Tống Mạn Chi Thần Vương


“Đại ca! Chúng ta đi ra ngoài chuyến này để làm gì vậy?”
Dừng bước chân lại, Diệp Phong nhìn Naruto:
“Để tìm một người???”
“Hả? Ai vậy? Người mà phải bắt đại ca đi tìm!”
“Cũng đúng thôi, nếu cử một người bình thường đi thì có lẽ bị nàng ấy đánh mềm xương mất!”
Đương nhiên, lời này là Diệp Phong nói ở trong lòng, còn bề ngoài thì hắn giới thiệu cho Naruto:
“LÀ một người phụ nữ tên Tsunade, nàng cũng là một trong ba vị Sannin của Làng Lá, ngoài ra còn là một mỹ nhân nữa đấy nhé!”
“Sannin! Vậy bà ta cũng là một sannin giống ông thầy dê xòm?”
“Ừm? Thầy dê xòm mà ngươi nói là Jiraiya đúng không? Vậy thì đúng rồi!”
“Vậy bà ta bao nhiêu tuổi thế?”
“Hơn năm mươi!”
“Ặc! Vậy mà mỹ nhân gì cơ chứ?” Naruto nghĩ thầm, sau đó cậu tiếp tục truy hỏi:
“Vậy người tên Tsunade đó là một người thế nào!”
“Ừm??? Là một người thích đánh bạc, dù chỉ toàn thua nhưng vẫn không từ bỏ nghiệp đánh bạc của mình!”
“Ặc!”
“Thôi, nói nhiêu đây thôi, khi gặp nàng ấy thì ngươi sẽ biết rõ thôi! Chúng ta sắp đến con phố đã hẹn rồi!”
……………………..
“Ô ô ô!!”
Đứng trên tường thành của con phố rồi nhìn xuống dưới, Naruto hét lên, sau đó cậu nhìn lí la lí lắc xung quanh rồi trầm trồ:
“Nhộn nhịp quá! Lần đầu đệ thấy nơi nhộn nhịp thế này!”
“Được rồi, đi xuống thôi Naruto! Còn chưa đến giờ hẹn nên chúng ta có thể dạo chơi một chút!”
“Hoan hô, vậy đi thôi đại ca!”

Vừa nói, Naruto kéo tay của Diệp Phong chạy xuống đường chính, để lại Diệp Phong vừa đi theo vừa cười:
“Thật là còn con nít lắm…!”
Bước xuống đường chính, một lần nữa, Naruto lại ngó đông ngó tây, lúc này Diệp Phong mới thúc giục cậu:
“Muốn chơi gì thì chơi đi! Ta lo hết!”
Và rồi, Diệp Phong đi theo sau Naruto để chơi đùa cùng cậu. Đa số là Diệp Phong đứng nhìn mà thôi, hắn đã qua cái tuổi tham gia cùng Naruto rồi. Nhìn Naruto vui chơi vui vẻ như thế, Diệp Phong bỗng nhớ về tuổi thơ của mình. Tuổi thơ này là tuổi thơ ở thế giới cũ, chứ không phải là ở trong thế giới Naruto này.
Khi đó, Diệp Phong là một đứa trẻ mồ côi, được trại trẻ mồ côi thu nuôi. Mỗi lần lễ hội hắn chỉ có thể đúng trong viện mà theo dõi những đứa trẻ bên ngoài vui chơi, sinh nhật của hắn thì là một chiếc bánh bông lan chỉ đủ ột người ăn và được cắm thanh nến lên đó.
Mãi đến khi mười lăm tuổi, Diệp Phong đã có được đồng lương đầu tiên của mình, cậu dùng nó để trang trải việc học của mình. Vừa làm vừa học, Diệp Phong cũng đã học đến đại học. Có lẽ nhờ những trải nghiệm đó mà Diệp Phong chưa gặp khó khăn gì nhiều từ lúc nhận được Hệ Thống này. Mãi suy nghĩ, Diệp Phong đã chìm vào quá khứ của mình từ lúc nào.
“Đại ca! Đại CA!”
Chợt, tiếng hô của Naruto kéo Diệp Phong ra khỏi mộng tưởng, hắn nhìn Naruto và hỏi:
“chuyện gì vậy? Naruto?”
“Mực nướng nè! Cái lớn cho đại ca! Tiền ta mua đấy!”
Nhận lấy xâu mực nướng từ tay Naruto, Diệp Phong mỉm cười và xoa đầu cậu.
“Cảm ơn nhé! Naruto! Bây giờ chúng ta cũng nên đi đến nơi hẹn rồi!”
“Vâng!”
Cả hai tiếp tục bước đi trên con đường nhộn nhịp này, đến một lúc, Diệp Phong dừng lại ở trước một gian hàng bán bóng nước.
“Chủ quán, ta muốn mua hết số bóng thường và bóng nước này! Tiền đây!”
Giao dịch xong, Diệp Phong thu hết số bóng này vào không gian sinh tồn, làm cho Naruto tò mò.
“Số bóng đâu cả rồi? Đại ca??”
“À à, đây là một ứng dụng của thời không nhẫn thuật thôi, khi ngươi thành thạo thì sẽ có thể làm được!”
Không phải Diệp Phong nói dối, điều này là hoàn toàn có thể. Phi Lôi Thần Thuật có nguyên lý là nhảy vào một không gian đặc biệt, sau đó nhảy đến hiện thực với vị trí khác, cả quá trình này gần như không tốn thời gian nào cả. Nếu vận dụng không gian thuật tốt, ta còn có thể dịch chuyển một vật nào đó vào không gian đặc biệt kia, đợi lúc nào cần thì mới lấy ra.
Đi một lúc nữa, Diệp Phong và Naruto đã đến một nhà trọ. Lúc này, Diệp Phong hỏi chủ trọ:
“Có một người đàn ông đã thuê phòng ở đây đúng không! Ta là Diệp Phong, đây là Naruto!”
Nghe Diệp Phong nói, người quản lý nhanh chóng xem lại sổ ghi chép, khi thấy tên của Diệp Phong và Naruto đi kèm với câu “Jiraiya đặt trước” thì hắn mới niềm nở nói:

“Vâng! Mời quý khách! Bạn của quý khách đang ở phòng số 259!”
“Cám ơn!” Diệp Phong kéo Naruto đi đến căn phòng số 259, từ bên ngoài, Diệp Phong đã cảm thấy khí tức của Jiraiya đang trong đó, ngoài ra còn có mùi nước hoa. Xem ra trước khi đến đây, Jiraiya đã đi vui vẻ ở đâu đó rồi. Lấy đống bóng mình vừa mới mua ra, Diệp Phong bắt đầu mở cửa vào.
“Đến rồi à?”
Jiraiya ngẩng đầu nói với Diệp Phong, trong khi đó, khi Naruto thấy được Jiraiya thì phản ứng rất mãnh liệt, cẩu chỉ thẳng vào Jiraiya và hô lên:
“A! Ông Tiên Nhân dê cụ!”
“Ặc!”
Nghe Naruto xưng hô với Jiraiya như thế, cả Diệp Phong và Jiraiya đều nghẹn lời, sau đó, Diệp Phong mới nhắc nhở Naruto.
“Sao lại gọi sư huynh như thế Naruto! Ông ấy là sư huynh của ta, ngoài ra còn là một trong các Sannin huyền thoại nữa…!”
Diệp Phong chưa nói hết thì Jiraiya đã đứng lên, hắn đưa tay ngăn Diệp Phong lại.
“Diệp Phong, Naruto còn nhỏ nên không nghe danh tiếng ta thôi! Để ta tự giới thiệu!”
Nói rồi, Jiraiya làm thành một tư thế ra mặt hoành tá tràng giống như trong loại hình kích Kabuki của Nhật và nói cho Naruto biết:
“Tiên nhân cóc chỉ là hình dáng tạm thời của ta thôi! Ngươi có biết ta thật sự là ai không?
Cậu bé tóc trắng điều khiển cóc, một Sannin huyền thoại lừng danh Đông Tây Nam Bắc!
Đẹp trai đến nói đứa trẻ đang khóc cũng phải nín!
Vâng, đó là ngài Jiraiya ta đây!”
“Ờ…..!”
Cả Diệp Phong lẫn Naruto đều đừng như trời trồng và nhìn vào Jiraiya giống như đang nhìn người ngoài hành tinh xuất hiện. Cảm nhận được ẩn ý trong ánh mắt của cả hai, Jiraiya bực mình nói:
“Cả hai người các ngươi làm sao thế? Không thấy đặc sắc gì sao?”
“Ờ thì đặc sắc, đúng không Naruto!”
“Ờ.. ờ…!”
Nhìn thái độ nói qua nói lại của Diệp Phong và Naruto, Jiraiya cảm thấy mặt đỏ lên, ông ngồi phục xuống nệm và cằn nhằn:

“Kệ bọn ngươi! Mà này, Diệp Phong, ngươi có đem những thứ đó đến không?”
“Có, đây này!”
Nói xong, Diệp Phong đưa cho Jiraiya đống bong bóng nước của mình, sau đó hắn nhắc nhở Naruto:
“Naruto! Từ hôm nay, sư huynh sẽ dạy ngươi nhẫn thuật mới! Phải lắng nghe lời chỉ bảo của sư huynh, nghe không?”
Naruto vội giãy nãy:
“Ơ, không phải đại ca sẽ dạy ta sao?”
Diệp Phong lắc đầu:
“Nói thật, việc dạy dỗ kỹ càng không hợp với ta, để cho sư huynh dạy ngươi thì tốt hơn, ta còn phải đi tìm kiếm tin tức của Tsunade nữa!”
“Thằng nhóc, ngươi nói thế là có ý gì? Chê ta dạy dở sao? Nói không ngoa, đệ tử của ta đào tạo mạnh hơn đệ tử của Diệp Phong nhiều nhé!”
“Rồi rồi! Vậy chúng ta sẽ học nhẫn thuật gì đây? Thầy dê xồm!”
Nghe Naruto vẫn tiếp tục gọi mình là thầy dê xồm, Jiraiya cũng hết cách, thôi thì đành mặc cho hắn gọi thế nào thì gọi vậy, có từ thầy cũng là tốt rồi.
“Được rồi, ra ngoài, chúng ta bắt đầu tập luyện!”
Jiraiya dẫn Naruto ra đến vùng rừng cây của khu phố này. Trong khi đó Diệp Phong ở lại trong phòng, cũng không muốn đi cùng Jiraiya làm gì ệt.
Quay đầu lại, Jiraiya nhìn Naruto và nói:
“Ta sẽ cho ngươi xem kỹ nhẫn thuật này một lần trước khi bắt đầu tập! Nhớ nhìn cho rõ nhé!”
“Thuật này có tên là… Rasengan!”
Vừa nói, Jiraiya cũng vừa mở bàn tay ra, một quả cầu Chakra dần dần hình thành trên lòng bàn tay đó.
“Uy lực của nó đây!”
Đánh Rasengan vào một thân cây gần đó, trong mắt của Naruto, phần thân cây tiếp xúc với Rasengan liền bị xoắn nát, còn phần còn lại của thân cây thì bị bắn ngược ra về sau đến trăm mét mới dừng lại.
Nhìn sức phá hoại này, Naruto sững sờ, điều này làm cho Jiraiya rất hài lòng, hắn vuốt mũi và nói:
“Thế nào? Có muốn học không?”
“Muốn, muốn chứ! Thầy dê xồm, mau dạy ta đi!”
Naruto chạy đến bám lấy cánh tay của Jiraiya và năng nỉ, mà Jiraiya rất nhanh thõa mãn lòng cậu.
“Được thôi, ta định dạy nó cho ngươi mà!”
Vừa nói, Jiraiya lấy một quả bóng nước từ chiếc túi Diệp Phong đưa rồi ném cho Naruto. Nhìn quả bóng nước đang tưng tưng trên tay, Naruto nhăn mặt:
“Cái quái gì đây?”

Không trả lời vấn đề của Naruto, Jiraiya chỉ hỏi:
“Có nhìn rõ nhẫn thuật lúc nãy không? Cảm thấy nó là loại nhẫn thuật gì?”
“Ưm! Xoay vòng….. Khi phần còn lại của thân cây bị bắn ra thì nó xoay vòng..!”
Nghe Naruto trả lời như thế, Jiraiya gật đầu hài lòng:
“Đúng vậy, là chuyển động xoay vòng!”
Vừa nói, Jiraiya vừa giơ cánh tay đang cầm một quả bóng nước lên. Lúc đó, tay của Jiraiya đứng yên, vậy mà nước trong quả bóng lại chuyển động mạnh mẽ, ngay cả Naruto cũng có thể thấy được chi tiết này.
“Bụp!”
Chợt, quả bóng nước nổ tung, nước văng tung tóe. Thấy ánh mắt kinh ngạc của Naruto, Jiraiya giải thích:
“Ngươi đã được học leo cây và đi trên nước rồi. Tập leo cây là bài tập dùng để học cách tập trung duy trì Chakra ở những nơi cần thiết, còn tập đi trên mặt nước thì để học cách phóng Chakra ổn định!”
“Còn lần này, ngươi sẽ dùng quả bóng nước này để tập tạo nên vòng chảy của Chakra, tức là chuyển động xoay vòng.”
“Tạo dòng chảy….”
Dù Jiraiya giải thích rất cặn kẽ, nhưng với một tên bị mất căn bản trầm trọng như Naruto thì nhiêu đó chưa thấm vào đâu.
“Được rồi, để ta giải thích thêm cho ngươi………!”
…………………
Nói về Diệp Phong, khi Jiraiya và Naruto ra ngoài được một thời gian, hắn bổng cảm thấy một vài khí tức quen thuộc xuất hiện trong con phố này. Ngay lập tức, Diệp Phong chạy ra khỏi quán trọ thì đã bắt gặp những ký hiệu lạ được đánh dấu trên một thân cây gần đó.
Điều bất ngờ là Diệp Phong lại đọc hiểu ký hiệu đó, hắn đi theo hướng dẫn được nói trên ký hiệu và bắt gặp một nhà hàng cũng khá lớn. Vài khí tức mà Diệp Phong cảm nhận được cũng đang cư ngụ trong nhà hàng này.
Bước vào nhà hàng, Diệp Phong nhìn chung quanh. Cả khu nhà hàng này có hai tầng, nhộn nhịp nhất vẫn là tầng một, ở đây tập trung đủ loại thân phận, từ người thường đến võ sĩ, cao hơn là ninja, họ đi theo từng nhóm đến đây dùng bữa. Chợt, Diệp Phong chú ý đến một bàn ăn nằm trong góc tường.
Đó là một gia đình gồm bốn người đang ngồi ăn một cách ấm cúng. Sẽ không có gì lạ nếu hình ảnh này xuất hiện trong nhà hàng, nhưng mà, quanh chiếc bàn đó lại có một lớp kết giới, đây chính là điều khiến cho cho Diệp Phong chú ý.
Thông báo tạm ngưng truyện
Bộ truyện này mình cũng đã viết một thời gian dài rồi, có rất nhiều bạn đọc đã theo mình đến thời điểm này, điều đó làm mình rất vui.
Nhưng mà, đến bây giờ, mình vẫn cảm thấy văn phong của mình quá khô khan, đến bản thân còn nhận ra nói gì đến người khác.
Mục đích viết truyện này là để thỏa mãn bản thân cùng chia sẽ niềm vui với mọi người. Nhưng bản thân còn chê thì viết làm gì nữa......
Nhờ các lời nhận xét thẳng thắn của bạn Thần Chét cùng hollman, Shino_hikaru, tiên khách đã làm ình quyết tâm cách tân hơn.
Về thế, từ hôm nay, mình xin ngưng viết truyện này, đọc lại bộ truyện hay nhất mình từng xem là Tiên Nghịch để tìm một văn phong khác.
Trong thời gian này, mình chỉ viết Thiên Sát, một bộ truyện ngắn, cũng là để thử nghiệm văn phong của mình. Đến khi cảm thấy cải thiện rồi thì mình sẽ quay lại với Thần Vương, mong các bạn vẫn tiếp tục theo dõi nó...
Tiên nghịch không dài, chỉ 2000 chương thôi, sẽ rất nhanh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận