Ngày hôm sau, sau khi vòng đấu loại kết thúc, ở khu rừng cây mà Diệp Phong và Sasuke, Naruto luyện tập, ba người họ đang tập trung ở đó để chuẩn bị cho vòng hai.
Nhìn hai đứa nhóc, Diệp Phong nói:
“Từ bây giờ, hai người các ngươi sẽ không do ta huấn luyện nữa!”
“Cái gì? Tại sao lại thế hả? Cậu? ( đại ca?)”
Nghe tin tức bất ngờ tự Diệp Phong, cả hai người hoảng cả lên mà truy vấn Diệp Phong. Nhìn hai đứa, Diệp Phong cười nói:
“Hai người đi gặp Kakashi, hắn sẽ có sắp xếp, đừng lo, người dạy các ngươi rất tốt, sẽ không thua gì ta dạy bảo. Dù sao ta cũng không giỏi phương diện này!”
“Hứ! Ta muốn đại ca dạy cơ! Ai có thể giỏi bằng người cơ chứ!” Naruto bĩu môi nói.
Thấy như vậy, Diệp Phong xoa đầu Naruto rồi cười:
“Hahaha, cũng học được võ nịnh rồi á! Đừng lo! Chỉ lần này thôi, đợi khi cuộc thi này kết thúc, ta sẽ tiếp tục huấn luyện cả hai người!”
Naruto thấy Diệp Phong lại xoa đầu mình, cậu làm ra vẻ khó chịu, nhưng thật ra, Naruto rất thích cảm giác thân thiết này. Mà Diệp Phong liếc qua Sasuke thì thấy cậu cũng đang nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình đang xoa đầu Naruto, hiểu ý của Sasuke, Diệp Phong liền dùng tay còn lại xoa đầu của cậu.
Giống như Naruto, Sasuke lại giả vờ khó chịu, muốn gỡ tay của Diệp Phong ra, nhưng lại có vẻ như không gỡ được.
Xoa đầu hai người một lúc, Diệp Phong dừng lại rồi nghiêm mặt nhìn Sasuke và Naruto.
“Cả hai nghe này, đối thủ lần sau của cả hai rất mạnh đấy, phải chăm chỉ luyện tập, nghe không?”
“Vâng!”
“Được rồi! Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Kakashi, ra đây đi!”
Vèo!!!
Khi Diệp Phong vừa nói như vậy, Sasuke và Naruto đều kinh ngạc, không biết Kakashi ở đâu, cả hai nhìn quanh nhưng không hề phát hiện bóng dáng của Kakashi.
“Diệp Phong, đi theo ta đến bệnh viện một lát được không? Gai muốn gặp ngươi!”
Đột nhiên, Kakashi xuất hiện phía sau Naruto và Sasuke, sau đó nói với Diệp Phong, điều này làm cho Sasuke và Naruto hoảng hồn. Cả hai không ngờ rằng, dù được Diệp Phong huấn luyện tiến bộ đến thế này mà vẫn không thể cảm giác được Kakashi, Sasuke và Naruto đều cảm thấy hai người quá tự phụ rồi, vậy mà còn chê bai việc để người khác huấn luyện mình.
“Việc của Lee à! Được rồi, ta đi ngay!”
Nói xong, Diệp Phong nhìn về Sasuke và Naruto và nói.
“Cả hai đi dần dần đến bệnh viện đi nhé, ta mang Kakashi đi trước!”
Vừa nói, Diệp Phong vừa bắt lấy vai của Kakashi, sau đó liền thuấn di về phía bệnh viện. Trong tích tắc, Diệp Phong và Kakashi đã xuất hiện tại bệnh viện. Lúc này, Diệp Phong thả tay của Kakashi ra, còn Kakashi thì có vẻ mặt khó chịu, giống như muốn nôn, hắn phàn nàn:
“Thật là, ngươi dùng không gian thuật như thế nào vậy chứ! Không hề cần tọa độ để dịch chuyển, mà lại chấn động mạnh thế này!”
Thấy Kakashi thế này, Diệp Phong cười haha. Dù soa, đây là lần đầu Kakashi bị Diệp Phong mang đi khi Thuấn di, cơ thể không quen kịp cũng là đúng. Ai bảo thuấn di của Diệp Phong cao cấp hơn cả Phi Lôi Thần Thuật đâu này.
“Được rồi, đi vào thôi, đừng để Gai chờ!”
Cả hai người đi thẳng một mạch vào bệnh viện, rồi đến trước cửa phòng bệnh của Lee.
Bước vòa phòng bệnh, Diệp Phong thấy Gai đang ngồi bênh cạnh giường bệnh của Lee, còn Lee thì vẫn đang bất tỉnh.
Gai cũng nghe thấy tiếng động, hắn quay đầu lại và thấy Diệp Phong, không chút chần chờ, Gai đi đến trước mặt Diệp Phong, làm một động tác mà Diệp Phong cũng phản ứng không kịp. Đó là, Gai quỳ phịch xuống trước mặt Diệp Phong, mếu máo nói:
“Thầy, mong thầy cứu Lee, nó là đệ tử ta yêu thương nhất! Ta không cách nào nhìn nó như thế này được!”
Lúc này, Diệp Phong cũng phản ứng lại, hắn vội vàng đỡ Gai lên và nói:
“Ngươi làm gì vậy? Ngươi là học trò của ta, thì Lee cũng thế, chỉ cần nói với ta là được, sao phải làm ra hành động này!”
“Ta nghe Kakashi bảo ngài có một loại đậu rất thần kỳ, ta nghĩ nó rất quý, nên ta không còn cách nào khác….!”
Nghe Gai nói như vậy, Diệp Phong cũng hiểu đại khái. Có lẽ Kakashi đã kể cho Gai nghe chuyện Diệp Phong dùng đậu tiên để cứu Sasuke, các vết thương của Sasuke lại lành nhanh chóng, nên Kakashi nghĩ Lee sẽ được cứu bằng cách này. Cái sai của cả hai là cả hai đều nghĩ rằng hạt đậu này là rất đáng quý, quả thật, trong thế giới này thì đậu tiên không khác gì thần dược, nhưng đối với Diệp Phong thì nó chỉ là đồ bình thường, Diệp Phong cũng không để ý gì mấy.
Lúc này, Diệp Phong cười và nói:
“Được rồi, Gai, ngươi tránh ra để ta xem thử tình trạng của Lee thế nào!”
Đợi Gai tránh đường, Diệp Phong ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường và nhìn vào Lee.
Tình trạng bên ngoài của Lee quả là rất thảm. Xương tay trái và chân trái đã nát vụn, các thớ thịt trong cơ thể thì chịu tổn tương nghiêm trọng, xương sống cũng không có vẻ gì là tốt. Nhớ lại trận thi đấu hôm qua, Diệp Phong thở dài và nhớ lại.
Ở trận cuối cùng đó, Lee vì muốn chứng minh bản thân nên đã dùng liên tục hai cấm thuật liên tục. Đầu tiên là Biểu Liên Hoa, sau đó lại mở đến năm môn của Bát Môn Độn Giáp để sử dụng Lý Liên Hoa. Bao nhiêu đó đủ để Lee chịu tổn thương kinh khủng rồi, ai ngờ lại thêm hai đòn Sa Mạc Tống Tang của Gaara. Đến bây giờ, với thương thế này, Lee không cách nào làm ninja được nữa.
Đương nhiên, đó là do không có người chữa trị tốt, vào hiện giờ, chỉ có hai người có thể chữa cho Lee, đó là Diệp Phong và Tsunade thôi.
Nhưng mà, Gai và Kakashi lại không biết điều đó. Khi hai người thấy Diệp Phong thở dài thì cả hai hiểu lầm là Diệp Phong bó tay rồi. Trong lúc đó, Gai trở nên ảm đạm, hắn cố ra vể cười và nói với Diệp Phong:
“Xem ra thầy không còn cách rồi! Không sao, ta tin Lee sẽ nhanh chóng chấp nhận sự thật thôi mà!”
Nói thì nói như vậy, nhưng Gai khó kìm được nước mắt. Nhìn Gai, Diệp Phong cười mắng:
“Ngươi nghĩ gì thế! Ta nói không chữa được bao giờ!”
“Thế nhưng mà, thầy vừa thở dài…!”
“Bậy, đấy là ta thở dài vì sự liều mạng của thằng nhóc này thôi!”
Vừa nói, Diệp Phong vừa móc ra một hạt đậu và chìa về phía Gai:
“Này!”
Thấy hạt đậu trong tay Diệp Phong, Gai bổ nhào đến định giật lấy, ai ngờ, Diệp Phong lại rút tay lại.
“Muốn lấy cũng được, nhưng phải chấp nhận hai điều kiện của ta!”
“Chuyện gì? Chuyện gì ta cũng chịu!”
Gai gấp gáp nói.
“Thứ nhất, ta nghĩ người không nên cho Lee dùng ngay, hãy đợi một thời gian!”
“Tại sao? Lee sẽ rất khổ sở!”
“Đồ ngốc, đây là muốn tốt cho cậu ấy! Để Lee chịu khổ một thời gian, sau khi chữa khỏi thì Lee sẽ càng cố gắng để mạnh mẽ hơn, ngươi hiểu không?”
Suy nghĩ ý kiến của Diệp Phong một chút, Gai gật đầu lia lịa và nói:
“Thấy nói đúng, vậy ta đành thương cho roi cho vọt, chấp nhận nhìn cảnh Lee đau khổ một thời gian vậy!”
“Tốt, còn điều thứ hai, sau cuộc thi này, ta định đợi một thời gian rồi dẫn Naruto và Sasuke đi ra ngoài huấn luyện, ta muốn mang Lee theo, không vấn đề gì chứ!”
“Ok! Nếu thầy dạy thì Lee sẽ tiến bộ rất nhanh!”
Lần này, Gai cười tươi rói và ủng hộ. Nhìn hắn như thế, Diệp Phong cười đùa:
“Hừ! Cứ ra vẻ thế đi, ta thấy ngươi mà cách xa Lee quá lâu thì thế nào cũng hoảng à xem!”
Nói xong, Diệp Phong cũng đưa hạt đậu cho Gai, rồi hắn đi ra ngoài. Khi đi ngang qua Kakashi, Diệp Phong nói:
“Có lẽ ngươi đã chuẩn bị cho việc Naruto và Sasuke phải thi đấu vòng ba rồi chứ? Nhờ ngươi cả đấy!”
Cạch.
Vừa ra ngoài, Diệp Phong đóng cửa phòng lại. Đúng lúc này, Diệp Phong bắt gặp Kurenai cũng đang tiến ra lối ra, mà Kurenai cũng thấy Diệp Phong.
“A, Phong!! Sao chàng lại đến đây!”
Kurenai hỏi, còn Diệp Phong thì vừa cười vừa đến bên cạnh Kurenai, bắt lấy một tay của nàng và nói:
“Gai muốn ta xem Lee thế nào ấy mà! Còn nàng, thăm Hinata sao?”
Kurenai gật đầu và nói:
“Đúng vậy, nhờ có chàng mà Hinata sắp ra viện rồi, chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày thôi!”
“Ừm! Mong Hinata sớm khỏe lại nhỉ?!”
“Đúng vậy, à mà ta có việc muốn hỏi chàng đây?!”
Bỗng nhiên, Kurenai nhìn thẳng vào mặt Diệp Phong và nói, và hai người vẫn đang còn nắm lấy tay nhau.
“Gì?”
“Nghe Kiba nói, chàng từng dạy Hinata một vài thứ khi còn trong Khu rừng chết. Thảo nào Hinata có vẻ tiến bộ đến thế!”
Nghe Kurenai nói như vậy, Diệp Phong nhìn Kurenai và nghi hoặc:
“Ừ thì có, nhưng mà có gì cẩn phải truy vấn như thế sao?”
“Có chứ! Từ xưa đến nay, số người được chàng dạy có thể đếm trên đầu ngón tay, lần này chàng lại tình nguyện dạy cho Hinata. Chàng có ý định gì vậy? Chẳng lẽ…!”
Nói đến đây, ánh mắt của Kurenai dùng để nhìn Diệp Phong cũng trở nên quái lạ, có nghi ngờ, có không tin, có khinh bỉ.
Thấy Kurenai nhìn mình như vậy, Diệp Phong gõ đầu nàng và mắng:
“Đừng đùa như thế! Ta không phải là lolicon, nàng cũng rõ nguyên nhân mà, không phải sao mà phải giả vờ!”
“Ui au! Ta đùa một tý thôi mà!”
Một tay đang nắm tay Diệp Phong, Kurenai chỉ có thể dùng tay còn lại xoa nơi bị đánh và nói, sau đó, nàng nói tiếp:
“Là Naruto phải không? Chàng nhận ra Hinata thích Naruto nên muốn dạy Hinata!”
“Đúng vậy, ta chấm Hinata rồi, sẽ có ngày Hinata là em vợ ta, nhanh thôi!”
Lúc này, Kurenai bĩu môi:
“Hinata thì không vấn đề, nhưng tên đầu gỗ Naruto thì hơi khó khăn đấy!”
“Đừng lo, ta có kế hoạch của mình, rồi sẽ đâu vào đấy thôi! Hà hà hà !”
Diệp Phong cười như thế này làm cho Kurenai cảm thấy có chút nham hiểm, nàng run lên một cái rồi đổi chủ đề:
“Không nói bọn trẻ nữa, còn một tháng nữa mới diễn ra vòng hai, chàng định làm gì?”
“Làm gì? Nàng có làm gì trong một tháng này không?”
Nghe Diệp Phong hỏi, Kurenai lắc đầu, nàng làm ra vẻ tiếc nuối:
“Đội của ta có Shino vào vòng này, nhưng hắn lại là người thích yên tĩnh và độc lập, nên ta cũng không có gì dạy hắn. Có lẽ tháng này ta rãnh!”
Lúc này, đạt được đáp án thõa mãn, Diệp Phong gật đầu cười:
“Tốt, vậy thì nàng có thể tham gia cùng ta!”
“Tham gia? Việc gì?”
“Đương nhiên là… đi du lịch giải tỏa tinh thần, giải phóng trí tuệ thôi!!!!!!!!!!!”
Nói xong, không cho Kurenai phản ứng, Diệp Phong đã ôm lấy vai nàng và thuấn di ra khỏi làng, để lại vài người xung quanh hốt hoảng vì sự biến mất kỳ lạ của cả hai.
Cả hai cũng không biết là, ở cách chỗ này một khoảng xa, Asuma đều nhìn cả hai từ đầu đến giờ. Nhìn Kurenai và Diệp Phong như vậy, Asuma thở dài và nhủ:
“Xem ra ta phải từ bỏ rồi! Chết tiệt! Cảm giác thua cuộc thật khó chịu!!!”
Nhủ xong, Asuma cũng bỏ đi.
Một tháng, nghĩ thì nhiều, nhưng lại trải qua rất nhanh. Trong một tháng này, Kabuto bị Kakashi vạch trần nhưng trốn thoát, Naruto đã gặp gỡ Jiraiya, Sasuke được Kakashi dạy cho thuật Thiên Điểu. Trọng tài Hayate thì đã chết. Còn Diệp Phong, hắn là kẻ vui vẻ và sung sướng nhất. Diệp Phong mang Kurenai đi dạo khắp nơi, từ rừng cây đơn sơ đến danh lam thắng cảnh, chỗ nào cả hai cũng đi cả. Có thể nói, một tháng này là thời gian mà Kurenai sẽ nhớ lại mãi mãi, xem nó như kỷ niệm quý báu nhất của mình đã từng có.