“Độn Hỏa – Đại Hỏa Cầu Thuật!”
Chân vừa chạm đất, cả Sasuke và Itachi đều đồng loạt hô lên. Hai quả cầu lửa to tướng được thổi ra từ miệng của hai người lao thẳng về đối phương. Hai nhẫn thuật như nhau chạm trán. Âm thanh không khí bị thiêu đốt vang lên bên tai của cả hai. Chỉ sau một lúc, Itachi đã có vẻ yếu thế rồi, nhẫn thuật của hắn đang bị Sasuke đẩy lui về dần dần.
“Thiên Chiếu!”
Trong khoảnh khắc mình sắp bị đánh trúng, mắt phải của Itachi trừng lên, các tia máu hiện rõ trên mắt hắn.
Theo ánh mắt của Itachi nhìn lại. cả quả cầu lửa khổng lồ bỗng xuất hiện một đám lửa đen. Chỉ trong tích tắc, đám lửa đen này lan rộng ra, bao gọn cả quả cầu lửa lại rồi thiêu cháy nó đến khi không còn lại một tia nào.
“Ngọn lửa này là….. Thiên Chiếu?”
Nhìn khung cảnh trước mặt, Sasuke kinh ngạc. Cậu nhớ rõ, Diệp Phong đã từng nói cho cậu về ngọn lửa này rồi. Hắn từng cảnh cáo cậu một câu: “Gặp Thiên Chiếu, bất cứ giá nào cũng không để cho nó dính vào thân thể, cho dù chỉ một tia!”.
Nhớ lại vẻ mặt nghiêm trọng của Diệp Phong vào lúc đó, Sasuke càng cẩn thận hơn rồi. Cậu nhìn chằm chằm vào Itachi, luôn chuẩn bị để né tránh bất cứ lúc nào.
Phía bên này, do sử dụng Thiên Chiếu nên mắt phải của Itachi đã chảy máu rồi, hắn không thể không nhắm mắt lại để cho con mắt của mình được thư giãn trong giây lát. Đến khi cảm thấy con mắt phải của mình đã sẵn sàng, hắn lại mở mắt ra, nhìn về Sasuke lần nữa.
Vừa chạm vào ánh mắt của Itachi, Sasuke hoảng hốt, cậu lập tức rời khỏi vị trí vừa đứng. Liếc nhìn ra phía sau, Sasuke bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Bây giờ, vị trí vừa nãy đã bị Thiên chiếu thiêu đốt, không chỉ thế, theo ánh mắt của Itachi di chuyển, ngọn lửa này đuổi theo Sasuke không bỏ. Điều này làm cho Sasuke không dám dừng lại dù chỉ một khắc.
Nhưng mà, dù tốc độ của Sasuke nhanh, nhưng vẫn không bằng ánh mắt của Itachi. Sau một lúc đuổi bắt, ngọn lửa của Thiên Chiếu chỉ còn các Sasuke vài phân, có thể bén lên người cậu bất cứ lúc nào. Tình thế này buộc Sasuke phải nhanh chóng tìm ra đối sách nếu không muốn mất mạng.
Đúng vào lúc ngọn lửa bén vào mình, một tấm màn lửa hình cầu đã bao bọc lấy Sasuke, Thiên Chiếu cũng thiêu đốt dần quả cầu đó. Tranh thủ Thiên Chiếu còn chưa thiêu đốt toàn bộ tấm màn lửa, Sasuke nhanh chóng vạch một lổ hổng trên đó để chạy thoát ra ngoài. Sau đó lại kích nổ quả cầu kia, tạo ra một lỗ thủng trên mái nhà để cậu rơi xuống, thoát khỏi tầm mắt của Itachi. Hai hành động liên tiếp này của cậu diễn ra như mây trôi nước chảy, không có một thời điểm dừng lại nào. Không dùng lại ở đó.
