Tống Mạn Chi Thần Vương


Diệp Phong vẫn chưa kết thúc, một lần nữa, hắn đưa tay về phía Vương Lập, phát động Vạn Vật Thiên Dẫn. Lần này, Vương Lập có vẻ suy yếu, dễ dàng bị Diệp Phong hút lên trên không. Vừa thoát khỏi tầng mụi mù, vết thương trên người hắn cũng lộ diện, một vệt chém dài trên ngực của hắn, máu tuông ra thấm ướt cả nửa người Vương Lập. Tuy nhìn rất nghiêm trọng, nhưng thật ra, vết thương này chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.
Khi Vương Lập chỉ còn cách Diệp Phong vài mét, một người đang có vẻ suy yếu như hắn bỗng dưng bộc phát chân nguyên của mình lên, tay phải xuất chưởng đến người Diệp Phong, trên bàn tay còn hiện lên một hình bát quái to hơn lần trước nhiều.
Đối với việc này, Diệp Phong đã chuẩn bị tốt ngay từ đầu, Vương Lập vừa xuất chưởng, hắn cũng đấm một đấm thẳng đến lòng bàn tay của đối thủ.
“Bành!”
Quyền chưởng chạm nhau, khí lưu phát ra từ nơi tiếp xúc làm cho quần áo của hai người bay lên phần phật. Trì hoãn được vài giây đồng hồ, Vương Lập hộc ra một ngụm máu liền bị bắn thẳng xuống dưới đất một lần nữa. Còn Diệp Phong thì cũng chịu ảnh hưởng đôi chút, hắn bị bức lùi về sau một vài bước mới ổn định thân hình.
Thấy Vương Lập va chạm vào mặt đất mà vẫn chưa kịp ngồi dậy, Diệp Phong không hề buông tha mà lại sử dụng Thiên Băng Địa Liệt lần nữa. Lần này, chưởng ấn vẫn là có kích thước như lúc nãy, nhìn bề ngoài thì uy lực của nó không có thay đổi gì cả.
Thấy tình cảnh này, Vương Lập mỉm cười, hắn dồn sức lại, thi triển Chân Vũ Thất Tiệt Kiếm. Xem ra lần phá giải thành công chiêu này vào lúc nãy làm cho Vương Lập chủ quan. Biết Diệp Phong tăng lên sức mạnh, nhưng hắn đâu tưởng tượng được đòn này của Diệp Phong mang uy lực thế nào.
Rất nhanh, Vương Lập biết mình đoán sai rồi. Khi chưởng ấn vừa chạm vào bảy đường kiếm khí thì nó bỗng phóng to ra hơn hai mươi lần. Lần này, bảy đường kiếm khí bị Diệp Phong phá đi như là đậu hũ vậy. Sau đó, chưởng ấn không hề bị giảm uy lực một chút nào mà đánh thẳng lên Vương Lập đang ngây người.
“Ầm ầm ầm!!”
Chưởng ấn vừa chạm đất thì bộc phát ra lực phá hoại kinh người. Cây cối trong phương viên hai dặm đều bị biến thành bụi phấn, Làng Lá cũng bị dư chấn ảnh hưởng dẫn đến một vài căn nhà bị sụp đổ do đất đai rung chuyển.
Lúc này, Diệp Phong vẫn đứng ngạo nghễ ở trên không, vùng đất đai dưới chân hắn đều đã bị san bằng, lấy Vương Lập làm trung tâm, đất đai xung quanh bị lõm xuống thành một chưởng ấn dài hai dặm. Lúc này, Vương Lập đã chật vật đến cực hạn, máu chảy liên tục từ khóe miệng của hắn. Quần áo hắn bị rách te tua, máu từ những vết thương trên người tuôn ra như suối. Muốn đứng cũng không đứng được, hắn chỉ có thể quỳ bằng một chân, hai tay đang dùng Hiên Viên Kiếm để chèo chống thân thể.

Thấy tình hình này, Vương Lập hạ xuống từ từ. sau một chốc, hắn đã đứng ở đối diện Vương Lập. Bỗng nhiên, Diệp Phong cảm thấy một tia nguy hiểm, chưa đợi hắn phản ứng, dưới chân của hắn đã xuất hiện một dấu ấn thái cực, xung quanh là hình bát quái tứ tượng đang xoay tròn quanh thái cực đó. Diệp Phong cũng đã phát hiện, thân thể hắn không thể nhúc nhích được nữa rồi, ngay cả thuấn di cũng không dùng được.
Lúc này, Vương Lập bỗng nhiên đứng lên chật vật, nhìn Diệp Phong, hắn cười lên ha hả:
“Ha ha… hộc…! Ngươi rất mạnh, nhưng lại quá coi thường ta! Để ta cho ngươi nếm thử tuyệt kỹ Vô Thượng Thái Cực Kiếm của ta! Xem ngươi còn cường thế đến khi nào!”
Hình tượng của Vương Lập vào lúc này khá thê thảm, phối hợp với phản ứng vào lúc này làm cho càng trở nên dữ tợn.
Hắn vừa dứt lời, Diệp Phong cũng cảm thấy chân khí của Vương Lập đang xói mòn nhanh chóng. Mà đồ án dưới chân Diệp Phong cũng đang xoay càng ngày càng nhanh, thiên địa linh khí ở xung quanh cũng đang bị hút vào đó.
“Sát!!!!”
Nương theo tiếng hét của Vương Lập, một trụ quang từ đồ án dưới chân Diệp Phong bắn đến tận mây xanh. Phía trong trụ quang, Diệp Phong cảm giác được đau đớn lan tỏa khắp cơ thể, nhưng chưa đủ để làm hắn bị thương.
Đối với uy lực này, Diệp Phong thầm nghĩ chẳng lẽ chỉ có thế, nhưng khi nghĩ đến lời của Vương Lập hồi nãy, Diệp Phong hơi nghi hoặc. “Vô Thượng Thái Cực Kiếm”, thế kiếm đâu rồi??
Giống như đáp trả lời của Diệp Phong, cả khu vực này bỗng tối sầm lại, ngẩng đầu lên, Diệp Phong bị cảnh tượng phía trên dọa hết cả hồn.
Chỉ thấy một thanh kiếm khổng lồ đang lao thẳng xuống nơi Diệp Phong đang đứng. Thanh kiếm này dài đến hai mươi dặm, lưỡi kiếm rộng hai dặm, nếu nó mà đánh lên người, Diệp Phong ít nhất cũng trọng thương a.
Trong lúc Diệp Phong đang tưởng tượng như thế, thanh kiếm chỉ còn cách đỉnh đầu của hắn vài mét. Nhìn mũi kiếm đang đến càng ngày càng gần, Diệp Phong vận lên Hỗn Độn Khí, xuất chưởng đến ngay mũi kiếm.
“Thiên Băng Địa Liệt!”

Lần này, Diệp Phong có cảm giác bất đắc dĩ, vốn chỉ định dùng tám phần thực lực, nhưng mà uy lực của chiêu này vượt quá sức tưởng tượng của hắn rồi. Bược hắn phải dùng mười phần sức mạnh để ngăn cản.
“Keng!!”
Ngay khi lòng bàn tay của Diệp Phong chạm đến thanh kiếm thì phát ra âm thanh như hai thanh kiêm loại chạm vào nhau. Vào lúc đó, thời gian như ngừng chuyển động, tất cả mọi vật đều trở nên yên tĩnh.
“Bùm!!!”
Nhưng sự yên tĩnh chỉ xuất hiện một khoảnh khắc thì đã bị một âm thanh kinh thiên động địa thay thế. Đất đai ở xung quanh rung chuyển còn kịch liệt hơn cả lúc Diệp Phong dùng Già thiên Thủ. Ở một bên, vết nứt do Liệt Địa tạo ra đang khuếch trương dần dần. Ngay cả Vương Lập đang đứng ở ngoài cũng bị sóng xung kích phát ra từ trụ quang hất bay đi. Điều này làm cho hắn tò mò tình huống bên trong như thế nào rồi.
Phải biết, chiêu này chính là áp chủ bài của hắn, có thể dùng đến chém chét những kẻ có thực lực mạnh hơn hắn một cấp. Đủ để cho thấy thực lực của chiêu này mạnh đến thế nào. Từ âm thanh và sóng xung kích, hắn cũng suy đoán là Diệp Phong đang cố gắng chống cự thôi à nha.
Một lát sau, cột sáng bắt đầu mờ đi, Vương Lập cũng tiếp cận bên cạnh đó, vận hết chút chân nguyên ít ỏi còn lại để chuẩn bị cho Diệp Phong một kích trí mạng.
Nhưng khi nhìn rõ cảnh tượng bên trọng, Vương Lập trở nên nhẹ nhõm rồi. Chỉ thấy vị trí mà Diệp Phong đứng đã bị đánh thành một cái hố sâu không thấy đáy, xung quanh còn vương vãi những mảnh áo cùng máu của Diệp Phong. Những điều này khiến cho Vương Lập khẳng định rằng Diệp Phong đã chết rồi. Nhận được đáp án này, hắn bỗng trở nên ngẩn người một lát, sau đó liền cười điên cuồng.
“Ha ha ha! Ta đã bảo mà, quy thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Một kẻ ngoại tộc như ngươi làm sao có thể đánh bại ta! Ách!!”
Có lẽ do phản ứng quá mạnh, vết thương cũ của hắn bỗng nhói lên, làm cho Vương Lập ngưng lại trong giây lát. Cảm nhận thương thế của mình, hắn lẩm bẩm:
“Tốt tốt! Đợi sau khi ta bình phục, ta hành hạ những nữ nhân của ngươi đến chết! Coi như báo đáp những vết thương này!”
“Vậy sao?”

Vương Lập sững sờ, giọng nói này làm cho hắn run lên, nhanh chóng quay đầu về phía sau, hắn đã nhìn ra kẻ đó là ai.
“Diệp Phong? Ngươi chưa chết!”
Lúc này, thương thế của Diệp Phong cũng không nhẹ chút nào, cánh tay phải chỉ còn lại phần xương, da thịt đang nhanh chóng sinh ra ở trên đó. Thì ra, máu vương vãi ở xung quanh chính là do vết thương này của Diệp Phong. Đó cũng không phải là vấn đề quan trọng, mà quan trọng chính là Diệp Phong đã tiêu hao 50% Hỗn Độn Khí để ngăn đòn này lại. Tuy nhiên, trên mặt Diệp Phong vẫn mang nụ cười trêu tức với Vương Lập, dù hắn chỉ còn 50% Hỗn Độn Khí, như quá đủ để đối phó với một kẻ đã cạn kiệt sức mạnh như Vương Lập.
Vương Lập cũng hiểu lấy điều này, ngay khi thấy Diệp Phong ở phía sau mình, hắn bị dọa phải lui ra phía sau vào bước.
Nhìn Vương Lập đang hốt hoảng, Diệp Phong híp mắt lại, sát khí không hề bị che giấu:
“Lúc nãy ngươi nói ngươi muốn làm gì nữ nhân của ta?”
Bị sát khí của Diệp Phong tập trung vào, Vương Lập run lên. Từ đầu đến giờ, hắn chưa thấy Diệp Phong phóng ra sát khí nào mạnh đến mức này, xem ra Diệp Phong muốn giết hắn thật rồi.
“Phù phù!!”
Trước mặt cái chết, dù kiêu ngạo đến đâu, Vương Lập cũng phải hạ mình. Hắn quỳ xuống, tay đặt Hiên Viên Kiếm ra phía trước rồi cầu xin:
“Đại nhân! Ta có mắt không tròng! Mong ngài tha mạng! Ta xin dùng thanh tiên khí này để chuộc tội!”
Liếc mắt nhìn về Diệp Phong, Vương Lập bỗng thấy Diệp Phong đang cười. Không sai, Diệp Phong đang cười cho sự hèn nhát của hắn. Chỉ thấy thân hình của Diệp Phong léo lên, không đợi Vương Lập làm ra động tác gì thì hắn đã bắt lấy cổ Vương Lập, kéo lên hắn về phía sau một đoạn.
Đập Vương Lập lên mặt đất, tay của Diệp Phong vẫn đang đè lên cổ hắn. Nhìn kẻ đang nằm dưới đất này, Diệp Phong châm chọc:
“Bộ dạng hùng hổ đâu rồi? Sao ta nghe bảo các ngươi là truyền nhân của Long, con cháu Viêm Hoàng mà, một chút cốt khí cũng không có!”
“Đúng đúng đúng! Tiểu nhân hèn mọn, mong đại nhân đừng chấp!”

Gật đầu như điện, Vương Lập cười cầu tài rồi trả lời Diệp Phong.
Để cho hắn tuyệt vọng chính là, khuôn mặt của Diệp Phong trở nên nghiêm túc, hắn mở miệng:
“Đáng tiếc! Ta không cần thanh kiếm của ngươi!”
“Thần La Thiên Chinh!”
“Ầm!”
Một cái hố to lấy Vương Lập làm trung tâm bị lõm xuống, lực đẩy cường đại làm cho Vương Lập cảm thấy xương cốt cả người muốn gãy lìa. Thế nhưng, hắn không cam lòng chết như thế này.
“Đại nhân! Chỉ cần ngươi tha cho ta, ta sẽ tặng toàn bộ công pháp của ta cho ngài! Đừng xem thường chúng, nhờ chúng mà ta chỉ tu luyện một thời gian ngắn là đạt đến trình độ này!”
Chỉ tội một cái, người hắn gặp là Diệp Phong, có hệ thống trên người, Diệp Phong muốn gì mà chẳng được, cần gì phải quan tâm đến loại công pháp tu chấn ấy. Vậy là Vương Lập phải chịu một lần “Thần La Thiên Chinh”!
Không có chân nguyên chống đỡ, xương cốt của Vương Lập bị vỡ nát ra, làm cho hắn đau đến ngất đi. Gặp tình huống này, Diệp Phong cũng không muốn kéo dài nữa, hắn chém ra một kiếm, làm cho Vương Lập đầu lìa khỏi cổ. sau đó là sử dụng Thiên Chiếu, thiêu đốt xác của hắn thành bụi bặm.
Chiến đấu chấm dứt, Diệp Phong nhìn lại xung quanh, cảnh vật xung quanh vào lúc này làm cho hắn cười khổ không thôi. Cả vùng đất gần hai dặm đều bị san thành bình địa, nếu có ai đi qua đây thì sẽ lớn chuyện mất.
Nghĩ như thế, Diệp Phong liền vận dụng Mộc Độn cùng Thổ Độn để thu dọn chiến trường. Cây cối sinh trưởng trở lại rất nhanh. Trong vài giây thôi, cả khu vực đã trở lại hình dáng ban đầu.
Thu hồi kết giới, Diệp Phong bay lên phía không trung, nhắm mắt một chút, hắn mỉm cười rồi phóng thẳng về một hướng.
Trước khi đi, hắn không quên truyền tin cho Tsunade đang chờ đợi ở Làng Lá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận