Vừa xuyên qua khe nứt không gian, Diệp Phong cảm thấy một trận chóng mặt. Khi hắn ổn định lại thì phát hiện mình vừa đến một không gian chỉ toàn màu trắng xóa. Khung cảnh quen thuộc này làm cho hắn nhớ ngay đến lần đầu tiên hắn gặp Ảo Tưởng Thần.
Nghĩ như thế, hắn bắt đầu nhìn xung quanh, xem thử ông lão kia có ở nơi này không.
Rất nhanh, Diệp Phong đã phát hiện Ảo Tượng Thần, không biết lão lấy ở đâu ra một bộ bàn ghế cùng trà để rồi ngồi uống nhàn nhã nơi đó. Đối diện lão là một chiếc ghế trống và một ly trà vừa được rót ra thôi.
Không cần suy nghĩ, Diệp Phong cũng đoán được chỗ ngồi này dành cho ai rồi. Hắn lầm lì đi đến ngồi lên chiếc ghế kia, cũng không chào hỏi Ảo Tưởng Thần lần nào mà cầm lên tách trà để nhấm nháp.
Tuy tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong đầu Diệp Phong đang tràn đầy nghi hoặc cùng lo lắng. Hắn lo lắng về tình hình của thế giới Naruto, nhưng nghĩ đến những gì mà mình đã sắp đặt, Diệp Phong bắt đầu bỏ nỗi lo ra khỏi đầu.
Đặt tách trà xuống, Diệp Phong nhìn về người đang mỉm cười là Ảo Tưởng Thần rồi lên tiếng:
“Lão già! Vì cái gì mà gọi ta đến đây?”
Nghe câu hỏi của Diệp Phong, Ảo Tưởng Thần cũng đặt tách trà trên tay xuống, giả vờ buồn bã:
“Hazz! Ta theo dõi ngươi lâu rồi! Tính cách của ngươi ta biết! Nhưng tại sao cứ ở trước mặt ta, ngươi không biết tôn trọng người già gì cả thế ? Thật buồn a!”
Khóe miệng của Diệp Phong co quắp, thật ra hắn vẫn luôn biết ơn lão già này, nhưng không hiểu sao, khi gặp mặt ông ta, hắn không hề có ý định cúi đầu hay tôn trọng. Ngay cả khi vào lần gặp mặt đầu tiên, khi biết ông già trước mặt là một vị Thần, hắn cũng không hề sợ hãi gì cả. Diệp Phong từng suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không thể nào hiểu được. Cuối cùng, hắn cũng mặc kệ luôn rồi.
Gặp Ảo Tưởng Thần còn đang làm ra bộ mặt u ám đó, Diệp Phong mất kiên nhẫn mà nói:
“Đừng giả vờ! Mau nói chuyện chính đi thôi!”
Đột nhiên, lão già ngồi thẳng lưng lên, khuôn mặt trở nên nghiêm túc vô cùng. Thay đổi bất ngờ này của lão làm cho Diệp Phong giật mình, hắn nhìn chằm chằm lão, chờ xem lão ấy sẽ nói ra điều gì.
“Ta có một tin xấu và hai tin tốt, ngươi muốn nghe tin nào trước!”
Không cần suy nghĩ, Diệp Phong quyết định ngay lặp tức.
“Cái xấu!”
“Thời gian của ngươi chỉ còn một trăm năm nữa! Đến lúc đó, trận chiến sẽ mở màn!”
Nghe tin tức này, Diệp Phong sững sờ. Một trăm năm, nói thì nhiều, nhưng đối với Diệp Phong thì quá ít. Nên nhớ, để đột phát từ tầng hai đến tầng ba của công pháp, hắn đã tiêu tốn mấy trăm năm ở Bleach, một trăm năm này làm gì đủ để hắn tu luyện a! Đến lúc đó, hắn tham gia trận chiến chẳng khác nào đi chết.
Tuy khiếp sợ, nhưng Diệp Phong không quên còn có hai tin tốt ở phía sau. Cố gắng xua tan cảm xúc ở trên mặt đi, Diệp Phong ra vẻ bình thản nói:
“Còn hai tin tức tốt!”
Từ lúc đầu, Ảo Tưởng Thần đều thu hết các phản ứng của Diệp Phong vào trong mắt, nhìn Diệp Phong mất bình tĩnh làm cho lão sảng khoái vô cùng. Nghe Diệp Phong hỏi, lão mỉm cười giảo hoạt.
“Tin tức tốt là: Thời gian một trăm năm chính là được tính theo Thần Giới!”
Lúc này, lông mày của Diệp Phong giật giật vài cái, hắn nhìn Ảo Tưởng Thần rồi truy vấn:
“Thế có nghĩ là sao?”
“Tức là, tính theo thời gian ngươi ở trong phó bản, ít nhất cũng vài chục ngàn năm nữa!”
Nói đến đây, lão bật cười ha hả. Trong khi đó, Diệp Phong cũng biết là mình bị lão ta chơi một vố rồi. Khi không làm cho hắn sợ hết hồn. Đối với lão già đang cười đắc ý ở trước mặt mình, Diệp Phong lửa chọn mặc kệ, đánh không lại, mắng không được, Diệp Phong bất lực rồi a.
Cười mãi đến khi thấy Diệp Phong sắp bộc phát, Ảo Tưởng Thần ngậm miệng đúng lúc đó. Sau đó, lão nhắc nhở Diệp Phong:
“Ngươi còn nhớ ta đã nói những điều kiện nào để trở thành Thần Vương chứ?”
Gật đầu, Diệp Phong hồi tưởng lại những lời mà Ảo Tưởng Thần đã nói với hắn vào ngày đầu tiên, sau đó, hắn cũng lặp lại cho lão ấy nghe:
“Một là được Quy Tắc Chi Tâm chấp nhận, hai là bản thân tự lĩnh ngộ ra toàn bộ pháp tắc viên mãn, tất cả các pháp tắc phối hợp với nhau để thăng cấp thành quy tắc, rồi sẽ tự tạo ra Quy Tắc Chi Tâm mới, đúng không?”
Ảo Tưởng Thần thỏa mãn gật đầu, sau đó hắn lại thở dài, lắc đầu không thôi, làm cho Diệp Phong nghi hoặc vô cùng, nhưng hắn không kịp hỏi thì Ảo Tưởng Thần đã trả lời:
“Rất tiếc! Phương án một khó mà được thực hiện! Ngươi không biết đấy thôi, việc quyết định rút ngắn thời gian lại còn một trăm năm chính là do Quy Tắc Chi Tâm yêu cầu cả đấy!”
“bang!”
Nghe sự thật này, Diệp Phong kinh ngạc đến mức làm rơi tách trà trên tay xuống, không để ý đến phản ứng của mình, hắn thốt:
“Quy Tắc Chi Tâm có ý thức của mình ư?”
“Đúng vậy!”
Đồng ý với suy nghĩ của Diệp Phong, Ảo Tưởng Thần lại thở dài.
“Nhưng Quy Tắc chi Tâm vẫn không phải là Thần Vương, ta xem ra, việc Thần Vương biến mất có liên quan đến nó! Xem ra nó đang cố gắng giảm thiểu thực lực của những ứng cử viên làm Thần Vương đi!”
“Vậy ta phải làm thế nào bây giờ?”
Hỏi ra một câu, Diệp Phong cũng lâm vào trầm mặc, hắn đang cố tìm cách để bản thân sống sốt, không chỉ vì hắn, mà còn vì những nữ nhân của mình. Nếu hắn chết, tất cả cũng sẽ có số phận giống hắn.
Thấy Diệp Phong đang nặn đầu để suy nghi, Ảo Tưởng Thần vỗ vai của Diệp Phong rồi cười nói:
“Ngươi quên ta còn có một tin tức tốt nói cho ngươi sao? Thật ra, ta đã tìm được cách để ngươi có thể lĩnh ngộ pháp tắc trong thời gian ngắn nhất rồi!”
Nghe tin tức này, Diệp Phong mừng huýnh lên, hắn bắt lấy cánh tay của Ảo Tưởng Thần, vừa lắc lắc vừa hớn hở nói:
“Thật sao? Thật tốt quá? Cách gì thế? Mau nói đi nào!”
Bị hành động thân mật của Diệp Phong làm cho nổi cả da gà, Ảo Tưởng Thần vội vàng rút tay lại, một tay lại đẩy Diệp Phong ra:
“Đừng! Ngươi làm gì thế? Ta không có sở thích kia!”
“Ặc!”
Diệp Phong cứng người, bị Ảo Tưởng Thần nói là có sở thích lạ, hắn cũng nhớ đến hành động tự phát của mình vào lúc nãy. Da gà bắt đầu nổi lên toàn thân, hắn lùi lại về phía sau rồi giải thích:
“Đừng hiểu lầm! Ta chỉ quá vui mừng thôi!”
“hừ! Đứng đó đi! Ngươi nhìn xem cái này là cái gì?”
Vừa nói, tay của Ảo Tưởng Thần cũng lật một vòng, một quả trái cây bỗng xuất hiện trên tay của hắn. Nhìn quả trái cây có vỏ có đường vân màu đỏ rực giống như một ngọn lửa này, Diệp Phong cảm thấy quen thuộc vô cùng. Tuy hắn chưa lĩnh ngộ viên mãn một pháp tắc nhau, nhưng một vài tia thì khẳng định có, vì vậy, Diệp Phong cũng có thể cảm nhận thấy Hỏa Pháp Tắc nồng nặc được tỏa ra từ trái cây kia.
Bất ngờ, Diệp Phong bỗng nhớ ra điều gì đó, hắn chỉ vào trái cây này rồi hét lên:
“Trái Ác Quỷ?? Nó ẩn chứa pháp tắc sao?”
Thấy Diệp Phong đã nhận ra điều này, Ảo Tưởng Thần gật đầu thỏa mãn. Chưa đợi lão nói thêm, Diệp Phong đã hỏi liên tục.
“Đừng bảo là ta phải tìm tất cả các Trái Ác Quỷ để lĩnh ngộ pháp tắc nhé? Cả thế giới One Piece lớn như thế, làm sao mà tìm ra cho hết? Những kẻ ăn trái cây rồi thì sao đây?”
“Đồ ngu!”
Trong khi Diệp Phong còn đang nghi hoặc đầy đầu, Ảo Tưởng Thần không chút nể mặt mà đánh vào đầu hắn.
Bị chửi một câu không rõ lý do, Diệp Phong oan ức nhìn lão già.
“Trái Ác Quỷ có chứa pháp tắc, nhưng vẫn chưa hoàn hảo, ngươi thử nghĩ kỹ xem, Trái Ác Quỷ mọc từ cây gì?”
“Cây? Ý lão bảo là Trái Ác Quỷ mọc ra từ cây?”
“Ừm!”
Gật đầu, Ảo Tường Thần bày cách cho Diệp Phong:
“Ta sẽ đưa ngươi đến thời điểm Trái Ác Quỷ rụng hết hoàn toàn, lúc đó, hãy hấp thu Cây Ác Quỷ ngay, nếu không nó sẽ héo rút chỉ trong tích tắc, ngươi không được bỏ lỡ dù chỉ một khắc, hiểu không?”
Diệp Phong gật đầu lia lịa. Sau đó, Ảo Tưởng Thần cũng không nói nhiều nữa mà dùng ngón tay vạch vào không trung. Vừa vạch, một khe nứt không gian xuất hiện ở trước mặt Diệp Phong, không đợi hắn nói câu nào thì một lực hút kinh khủng đã hút hắn vào cái khe này.
…………………….
Sau một trận mê muội, Diệp Phong cũng đã chú ý đến hoàn cảnh xung quanh. Hắn đang đứng trong một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy nhưng lại không có một dấu vết của con người nào, nhìn xuống dưới chân, hắn thấy được một khe nước nhỏ, một vài Trái Ác Quỷ đang trôi theo dòng nước này xuống hạ nguồn, có lẽ chúng sắp trôi ra biển lớn.
Cũng không biết được mình đang ở thời gian nào trong thế giới One Piece, nhưng Diệp Phong vẫn nhớ lời nhắc nhở của Ảo Tưởng Thần. Hắn vội vàng men theo khe nước này để tìm đến đầu nguồn của nó. Sau một hồi thuấn di, Diệp Phong cũng không đếm mình thuân di bao nhiêu lần, chỉ nhớ là nhiều lắm, hắn cũng đã thấy được một chiếc cây cổ thụ khổng lồ.
Nhìn cái cây khổng lồ đang tỏa ra không khí uy nghiêm, thê lương cùng huyền ảo, Diệp Phong đoán chắc đây chính là Cây Ác Quỷ rồi. Càng lại gần, Diệp Phong càng cảm nhận rõ hơn cảm giác uy nghiêm cùng thê lương, những cảm giác này xém chút nữa đã ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn. Chưa kể đến kích thước của thân cây, bản thân Diệp Phong giống như một con vi khuẩn khi so với nó mà thôi. Nếu so sánh với Cây Tri Thức, Diệp Phong khẳng định rằng, cây Tri Thức nhỏ hơn Cây Ác Quỷ nhiều. “không hiểu sao, trái Ác Quỷ lại bé đến thế nhỉ?”, hắn nghĩ thầm trong lòng.
Chợt, theo ánh mắt của hắn nhìn lại, trên cây chỉ còn một Trái Ác Quỷ cuối cùng mà thôi. Dán tay vào thân cây, Diệp Phong chờ đợi Trái Ác Quỷ này rụng đi, cũng là lúc hắn hấp thu toàn bộ cây khổng lồ này.
“Bựt!”
Trái Ác Quỷ rụng, ngay vào lúc này, hắn có thể thấy các chiếc lá của cây đang khô héo nhanh chóng. Không dám chần chờ, hắn vội vàng vận toàn bộ sức mạnh cùng Ngạ Quỷ Đạo. Vào lúc Diệp Phong bắt đầu cắn nuốt, thân cây bỗng run rẩy, kéo theo cả vùng đất xung quanh cũng chấn động theo nó, tốc độ khô héo của nó cũng giảm đi một phần.
“Phù!”
Hấp thụ toàn bộ Cây Ác Quỷ rồi, Diệp Phong thở phào một cái, hắn có cảm giác như bội thực vậy. Chưa kịp vui mừng gì, hắn bỗng cảm thấy thân cây đang nhanh chóng hòa vào cơ thể mình. Không trì hoãn, Diệp Phong ngồi xuống, khép mắt, bắt đầu luyện hóa chỗ tốt.
Giờ khắc Diệp Phong ngồi xuống, chìm vào tu luyện, thân thể hắn cũng bắt đầu hấp thu linh khí để chuyển hóa thành Hỗn Độn Khí. Hắn không biết rằng, tốc độ hấp thu của hắn vào lúc này là gấp trăm lần bình thường.
………………………………………..
Các thế giới One Piece xa gần như vô tận, Ảo Tưởng Thần đã chứng kiến toàn bộ những gì diễn ra với Diệp Phong. Nhìn Diệp Phong đang tập trung tu luyện, lão gật đầu thõa mãn:
“Bắt đầu rồi!”
Dừng một chút, lão lại thở dài:
“Aizzz! Hi sinh công lực một triệu năm, cùng với di sản của Thần Vương tiền nhiệm, ta chỉ giúp ngươi được đến đây thôi! Cố gắng lĩnh ngộ càng nhiều càng tốt, đừng làm ta thất vọng!”