Trong lúc đang rơi tự do, Sasuke cũng không để ý đến bảo vệ bản thân, mà kết ấn:
“Độn Hỏa – Hỏa Kỳ Lân!”
Một chiếc đầu Kỳ Lân bằng lửa được cậu phóng ra, lao thẳng đến phần mái nhà chưa vỡ, nơi cậu đang dự đoán là Itachi ở đó.
Ở phía trên, ngay khi Sasuke vừa rơi xuống, Itachi đã nhắm mắt lại, cả người hắn khuỵu xuống, rồi hắn bỗng cảm thấy ngực mình đau nhức. “Khụ khụ!” Dùng tay chặn lại miệng mình, Itachi nhìn thấy máu đang vương vãi trên bàn tay mình, nhưng hắn không hề tỏ vẻ gì là ngạc nhiên, giống như việc này đã quá quen thuộc đối với hắn rồi. Chợt, cảm thấy nhiệt độ dưới chân đang tăng cao, hắn lập tức lùi lại. Vừa lúc này, đầu Hỏa Kỳ Lân của Sasuke cũng phá vỡ mái nhà rồi lao thẳng đến bầu trời.
Nhìn lại phía dưới, Sasuke cũng đã va chạm với sàn nhà trong khi không hề có một phòng hộ nào, làm cho cậu rên lên một tiếng.
Tiếp theo đó là tiếng thở dốc của cậu vang lên, có lẽ đòn này đã làm cho cậu tốn thất khá nhiều Chakra. Thế nhưng, trên mặt của cậu lại hiện lên vẻ tự tin hơn bao giờ hết.
Nhìn đến Itachi, Sasuke trào phúng:
“Dùng Thiên Chiếu là cho ngươi mất rất nhiều sức rồi!”
“Ngươi cũng không hơn gì ta! Chỉ còn một chút Chakra đó thì làm được gì?”
Không chút nào bận tâm, Itachi đối chọi lại Sasuke. Cả hai đều có Sharingan, nên việc hai người xác định số lượng Chakra của đối phương là rất dễ dàng.
“Hộc hộc! Ta đã dồn phân nữa Chakra cho đòn vừa nãy, cũng là đòn kết thức trận chiến này! Ngươi đừng mong tránh khỏi!”
Cố gắng đứng thẳng người dậy, Sasuke nhìn lấy Itachi mà nói, ánh mắt không hề che giấu sự hận thù.
“Như ban đầu ta đã nói! Ta thấy ngươi… CHẾT!”
Hai anh em nhìn thẳng vào mắt nhau, và rồi, một cơn mưa đổ xuống, giống như đang khóc thương cho số phận của hai người anh em này.
Khi những giọt mưa vừa rơi trúng người mình, Itachi đã phá hiện điều không ổn, hắn ngửa đầu lên phía bầu trời. Đập vào mắt hắn chính là một đám mây tích điện khổng lồ ở phía trên. Các tia sét thỉnh thoảng ló ra khỏi tầng mây dày đặc, có thể đánh xuống bất cứ lúc nào.
Lúc này, Sasuke cũng đã nhảy lên nơi cao nhất tòa nhà, dùng tay phóng một nhẫn thuật có thuộc tính sét lên bầu trời. Cùng lúc đó, Sasuke cũng nhìn về Itachi:
“Nhẫn Thuật này do ta tự mình nghĩ ra, ta đặt tên nó là Lôi Kỳ Lân! Biến mất đi! Uchiha Itachi”
Vừa dứt lời, cánh tay đang giơ cao của Sasuke cũng đã hạ xuống. Đi chung với động tác này của Sasuke, một con Kỳ Lân bằng sét bỗng chui ra từ tầng mây, lao thẳng xuống khu vực của Itachi đang đứng.
Tốc độ của sét gấp một trăm lần tốc độ của âm thanh, Itachi muốn né tránh là không thể nào.
“Ầm!!”
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên ngay lúc tia sét đánh xuống. Toàn bộ khu vực nơi đây đều bị sấm sét xét ra thành từng mảnh nhỏ. Sấm sét đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ sau một đòn đánh, tầng mây ở trên cũng bắt đầu tan rã, để lại một chốn hoang tàn ở phía dưới.
“Cạch!”
Đẩy một mảnh đá ra khỏi người mình, Sasuke chật vật đứng dậy. Cậu lập tức nhìn về phía Itachi, phát hiện hắn đang nằm bất động ở đối diện mình.
“Xong rồi! Tất cả đã xong!”
Giọng nói khàn khàn phát ra từ miệng của Sasuke, mang theo cả ý nghĩa giải thoát.
Đang lúc Sasuke sắp ngồi xuống một cách vô lực, một giọng nói vang lên, đánh vỡ các suy nghĩ của Sasuke vào lúc này.
“Ngươi nói ta chết? Hay đó chỉ là sự tưởng tượng của ngươi!”
Dưới ánh mắt không thể nào của Sasuke, Itachi từ từ đứng dậy. Tuy máu đang chảy xuôi từ khóe miệng của hắn, nhưng Itachi vẫn không hề để ý, hắn trào phúng:
“Nếu không dùng đến cái này, có lẽ ta đã chết thật rồi!”
Vừa nói, một bộ xương nửa người bỗng xuất hiện, bao bọc lấy Itachi.
“Sasuke, ngươi đã rất mạnh mẽ rồi! Nhưng bây giờ, ngươi còn làm được gì dưới Susano của ta?”
Dần dần, theo giọng nói của Itachi, bộ xương đang bao quanh hắn bắt đầu có chuyển biến. Các thớ thịt xuất hiện, rồi đến da, áo giáp, cuối cùng là một chiến khiên cùng hồ lô cũng xuất hiện ở trên tay của Susano.
Nhìn Itachi đang từ từ cất bước đến gần mình, Sasuke cảm thấy hắn như đang cười nhạo chính mình, điều này làm cho cậu điên tiết lên.
“A..aaaaaaaaaaaaaa! Chết tiệt!”
Ngước mặt lên trời hét lớn, Sasuke quyết định liều chết với Itachi rồi. Cánh tay của cậu giơ lên cao, phía sau đó, một quả cầu lửa bỗng xuất hiện ở phía trên. Không chỉ thế, quả cầu lửa lại liên tục xoay tròn, kích thước của nó cũng tăng lên nhanh chóng.
Lúc này đây, Sasuke muốn dồn hết Chakra của mình cho đòn “Viêm Nhật Giáng Thế” này rồi. Phía bên kia, Itachi cũng không ngăn cản, hắn vẫn bước từ từ đến Sasuke, giống như là đang chờ đợi điều gì đó.
“Phừng phừng!”
Sau một lúc, quả cầu lửa đến hút hết Chakra của Sasuke, kích thước của nó đã đạt đến mức to ngang ngửa với Susano rồi. Quan trọng là uy lực của nó, dù có Susano bảo vệ, nhưng Itachi vẫn có thể cảm thấy nhiệt độ kinh khủng của quả cầu lửa này.
Chính Itachi cũng như thế, Sasuke là người tạo ra quả cầu lửa này cũng không khá khẩm hơn, lòng bàn tay đang giơ lên của cậu đã cháy xém vì sức nóng này. Thân thể của Sasuke cũng đang run rây, có thể nói, cậu cùng đứng lên được vào lúc này chính là nhờ ý chí của mình.
“Chết!!!”
Hét lớn một tiếng, Sasuke ném thẳng quả cầu về phía Itachi. Đối mặt với quả cầu, Susano giơ lên tấm khiên của mình.
“Ầm!!”
Sau một tiếng nổ, một luồn Chakra nóng bỏng bao bọc lấy toàn bộ khu vực này, cây cối cùng chịu không nổi mà bắt đầu bốc cháy. Ở phía trong màn khói bụi kia, Sasuke và Itachi có kết quả thế nào??