Sasuke thật sự chết lặng, vì cậu nhìn thấy một người đáng lẽ ra đã chết, Uchiha Fugaku, cha của cậu. Nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng nói điều gì, một cơn mệt mỏi đánh úp lại làm cho cậu ngất đi.
………………….
Lờ mờ mở mắt ra, Sasuke nhìn lên trần nhà liền nhận ra đây là nơi nào. Chỗ này chính là phòng của cậu trong căn nhà do Diệp Phong xây dựng trên ngọn núi chứ không phải ở đâu. Cậu lập tức nghĩ rằng Diệp Phong đã mang cậu về chỗ này. Cảm thấy cả người đang đau nhức, Sasuke nhìn không được mà rên một tiếng.
“Sasuke! Con tỉnh rồi!”
Một âm thanh quen thuộc vang lên, giọng nói này làm cho Sasuke đờ người ra. Xoay đầu qua phía đó một cách máy móc, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Sasuke cười khổ:
“Cha, mẹ! Đại ca! Ta đã chết rồi sao?”
“Không không! Con chưa chết! Cha mẹ đây, cha mẹ còn sống!”
Nghe câu nói của Sasuke, lòng của Mikoto vô cùng đau nhức. Nàng nhịn không được mà ôm chầm lấy Sasuke nức nở. Ở phía sau nàng, Fugaku và Itachi đều nhìn về Sasuke bằng ánh mắt trìu mến.
Cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ Mikoto, cùng với cảm giác ướt áp trên bờ vai, Sasuke cũng nhận ra, đây chính là hiện thực. Cậu ngây ngốc nhìn qua Fugaku cùng Itachi mà hỏi:
“Đây là chuyện gì?”
Thở dài một tiếng, Fugake vỗ vai của Mikoto và khuyên nhủ:
“Để cho Sasuke nghỉ ngơi một lát đi! Chúng ta ra ngoài phòng khách!”
Nhìn về Sasuke, Fugaku lại nói tiếp:
“Con nằm một chốc nữa rồi hãy ra phòng khách, chúng ta sẽ giải thích!”
Nói xong, Fugaku cũng kéo lấy Mikoto và Itachi đi ra ngoài, để lại Sasuke còn đang ngu ngơ chỗ này.
Nhìn cửa căn phòng đã đóng lại, Sasuke cảm thấy rối loạn vô cùng. Cha mẹ còn sống, hai người lại cứu Itachi, giống như không hề hận hắn. Đối với Sasuke, một người cố gắng nỗ lực để tăng thực lực bản thân, mong muốn giết chết Itachi để trả thù cho cha mẹ cùng tộc nhân, cảnh cậu vừa chứng kiến quả thực đã đả kích cậu mãnh liệt. Sasuke có cảm giác mình như một thằng ngốc, bị mọi người đùa giỡn bao lâu nay.
Nghĩ như thế, một cơn tức giận xông lên đầu cậu, cậu muốn hỏi cho ra lẽ việc này. Cố ngồi dậy, phát hiện mình chỉ mặc mỗi một chiếc quần cộc, Sasuke bắt lấy một bộ quần áo ở gần đó. Sau khi mặc quần áo vào, cậu mở cửa, đi ra ngoài.
Lúc này, cậu cũng thấy được ba người họ đang ngồi ở đó, Itachi đang ngồi đối diện cha mẹ mình. Đi đến bên cạnh, Sasuke chọn ngay vị trí ở giữa ba người, không hề ngồi cạnh Itachi lẫn cả Fugaku. Ngồi xuống, Sasuke cuối đầu trầm mặc, bầu không khí trở nên nặng nề.
Fugaku cũng không trách Sasuke có biểu hiện như thế, Sasuke ăn bao nhiêu khổ cũng đều chịu đựng, chính là muốn báo thù ình. Giờ cậu lại thấy mình sống sờ sờ, thử hỏi sao không có một chút bất mãn nào. Thở dài một hơi, Fugaku nói:
“Sasuke à! Chuyện là…. Aizzz, Itachi, con giải thích cho Sasuke đi!”
Gật đầu, Itachi quay đầu hướng về Sasuke rồi nói, Sasuke cũng không hề nhẫn ra, đôi mắt của Itachi rất bất thường:
“Sasuke à! Ta cũng giống như đệ, khi thấy cha mẹ còn sống thì cũng không thể tưởng được! Còn nhớ những lời mà ta nói với đệ lúc đánh nhau không?”
Nghe đến chuyện này, Sasuke đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên một tia giận dữ. Nhưng cậu cũng không cắt lời của Itachi, mà nhìn chằm chằm, chờ hắn nói tiếp. Không để cho Sasuke chờ lâu, Itachi cũng giải thích:
“Thật ra, ta đã nói dối! Ta mang bệnh nặng trong người, trận chiến ấy, ta không thể nào đánh hết sức!
Nhưng ta cũng không muốn giết đệ, mà chỉ muốn kiểm tra thực lực của đệ đã đến mức nào!”
Đối với những lời này, Sasuke cười khẩy:
“Kiểm tra? Thế thì có cần phải ra những đòn chí mạng như thế không? Nếu như ta chết thì thế nào? Nếu như ta không hề có thực lực mạnh như thế này?”
“Không! Ta tin tưởng đệ! Tin tưởng em trai của ta sẽ không yếu đuối đến mức đó!
Lúc đó, ta luôn tìm cách chọc giận đệ chính là để đệ dùng hết sức của mình! Đến khi ta chết, đôi mắt này chính là của đệ, đệ sẽ có được Mangekyou Sharingan vĩnh hằng, không còn sợ hãi Uchiha Madara nữa.”
Lắc đầu, Itachi khẳng định một cách tự tin. Có vẻ, sự tin tưởng mà hắn dành cho Sasuke thật sự rất nhiều.
Nghe đến đây, Sasuke bỗng run rẩy, cố gắng bình tĩnh lại mình, cậu phản bác kịch liệt, nói một cách cuồng loạn:
“Ngươi nói dối, ngươi chính là muốn giết ta để lấy đôi mắt này! Ta đã xuýt chết dưới Thiên Chiếu! Đến cuối cùng, ngươi vẫn còn muốn đôi mắt này của ta cho bằng được cơ mà!”
“Bình tĩnh lại, Sasuke!”
Fugaku đặt một tay lên người của Sasuke, mong cậu bình tĩnh lại. Đúng như mong đợi, Sasuke chỉ hừ một tiếng rồi ngồi xuống, chờ Itachi sẽ nói thế nào.
Nhưng lần này, Itachi trầm mặc, kế đến chính là do Mikoto nói với Sasuke:
“con hãy nhớ lại, vào lúc cuối cùng của trận chiến, Itachi có hành động gì?”
“Xin lỗi Sasuke! Sẽ không có lần sau rồi!”
Theo lời nói của nàng, Sasuke cuối cùng cũng nhớ đến những gì mình thấy vào lúc đó. Nụ cười tràn đầy yêu thương và thõa mãn của Itachi, đó không phải là ảo giác. Một khắc này, Sasuke bắt đầu cảm thấy vô cùng hoảng loạn, một bên là phủ nhận những gì Itachi nói, một bên lại muốn tin tưởng, có vẻ như cậu càng muốn tin tưởng Itachi nhiều hơn, đơn giản chính là do sự hiện diện của Fugaku và Mikoto.
Cảm thấy Sasuke đã nhớ đến điều này rồi đang đau khổ suy nghĩ, Mikoto lại nói tiếp:
“Thử cảm nhận đôi mắt của con xem, có biến đổi gì không?”
Nghe lời Mikoto, Sasuke cũng bắt đầu để ý đến vấn đề này. Không để ý thì thôi, vừa thử mở ra Sharingan, cậu cảm thấy một sự khác lạ, đó là ba luồng sức mạnh mới đang nằm ở đôi mắt của cậu. Không khó khăn, cậu đã nhận ra, chúng chính là ba nhãn thuật mạnh nhất của Itachi.
“Đây là….”
Ngẩng đầu lên, cậu định hỏi Itachi cho rõ, nhưng khi thấy ánh mắt của hắn, cậu bỗng nghẹn lời lại. Cả người Sasuke run rẩy, nước mắt bỗng chảy ra không thể kìm chế. Bởi vì trong ánh mắt của cậu, đôi mắt của Itachi giống như không hề có tiêu cự, hắn giống như đã… mù rồi.
“Tại sao…..?”
Vốn là lúc đầu, Sasuke không nhìn kỹ đến vấn đề này, nhưng bây giờ cậu đã phát hiện liền nhịn không được mà thều thào.
Nhưng Itachi không trả lời, mà chỉ cười, nụ cười này làm cho Sasuke cảm thấy mình đã gặp lại người anh yêu quý khi xưa.
“Hazz! Itachi đã đưa toàn bộ nhẫn thuật vào mắt của con! Còn hắn, do lạm dụng Sharingan quá nhiều mà đang mất dần thị lực!”
Fugaku than thở, những lời nói của hắn như là tiếng sấm vang lên bên tai của Sasuke. Sau một lúc, cố gắng bình phục tâm tình của mình và chùi đi nước mắt đang chảy không dứt, Sasuke muốn hỏi hết những nghi vấn trong lòng mình ra, giọng của cậu khàn khàn:
“Vậy tại sao ngày hôm đó? Ta lại thấy đại ca giết hết mọi người?”
Giờ khắc này, Sasuke chuyển biến một cách vô thức, cậu cũng không nhận ra mình đã thừa nhận Itachi, gọi hắn là đại ca.
Không hề nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của Sasuke, Itachi gật đầu coi như đồng ý. Sau đó hắn còn nói thêm:
“Đó là sự thật! Tuy không biết tại sao cha mẹ còn sống, nhưng ta vẫn sẽ kể cho đệ nghe chân tướng. Lúc này không phải là lúc giấu đệ chuyện này nữa rồi!”
Thế rồi, ba người Sasuke, Fugaku, Mikoto bắt đầu im lặng, nghe Itachi kể lại toàn bộ cuộc đời của mình. Câu chuyện không dài, nhưng làm cho tất cả mọi người ở đây cảm nhận được những đau đớn mà Itachi đã trải qua. Là một người mẹ, Mikoto đau đớn khôn cùng, nàng ôm lấy Itachi mà khóc thảm thương.
Fugaku thì trầm mặc, những chuyện này hắn cũng biết một phần, nhưng nghe chính Itachi kể lại thì không giống như thế, cảm xúc của hắn dao động mạnh mẽ, nhưng bị hắn kìm nén lại, không cho bộc phát mà thôi.
Còn Sasuke, nghe đến gia tộc muốn đảo chính thì kinh ngạc. Nghe Uchiha Shisui tặng con mắt của hắn cho Itachi thì hiểu ra. Đến lúc nghe Danzo yêu cầu Itachi phản bội gia tộc thì phẫn nộ vô cùng. Rồi cảnh cha mẹ tình nguyện để Itachi giết mình chứ không phản kháng làm cho Sasuke cảm động không thôi.
Tuy Itachi không hề kể một cách chi tiết, nhưng Sasuke có thể cảm nhận rõ ràng những gì hắn làm cho cậu, tất cả đều xuất phát từ tình yêu thương thầm lặng.
Vào lúc này, Sasuke đã thật sự tha thứ cho Itachi rồi. Nhưng vẫn có việc làm cho cậu thắc mắc:
“Cha, mẹ, hai người không hận đại ca sao? Chính hắn đã…. Giết hai người cơ mà!”
Nói đến từ giết, Sasuke hơi ngập ngừng, vì cha mẹ cậu lại đang sống sờ sờ trước mắt cơ mà. Điều làm cho Sasuke bất ngờ là, Fugaku lại gật đầu:
“Ta là một tộc trưởng, kế hoạch bao nhiêu năm của gia tộc lại bị Itachi hủy hoại! Hỏi sao ta không hận cho được!”
“Nhưng….!”
Dừng một chút, hắn nhìn về Sasuke cùng Itachi, ánh mắt tràn đầy yêu thương:
“Ngoại trừ chức tộc trưởng, ta còn là một người cha….! Ta có thể tha thứ cho con của mình, dù các con mang dị kiến trái với ta, ta vẫn sẽ ủng hộ hai con. Huống chi, những năm qua, Itachi đã tìm mọi cách để bảo vệ em trai, là con đó, Sasuke! Làm sao ta có thể hận con trai của mình chứ!”
Tuy lúc đầu đã nghe Fugaku và Mikoto không còn tính toán lỗi lầm của mình, nhưng khi nghe những lời này, Itachi vẫn nhịn không được mà thở phào trong lòng. Phía Sasuke, cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Tuy vậy, vẫn còn một thắc mắc mà cậu mong muốn giải đáp. Vì cái gì mà hai người đáng lẽ đã chết lại hồi sinh, lúc nghĩ đến vấn đề này, trong đầu cậu hiện lên một bóng người. Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, Sasuke vẫn muốn chính miệng Fugaku trả lời mình.
Đối với thắc mắc của cậu, Fugaku hơi chần chờ rồi trả lời:
“Chuyện này thì phải nói đến…..!”
“Ha ha ha! Cái này thì để ta trả lời được rồi!”
Một âm thanh vang lên cắt đứt lời của Fugaku, nhưng hắn không hề có cảm giác khó chịu. Mà Sasuke cũng nhận ra chủ nhân của giọng nói này.
“Cậu…..?”