức mạnh toàn thân vào cánh tay phải và… ném!
“Gư aaa!”
“Bùm!!!!”
“Á Á Á Á!”
Một vụ nổ có bán kính 5 mét, lấy Orochimaru làm trung tâm xuất hiện, nó thiêu đốt hết những thứ nằm trong vùng ảnh hưởng của nó. Từ trong quả cầu, ta có thể nghe thấy âm thanh thảm thiết của Orochimaru phát ra.
“Phù phù!”
Dùng liên tục hai nhẫn thuật của Diệp Phong dạy ình, rồi phải duy trì Sharingan từ đầu đến giờ, lúc này, Sasuke đã cạn kiệt sức lực. Khi Sasuke đang có xu hướng ngã xuống, Naruto bỗng xuất hiện bên cạnh cậu rồi đỡ lấy.
“Mới có như thế mà đã hết hơi rồi sao! Sasuke!”
Tuy Naruto nói thế, nhưng cậu không hề có vẻ tốt chút nào, dùng Phi Lôi Thần Thuật liên lục không những làm hao tổn Chakra, mà còn làm cho Naruto suy yếu về mặt tinh thần. Nhờ vào việc là Jinchuuriki, Naruto mới còn sức chống đỡ cho Sasuke thế này ấy chứ, nếu không thì đã nằm thẳng băng dưới đất rồi.
Sasuke cũng biết rõ tình trạng của Naruto hiện giờ, nhưng cậu cũng không còn sức để cự nự với Naruto nữa rồi, đành cam chịu và nhìn về phía Orochimaru để xem hai người có hạ được hắn không.
“Khư khư khư!”
Một giọng cười vang lên, làm cho Sasuke và Naruto giống như rơi vào hầm băng. Chỉ thấy Orochimaru bước ra từ quả cầu lửa, cả người hắn bị bỏng rất nặng, ngực lại bị lõm xuống một lổ to, nhưng lại không có vẻ gì là không khỏe. Nhìn Sasuke và Naruto đang tuyệt vọng, Orochimaru nói:

“Phi Lôi Thần Thuật, Hỏa độn cực mạnh của tộc Uchiha! Phóng dao găm để bố trí nơi dịch chuyển, thi triển hỏa độn từ đầu nhưng lại giấu nó đi. Hai người các ngươi phối hợp giỏi lắm! Làm cho ta quá bất ngờ. Lúc đầu, thứ ta muốn chỉ là một mình Sasuke, nhưng bây giờ, ta lại muốn cả hai người các ngươi hơn!”
Vừa nói, Orochimaru vừa chạm tay vào trán mình, xóa đi dấu hiệu của làng mưa, thay vào đó là Làng Âm Thanh. Cùng lúc đó, Sasuke và Naruto đều cảm thấy cứng lại, cả hai không có cách nào di chuyển được nữa, chỉ đứng trơ trơ mà nhìn Orochimaru.
“Khô…..ông thể cử động được!”
“Hà hà hà, ta tên là Orochimaru, hãy nhớ lấy cái tên này cho ta!”
Đầu của Orochimaru bỗng dài ra, còn nữa, từ cổ của hắn, một con rắn cũng chui ra ngoài, cả hai phân ra làm hai mục tiêu là Sasuke và Naruto. Có lẽ là Orochimaru định cho cả hai người ấn chú của hắn.
Vào thời khắc nguy cấp này, Diệp Phong không thể không ra tay.
Bỗng nhiên, Orochimaru khựng lại, vì hắn cảm giác được một luồng áp bách đang hướng về phía mình.
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, Orochimaru cảm thấy trời bỗng tối đen, cùng với đó là một đôi mắt Sharingan đang nhìn chằm chằm mình, tạo cho hắn cảm giác nguy hiểm.
“Là Ai?!” Orochimaru tự hỏi trong đầu, hắn tự biết, đây không phải là Itachi, chính vì thế mà Orochimaru càng phải lo lắng hơn.
Chính vì cảm giác lo lắng ấy, Orochimaru buộc phải dừng hành động đang định làm lại, sau đó chạy đi.
“Chết tiệt!”
Còn Sasuke và Naruto thì lại không hề biết cảm giác của Orochimaru là gì, mà cũng càng không biết Diệp Phong đã cứu hai người họ. Hai người chỉ thấy Orochimaru đang định tấn công cả hai, rồi không biết vì sao, hắn dừng lại và bỏ đi.
Không biết lý do là gì, nhưng cả hai chắc chắn rằng, nguy hiểm đã qua. Vốn hai người đang cố gắng chống chọi, khi hết nguy hiểm rồi, cả hai đều gục xuống cùng một lúc.
“Sasuke, Naruto! Các cậu có sao không?”
Lúc này, Sakura đã chạy đến bên cạnh cả hai, vừa đỡ lấy hai người vừa khóc. Từ lúc Naruto và Sasuke đánh với Orochimaru, nàng biết mình không có tư cách tham dự vào, chỉ có thể đứng nhìn, cũng tự trách bản thân quá yếu. Cho đến bây giờ, Sakura mới có thể chạy đến bên cạnh, thấy tình trạng của Sasuke và Naruto, Sakura không biết làm thế nào, chỉ có thể khóc mà thôi.
Còn Diệp Phong, khi thấy Orochimaru chịu bỏ đi, hắn cũng đã bắt đầu đi về ngọn tháp ở giữa rừng. Bởi vì hắn cũng không còn chuyện gì cần làm trong khu rừng này nữa.
Thật ra, khi Diệp Phong đến nơi, là lúc Naruto và Sasuke đã bắt đầu tấn công Orochimaru, thấy phối hợp của hai người làm Orochimaru lúng túng, Diệp Phong mới “Ồ!” lên một tiếng.
Từ đó đến lúc cả hai người kiệt sức, Diệp Phong chỉ nhìn mà thôi, hắn muốn để cho Sasuke và Naruto biết được sức mạnh của họ thua Orochimaru đến mức nào.
Đến khi Orochimaru định để lại ấn chú trên người của hai, Diệp Phong mới ra tay. Thật sự là hắn không muốn Orochimaru động chạm vào cơ thể Naruto và Sasuke chút nào.
Thấy Sakura đã đến bên cạnh Sasuke và Naruto, Diệp Phong cũng không quan tâm nữa, vì hắn chắc rằng, Sasuke và Naruto sẽ an toàn đến khi trở về ngọn tháp. Vậy nên Diệp Phong mới có thể ung dung mà bỏ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận