Tống Mạn Chi Thần Vương


Sau khi hoàn thành Thiên Điểu, Sasuke bắt đầu lao xuống, tiến thẳng đến quả cầu cát của Gaara.
“Chi chi!!”
Tốc độ phóng tới của Sasuke càng ngày càng tăng, đã vượt ngưỡng tốc độ bình thường của Lee và còn đang tăng lên nữa. Tiếng động do Thiên Điểu tạo ra càng ngày càng to theo tốc độ đang tăng dần của Sasuke. Nó cắt đứt mọi thứ cản đường, một mạch thẳng tới Gaara.
Lúc này, cả khán đài đều nín thở, chờ đợi xem nhẫn thuật lừng danh của Kakashi có cắt đứt được phòng thủ tuyệt đối của Làng Cát hay không.
“Xoẹt!”
Va chạm rồi! Âm thanh của cuộc va chạm này không hề to lớn, mà lại giống như âm thanh của một thanh kiếm chém vào cành cây. Và kết quả của cuộc chạm trán còn làm cho nhóm ninja Làng Cát phải há hốc mồm.
“Phòng ngự tuyệt đối của Gaa… bị phá rồi!!”
Phía dưới sàn đấu chính là cảnh Sasuke chọc thủng quả cầu cát và đâm sâu vào bên trong. Lúc này, Sasuke đã cảm giác được cánh tay mình đã đâm trúng người của Gaara, còn cảm thấy dòng máu nóng đang chảy của Gaara bên trong đó.
“A..A..A! Máu của ta!”
Tiếng hét điên loạn của Gaara vang vọng khắp nơi, và rồi, Sasuke cảm thấy một thứ gì đó đã bắt được tay của mình, sau đó là cảm giác đau đớn như cánh tay sắp gãy truyền vào đầu cậu. Điều này làm cho Sasuke hốt hoảng, cậu dùng hết sức mình rút tay ra khỏi đó.
“Gư aaaaa!”
Không có cách nào khác, Sasuke phải vận dụng một nhẫn thuật nữa để thoát khỏi tình trạng này. Chỉ thấy lửa vờn quanh cánh tay đang bị bắt lại của Sasuke. Còn bên trong quả cầu, khi Gaara còn chưa kịp quen với việt bị Thiên Điểu đâm, thì cậu lại cảm thấy một sức nóng khủng khiếp lan tỏa trong quả cầu này.
Tiếp đó là tay của Sasuke được bao bọc bởi lửa, thiêu đốt tay của Gaara. Vì đây là không gian kín, lửa không truyển đi đâu cả mà chỉ tập trung trong quả cầu nên làm cho Gaara không cách nào tránh đi nơi khác. Đau đớn vì bỏng rát, Gaara không còn cách nào là phải nới lỏng tay Sasuke ra.
Thừa dịp này, Sasuke cuối cùng cũng rút tay ra được, thoát nạn của mình.
Ngước nhìn lại quả cầu, Sasuke bắt gặp một ánh mắt đang nhìn mình từ lỗ hổng do mình tạo ra. Ánh mắt hung tàn, độc ác đến nỗi làm cho Sasuke sợ hãi trong lòng.
“Nó là cái gì thế?”
Và rồi, quả cầu từ từ phân giải ra thành cát như củ, để lộ ra Gaara đang bị bỏng khắp người, vai trái còn có một vết thương do Thiên Điểu gây ra.
Thấy Gaara bị thương nhiều như vậy mà vẫn có thể đứng được, Sasuke không hề ngạc nhiên, giống như đã trong dự đoán của cậu. Cậu nhìn Gaara và vừa đưa tay lên trời vừa nói:

“Còn đứng được sao? Vậy hãy thử đòn tiếp theo nhé!”
Sasuke vừa nói xong, một quả cầu lửa khổng lồ xuất hiện trên tay cậu, là Viêm Nhật Giáng Thế. Cảm giác uy lực của quả cầu lửa này, nếu nó tấn công vào Gaara thì hắn sẽ không chết cũng trọng thương. Nhóm người làng Cát bắt đầu bồn chồn.
“Ta phải cứu Gaara, nếu không thì nó chết mất!”
“Không được, phải chờ ám hiệu!”
Jounin của Làng Cát, Baki phản đối lời của Temari. Tuy vậy nhưng hắn cũng đang rất lo lắng trong lòng. Hơn ai hết, Baki hiểu rõ sự quan trọng của Gaara đối với làng Cát và thảm họa khi Gaara chết đi.
“Sao Kabuto chưa bắt đầu?!”
Lúc này, ở dưới sân thi đấu, Sasuke đã bắt đầu sắp ném quả cầu lửa vào Gaara. Đột nhiên, một sự việc diễn ra làm cho cậu dừng lại đột ngột.
Một cơn mưa lông vũ bỗng trút xuống cả nhà thi đấu này, và rồi, nhưng người bình thường cùng ninja yếu kém đều đồng loạt ngủ. Sasuke cũng cảm thấy đây là ảo thuật, vì vậy cậu nhanh chóng thu hồi quả cầu lửa lại và phá giải ảo thuật này.
“Giải!”
Còn ở trên kia, khi bắt đầu thấy sự khác thường này, Baki thở phào và nói với Temari và Kankuro.
“Đến lúc rồi, kế hoạch bắt đầu!”
“Gaara, làm theo kế hoạch đi!”
Vừa nói, ba người đã đi đến bên cạnh Gaara và nhìn vào Sasuke. Mà trọng tài thì nhanh chóng cản trước người của Sasuke, không để cho Baki chạm đến cậu.
Còn ở chỗ Diệp Phong, thấy ảo thuật rơi xuống, hắn nhanh chóng phá giải tác dụng của ảo thuật lên người mình và Naruto. Sau đó liền bắt lấy Naruto cùng Sakura, Shikamaru và nhảy thẳng xuống sàn đấu, đứng bên cạnh Gaara.
“Oa a a!”
Đột nhiên, Gaara khụy xuống và ôm đầu la hét, cả người cậu run rẩy như cầy sấy, không còn có thể nghe thấy những điều xung quanh cũng như câu nói của Baki nữa.
Nhận ra điều này, Baki bực bội:
“Hắn chưa đợi ám hiệu đã biến hình rồi!”
“Làm sao đây! Chúng ta thực hiện kế hoạch mà không có Gaara ư!”

Kankuro hô lên một cách gấp rút.
Nhìn qua Gaara, lại nhìn về Temari và Kankuro, lại liếc qua Diệp Phong cùng trọng tài, Baki không còn cách nào khác là ra lệnh:
“Hủy bỏ kế hoạch, mau dẫn Gaara đi!”
“Còn thầy ?” Temari quay đầu hỏi.
“Ta sẽ tham chiến!”
“Vâng!”
Vừa đáp lời, Temari và Kankuro cũng đã vác Gaara bỏ đi mất. Và Diệp Phong cũng ra lệnh.
“Sasuke, Naruto, Sakura, Shikamaru, nhanh chóng đuổi theo bọn chúng, ta tuyên bố đây là nhiệm vụ cấp độ A của các ngươi!”
“Chuyện gì thế này? Sao lại liên quan đến ta nữa chứ? Thật phiền phức!”
Lời của Diệp Phong thì nhóm của Sasuke không bao giờ phản đối, như Shikamaru thì lại khác. Khó khăn lắm mới giả vờ ngủ, nhưng ai ngờ Diệp Phong phát hiện được, vậy mà buộc cậu phải tham gia truy đuổi bọn Làng Cát đó.
“Ngươi có tài chỉ huy của một thống lĩnh tài ba, nếu không có ngươi thì khó mà thành công được, vì vậy mau đi thôi! Ta lấy thân phận tiền bối của ngươi mà ra lệnh”
Diệp Phong trả lời một cách bình tĩnh nhưng để cho Shikamaru khó có thể cự tuyệt. Thế là cả nhóm bọn nhóc cũng đuổi theo hướng Gaara đang bỏ chạy.
Nhìn Baki, Diệp Phong nói với trọng tài.
“Này, ngươi tự lo được chứ?”
“Tại sao?”
“Ta phải chú ý đến một chuyện khác rồi!”
Diệp Phong vừa dứt lời, một vụ nổ vang lên từ vị trí của Hokage, sau đó là cảnh Kazekage đang áp chế Đệ Tam và nhảy ra nóc nhà gần đó.

Thấy điều này, các Anbu xung quanh đều lao đến vị trí này hòng cứu Hokage. Nhờ vào Diệp Phong cảnh cáo, Đệ Tam cũng đã biết trước việc Orochimaru tấn công, nhưng mà do lo lắng Orochimaru sẽ phát hiện mai phục nên ông cũng không huy động quá nhiều Anbu, mà chỉ 20 người mà thôi, khó mà có thể ngăn chặn kịp thời.
Các Anbu lao đến rất nhanh, nhưng không kịp rồi. Bốn thuộc hạ của Orochimaru đã Orochimaru đã chờ sẵn ở bốn góc của mái nhà và kết trận.
“Tứ Tử Liệt Trận!”
Một kết giới xuất hiện, khóa kín các đường đi từ bên ngoài vào khu vực Đệ Tam và Orochimaru đang đứng.
“Xèo!”
Một Anbu bất cẩn va chạm vào kết giới, kết quả là bị thiêu sống mà chết, làm cho các Anbu khác đều ngừng lại.
“Cẩn thận, là trận pháp!”
Ở phía bên trong, Đệ Tam thì đang nói với Kazekage.
“Kazakage thật đâu rồi? Orochimaru?”
Nghe Đệ Tam phát hiện thân phận của mình, Orochimaru ngạc nhiên, rồi hắn buông Đệ Tam ra và nhảy lùi về phía sau rồi nói.
“Không ngờ thầy phát hiện ra ta nhanh đến thế!”
Sau đó, cả hai đều cởi bỏ áo choàng của mình ra, lộ ra trang phục chiến đấu quen thuộc của mình.
Nhìn Đệ Tam, Orochimaru nói:
“Xem ra ông chuẩn bị đồ tang ình rồi ư!”
“Cái đó thì chưa chắc!”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên ở bên cạnh Đệ Tam, là Diệp Phong, hắn đã xuất hiện ở đây tự lúc nào, và cũng đã mở Sharingan lên.
“Cái gì, hắn là ai? Sao lại ở trong đó!”
Thấy Diệp Phong xuất hiện, các Anbu cùng ninja Làng Âm Thanh đều kinh ngạc và thốt lên. Và trong số các Anbu, cũng có vài người nhận ra Diệp Phong từ đôi mắt đặc biệt đó, họ lẩm bẩm:
“Người đó là….!”
Còn ở bên trong kết giới, khi nhìn thấy Diệp Phong mang Sharingan, Orochimaru hốt hoảng đến mức lùi ra sau một bước. Cố lấy lại bình tĩnh của mình, Orochimaru nói:
“Là ngươi! Kẻ đã cản ta khi ta định đặt ấn chú lên người Sasuke. Uchiha Diệp Phong, kẻ bị gia tộc Uchiha bỏ rơi, và là đệ tử của ông già. Ta đã từng nghe nói tới ngươi!”
“Thật vinh hạnh. Theo lý, ta phải gọi ngươi là sư huynh mới đúng, như mà vào giờ phút này, cách xưng hô đó không còn hợp nữa rồi! Nhìn ngươi hốt hoảng như vậy, xem ra ngươi cũng đã từng ăn thiệt thòi bởi một người có đôi mắt giống ta chăng?”

Diệp Phong đáp trả một cách bình tĩnh, nhưng cũng đã động chạm đến nổi đau của Orochimaru. Bị chọc trúng tim đen, Orochimaru tức giận nói:
“Được thôi! Nếu ngươi đã muốn tham gia vào! Vậy thì ta sẽ mang xác của ngươi về để thí nghiệm, kiểm tra xem Sharingan của ngươi đặc biệt ở chổ nào!”
“Làm được mới nói nhé… Sư huynh Orochimaru. Ta thì lại nghĩ hôm nay ngươi sẽ bỏ mạng tại đây thì đúng hơn!”
“Được rồi, Diệp Phong, đừng nói nhiều nữa! Mau hợp sức mới ta tiêu diệt tên phản đồ này!”
Khi Diệp Phong và Orochimaru đang đấu khẩu đến cao trào thì Đệ Tam chen ngang. Điều này làm cho Diệp Phong phải dừng lại, mà Orochimaru cũng thận trọng hơn.
Nghe thì có vẻ Orochimaru không hề e ngại Diệp Phong, nhưng thật ra, Orochimaru đã từng nghe thấy danh tiếng của Diệp Phong, hắn không dám coi thường Diệp Phong một chút nào. Chuyện đã đến nước này, Orochimaru cũng không còn cách nào khác là tiếp tục thôi, hắn đã không còn đường lui nữa rồi.
Tiên hạ thủ vi cường, không chờ Diệp Phong và Đệ Tam tấn công, Orochimaru lập tức thi triển cấm thuật.
“Uế Thổ Chuyển Sinh!”
Thấy Orochimaru dùng ngay cấm thuật này, Đệ Tam lập lức cố gắng ngăn cản, còn Diệp Phong thì không ra tay, thử chờ xem Orochimaru có gọi chiếc quan tài thứ ba ra thành công hay không.
“Cái thứ nhất!”
“Cái thứ hai!”
“Cái thứ ba….!”
Đệ Tam thất bại rồi, cái quan tài thứ ba đã xuất hiện, điều này làm cho Đệ Tam thấy áp lực hơn bao giờ hết. Và rồi, cửa quan tài dần dần ngã xuống, để lộ gương mặt của ba người bị triệu hồi.
Lúc này, Diệp Phong cũng đang dùng suy nghĩ nói chuyện với Đệ Tam:
“Thầy đánh với Orochimaru nhé, ta sẽ cầm chân ba người kia!”
“Ngươi có thể cầm chân được bao lâu? Nên nhớ là họ bất tử đấy, chúng ta còn chưa rõ họ là ai!”
“Đừng lo lắng, ta không yếu đến mức ba cái xác chết cũng đánh không lại, nếu chính bọn họ có ở đây thì ta còn lo lắng một chút!”
“Được rồi! Đành nhờ ngươi! Cố gắng duy trì càng lâu càng tốt! Ta phải giết Orochimaru thì mới hóa giải được thuật này!”
“Được thôi!”
Lúc này, thân hình của ba người trong quan tài cũng đã lộ ra. Thấy ba người bước ra từ trong quan tài, Đệ Tam đã lo lại càng thêm lo, ông nói:
“Không ngờ rằng lại là ba người bọn họ…!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận