Tống Mạn Chi Thần Vương


Pháp tắc là thứ huyền ảo nhất vũ trụ này, một khi lĩnh ngộ viên mãn một pháp tắc nào đó, người đó sẽ có thể sử dụng pháp tắc đó tùy theo ý mình.
Cũng vì thế, muốn lĩnh ngộ pháp tắc là khó vô cùng. Có người tiêu tốn cả đời cũng không thể chạm được một tia. Cũng có người bị kẹt lại, không thể nào đi đến viên mãn, ôm tiếc nuối mà chết.
Vậy mà một vị Thần Vương lại là người có thể lĩnh ngộ toàn bộ ba ngàn pháp tắc, đủ để cho thấy người đó biến thái đến mức nào.
Diệp Phong nhờ vào sự giúp đỡ của Ảo Tưởng Thần đã tìm được một cơ hội để lĩnh ngộ toàn bộ các pháp tắc đó. Chỉ là hắn có thể lĩnh ngộ bao nhiêu thì chưa biết.
Ở vị trí Diệp Phong đang nhập định, vì tốc độ hấp thu linh khí khổng lồ của hắn mà đã tạo ra một cơn vòi rồng, lấy hắn làm trung tâm. Phía bên trong đó, Diệp Phong đang chìm vào những huyền ảo cũng hàng ngàn pháp tắc. Hắn tham lam lĩnh ngộ lấy từng loại từng loại, từ cơ bản đến phức tạp, từ âm dương đến ngũ hành.
1 năm….
2 năm….
5 năm….
50 năm…..

5000 năm qua đi, Diệp Phong vẫn ngồi bất động ở nơi đó, cả cơ thể đóng một tầng bụi dày đặt. Nếu ai không biết mà nhìn thấy thì chắc chắn sẽ cho hắn là một bức tượng đá. Vòi rồng xung quanh hắn đã khuếch đại không biết bao nhiêu lần, chợt, cơn vòi rồng được tạo ra từ linh khí này bỗng rung động.
Trong một khắc, hai tia sáng bắn từ tâm vòi rồng ra, xé toạt nó rồi đánh lên mặt biển. Cả khu vực chìm vào im lặng trong một khắc này.
“Ầm ầm!!!”
Hai tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên từ đáy biển, cả thế giới cũng đang chấn động theo nó.
Còn Diệp Phong, hắn đã mở mắt ra từ lúc nào. Run người một cái, toàn bộ bụi bặm đều bị thổi tan đi. Để Diệp Phong bất ngờ là, quần áo của hắn cũng bị hóa thành bụi từ lúc nào. Hắn vội vàng lấy ra bộ đồ trắng của Aizen để mặc tạm.
Mặc quần áo xong, cả người của hắn bắt đầu trôi nổi lên không trung. Vào đúng lúc chân hắn rời khỏi mặt đất, cả hòn đảo bắt đầu run rẩy. Sau đó, nó bị tách ra từng phần từng phần, từ từ chìm xuống biển sâu.
Nhìn hình ảnh này, Diệp Phong cảm khái. Hòn đảo này to bằng cả Châu Á chứ không ít, vậy mà lại bị hủy diệt như thế này. Có lẽ, nó đã bị hủy diệt ngay từ khi cây Ác Quỷ héo tàn rồi, chỉ vì một vật sống nữa là Diệp Phong xuất hiện, làm cho nó còn kéo dài đến bây giờ.
Đợi cả hòn đảo chìm rồi, Diệp Phong nắm chặt lấy nắm tay, cảm nhận sức mạnh to lớn đang ở trong thân thể mình, Diệp Phong bắt đầu hưng phấn.
“Không ngờ ta đã đột phá đến tầng 4 rồi, lại còn là tầng 4 trung kỳ, huyết mạch cương thi cũng dung hợp hoàn toàn, tăng sức chiến đấu của ta lên hai mươi lần so với tầng 4 bình thường! Cả Sharinran cũng hòa vào đôi mắt của ta rồi!”
Phải nói là lần đột phá này đem lại cho Diệp Phong quá nhiều lợi ích. Từ giờ, hắn không cần biến thân thành cương thi nữa, huyết mạch cương thi đã hòa tan hoàn toàn vào hắn, để hắn có được chiến lực gấp hai mươi lần bình thường. Chưa kể Sharingan cũng dung hợp hết thẩy rồi. Đôi mắt của Diệp Phong vào lúc này chỉ có màu đen tuyền. Nhìn sơ qua thì rất bình thường, nhưng nếu một cao thủ chú ý vào đôi mắt hắn thì có nguy cơ bị lạc vào trong đấy, đánh mất bản tâm của mình.
Vốn là Diệp Phong đang chìm vào cảm giác thõa mãn thì bỗng cảm thấy không gian trước mặt dao động. Xem ra Ảo Tưởng Thần đang gọi hắn về a. Nhìn vết nứt đang to dần dần, Diệp Phong bắt đầu vận hết khí thế của mình, thử xem có chống cự được lực hút này nữa không.
“Vụt!!”
Một cơn mê muội ập tới, đến khi Diệp Phong ổn định lại, hắn đã trở lại nơi của Ảo Tưởng Thần rồi. Gặp tình huống này, hắn thật muốn chửi thề. Cứ tưởng đã đột phá, có thể chống lại lão già này một chút, ai ngờ rằng lại bị hút đến đây nhanh đến thế. Cũng nhờ đó, Diệp Phong cũng hiểu được mình còn phải đi một chặn đường xa đến thế nào.
Phía bên Ảo Tưởng Thần, ngay khi vừa nhìn thấy Diệp Phong, dù lão đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn sững sờ trong giây lát. Đến một lúc sau, lão mới nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt thõa mãn xen lẫn khó tin.
“Lĩnh ngộ được 2996 pháp tắc, ngươi quả thật rất là biến thái a! Chỉ cần ngươi lĩnh ngộ bốn loại pháp tắc chung cực nữa thôi thì sẽ trở nên Vô Địch rồi!”
“Pháp Tắc Chung Cực???”
Diệp Phong tò mò, từ trước tới nay, hắn không biết là Pháp Tắc còn có phân ra đẳng cấp. Đối với sự kém hiểu biết của Diệp Phong, Ảo Tường Thần không trách, lão bắt đầu giải thích cho hắn nghe:

“Trong ba ngàn Pháp Tắc thì có năm loại Pháp Tắc mạnh nhất, cũng khó lĩnh ngộ nhất! Đó là Hỗn Độn, Hư Vô, Không Gian, Thời Gian, Sinh Mạng!”
Dừng một chút, Ảo Tưởng Thần bắt đầu kể lại công dụng của từng loại:
“Không Gian thì có thể giúp ngươi di chuyển còn nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng, còn có thể dùng Không Gian để dịch chuyển những đòn tấn công của kẻ địch ra khỏi thân thể mình!”
“Ngươi lĩnh ngộ Thời Gian thì sẽ có năng lực gia tốc, dừng thời gian lại. Cũng có thể đi ngược thời gian!”
“Hỗn Độn thì đơn giản hơn, ngươi cũng đã lĩnh ngộ được rồi! Nó giúp cho ngươi có sức công kích mạnh hơn xa kẻ cùng cấp!”
“Sinh Mạng huyền bí, nếu ngươi lĩnh ngộ nó, ngươi có thể biến đổi sinh mạng một cách tùy ý!”
“Còn Hư Vô, nó là Pháp Tắc khó lĩnh ngộ nhất, cũng là vua của ba ngàn pháp tắc! Lĩnh ngộ nó, ngươi sẽ là vô địch, dù kẻ thù mạnh hơn ngươi vài cấp. Nó có thể cho ngươi miễn dịch 90% mọi hình thức tấn công bất kỳ!”
Nhìn lại Diệp Phong đang thèm nhỏ dãi, Ảo Tường Thần nói tiếp:
“Ngươi đã lĩnh ngộ được một tý về Thời Gian và Không Gian rồi, chỉ còn Sinh Mạng và Hư Vô là chưa được! Chờ ngươi lĩnh ngộ hết bốn loại Pháp Tắc này, cũng là lúc ngươi trở thành Thần Vương!”
Thèm thì thèm thật, nhưng Diệp Phong cũng biết rõ năng lực của bản thân, ngay cả lão già trước mặt còn bảo bốn Pháp Tắc này rất khó lĩnh ngộ, hắn cũng không ham muốn làm gì. Chuyện gì đến thì nó sẽ đến, cưỡng cầu cũng không mang lại hiệu quả gì nhiều.
Lúc này, hắn bắt đầu nhớ đến thế giới Naruto, không biết Naruto đã đánh bại Nagato chưa, hắn liền hỏi:
“Này, lão già! Ta tiêu tốn mất bao lâu thời gian!”
“5000 năm!”

“Cái gì?????!!!”
Diệp Phong trợn mắt lên rồi hét lớn. Hắn chỉ cảm thấy là mình ngồi một chút, vậy mà trôi qua năm ngàn năm rồi sao? Hắn bắt đầu sốt ruột, năm ngàn năm, dù thời gian giữa các thế giới khác nhau, nhưng ít nhất thì cũng trôi qua vài chục năm à nha.
Cảm thấy nổi lo của Diệp Phong, Ảo Tưởng Thần cười xòa:
“Đừng lo! Ta đã làm chậm thời gian lại rất nhiều, thời gian ở các thế giới này trôi qua cũng không có bao nhiêu đâu!”
Nghe vậy, Diệp Phong thở phào, hắn vội vàng cảm ơn:
“Đa tạ lão! May quá! Nếu không có việc gì nữa thì cho ta trở về thế giới Naruto thôi!”
Ảo Tưởng Thần bĩu môi:
“Ta cũng đang muốn đuổi ngươi đi đây!”
Vừa nói, lão vừa vạch không gian ra, Diệp Phong nhanh chóng bị hút vào khe nứt này. Chỉ chớp mắt, Diệp Phong đã đi đến phía trên của làng Lá. Nhìn xuống làng, Diệp Phong bỗng cảm thấy kỳ lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận