Tống Mạn Chi Thần Vương


Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Phong ngồi xuống, đặt một tay lên mặt đất.
“Ra đi nào! Thú cưng của ta!”
“Bùm!!!”
“Gào…………….!”
Một đám khói bao phủ toàn bộ chiến trường bốc lên. Từ phía bên trong làn khói, tất cả những người ở đây đều nghe thấy những âm thanh gào thét chói tai, cùng với nó là cảm giác nguy hiểm phát ra từ trong tiềm thức. Mọi người đều bắt đầu nghi hoặc cái đó là gì.
“A a a a!!!”
“Cái này….. cái này…..!”
Làn khói vừa tan biến để lộ ra những gì bên trong nó. Nhìn những thứ ở trước mặt, tất cả đều cứng họng, không có ngoại lệ. Ngay cả Madara cũng không có cách nào kiềm chế được cảm xúc của mình.
“Là Vĩ Thú! Chín con Vĩ Thú!”
Không biết là ai đã hét lên, nhưng tiếng hét này đã đánh thức tất cả ninja ra từ trạng thái ngây ngốc. Tiếp theo đó, cả chiến trường bắt đầu trở nên ồn ào, không hiểu đây là chuyện gì. Chẳng phải có sáu vĩ thú đã bị bắt đi rồi sao? Sao chúng lại xuất hiện một lần nữa? còn hai Jinchuuriki cuối cùng vẫn còn sống, vậy Cửu Vĩ và Bát Vĩ đang đứng đó là gì.
Lấy tay sờ bụng mình, Naruto cũng kinh sợ không gì sánh được. Cậu cảm giác được rõ ràng, Cửu Vĩ vẫn đang ở trong thân thể cậu và Minato. Cuối cùng, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía Naruto.
Điều này cũng không có gì lạ, ở lúc đầu, Diệp Phong từng đề nghị năng lực triệu hồi được toàn bộ Vĩ Thú với Ảo Tưởng Thần. Mà chính con Vĩ Thú này lại không thuộc thế giới này, vậy nên Diệp Phong không có chút khó khăn gì trong chuyện này.
Mà ánh mắt kinh sợ cùng nghi hoặc của mọi người không làm ảnh hưởng đến Diệp Phong. Thân thể của hắn bay dần dần lên, khi vượt qua độ cao của các Vĩ Thú, hai tay của hắn chắp lại, ánh mắt của hắn lóe lên tia sáng màu hồng.
“Vĩ Thú kết hợp! Thập Vĩ, hiện!!!”
Một giọng nói vang vọng khắp chiến trường vang ra từ miệng của Diệp Phong. Các Vĩ Thú cũng vô cùng ngoan ngoãn, hóa thành một dòng Chakra rồi tụ tập lại, tạo nên một quả cầu Chakra khổng lồ.

Nhìn từ bên ngoài, quả cầu này càng giống quả trứng hơn, lớp vỏ màu đen bóng đang bao bọc lấy khối lượng Chakra khổng lồ.
“Crac!!”
Tiếng nứt vỡ vang lên, như đánh vào tâm linh của từng người, một khe nứt đã xuất hiện trên bề mặt quả trứng.
Từ từ, khe nứt này lan ra càng ngày càng rộng. Đến khi chúng đã bao trùm toàn bộ quả trứng, một vụ nổ phát ra từ phía trong lớp vỏ, chấn những mảnh vỏ thành bụi bặm.
“Ầm!!!”
“Kéc………………..!”
Tiếng gầm chói tai bỗng vang lên từ trong vụ nổ, dưới ảnh hưởng của âm thanh này. Tất cả các ninja trên toàn bộ chiến trường đều hộc máu. Chỉ trừ ra các vị Kage, Madara, Diệp Phong, Obito cùng những người mang Vĩ Thú trong người là chịu ảnh hưởng từ nhẹ đến không hề gì.
Nhìn bộ dáng của con quái vật đi ra từ bên đấy, không cần nghĩ cũng biết nó là Thập Vĩ rồi. Chỉ thấy nó có bộ dáng khá giống Cửu Vĩ, một con mắt là RINNEGan, ba vòng tròn gần đồng tử nhất lại là Sharingan, mười chiếc đuôi của nó chính là chứng cớ rõ ràng nhất.
Thập Vĩ vừa đi ra thì đã thấy Diệp Phong, chủ nhân của mình, nó còn chưa kịp cúi đầu thì Diệp Phong đã tiếp tục ra tay. Hắn nhanh chóng dùng sức mạnh của mình đánh Thập vĩ vào trong cơ thể Madara, không cho cả hai phản kháng dù chỉ một chút.
Còn Madara, hắn phản kháng không được, cũng không muốn phản kháng, hắn hiểu Diệp Phong muốn làm gì nên thả lỏng toàn thân. Vừa hấp thu Thập Vĩ vào trong người, hình dạng của Madara cũng đã biến đổi. Một tấm chắn che trên trán cùng chiếc áo choàng bao quanh thân thể, trên tay cầm cây quyền trượng của Lục Đạo, phía sau lưng lại là mười quả Hắc Cầu.
Cảm nhận sức mạnh to lớn mà mình hằng mong ước, Madara bắt đầu cười phá lên.
“Ha ha ha! Đây là sức mạnh của Lục Đạo Chân Nhân ư! Quá mạnh! Ha ha há!”
Phía bên kia, sau khi giúp Madara đi đến cấp độ cực hạn, Diệp Phong cũng đã hạ xuống mặt đất. Lúc này, trừ Tsunade ra, tất cả những người ở đây đều nhìn hắn như quái vật. Bước đến bên cạnh Diệp Phong, Tsunade đang định nói điều gì đó với hắn thì lại hô toáng lên:
“A! Phong! Chàng bị sao thế?”
Thì ra, khi đến gần hắn, Tsunade thấy được sự biến đổi trong ánh mắt của Diệp Phong. Ánh sáng hồng và bạc đang chớp tắt liên tục trong con ngươi của hắn. Chính Diệp Phong cũng cảm nhận được điều này, hắn không khỏi bất ngờ. Từ lúc đột phá đến tầng năm, hắn nghĩ rằng huyết thống cương thi đã dung hợp hoàn toàn với cơ thể của mình rồi, nó sẽ phát triển chung với công pháp của hắn. Không ngờ là, lúc này lại xuất hiện dấu hiệu đột phá mới.
Thời gian không nhiều, Diệp Phong không giải thích với Tsunade mà bắt lấy hai vai của nàng, nhìn vào mắt của nàng và hỏi:

“Tsunade, sau chuyện này, ta sẽ đi đến một nơi rất xa, rất xa! Nàng có sẵn sàng theo ta không? Dù nó có thể sẽ rất nguy hiểm!”
Bị Diệp Phong hỏi một câu bất ngờ và lạ lùng như vậy, Tsunade cũng không phản ứng kịp. Ngay khi vừa tiêu hóa hết ý nghĩ của câu nói này, nàng không hề chần chờ mà gật đầu:
“Đi! Chàng đi đâu thì ta đi theo đó!”
“Tốt! Vậy thì chờ sau trận chiến này! Nàng hãy dùng một tháng để thu xếp làng Lá, sau đó hãy đến ngọn núi đó tìm ta! Nhớ hỏi ý kiến của Kurenai và Haku nữa nhé!”
Mỉm cười thỏa mãn, Diệp Phong dặn dò vài câu, sau đó liền đẩy Tsunade sang một bên. Thân thể của hắn bay lên từ từ, đến khi đối mặt với Madara mới dừng lại.
“Madara? Cảm giác sỡ hữu sức mạnh mà mình mơ ước như thế nào?”
Nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt cảnh giác, Madara trả lời:
“Rất mạnh! Bổn Tọa không biết vì sao ngươi làm được những điều này, nhưng nếu ngươi muốn giết bổn tọa thì không dễ đâu!”
Lúc này, hắn cũng không kiêu ngạo như ban đầu nữa, từ những biểu hiện của Diệp Phong, hắn hiểu rõ rằng muốn thắng Diệp Phong rất khó. Nhất là khi hóa thành Lục Đạo, hắn cảm thấy những Kage chẳng khác gì người bình thường, muốn giết là giết. Nhưng đối với Diệp Phong, hắn lại thấy được sự nguy hiểm.
Dù vậy đi nữa, với một kẻ đầy tham vọng và hiếu chiến như hắn, Diệp Phong mạnh hơn thì thế nào? Hắn vẫn muốn chiến, mà chưa chắc gì Diệp Phong sẽ buông tha cho hắn nữa là.
Nghe Madara nói, Diệp Phong thấy rõ sự e ngại của hắn, cả sự kiêu ngạo cũng giảm bớt không ít. Nhưng mà, từ bổn tọa làm cho hắn cảm thấy khó chịu. Madara là ai? Chẳng là gì trong mắt Diệp Phong, vậy mà lại tự xưng là Bổn tọa. Trong khi Ảo Tưởng Thần cũng không hề xưng hô như thế.
“Bỏ ngay từ Bổn Tọa đó đi! Thật ngứa tai!”
“Bổn tọa cứ nói, ngươi có thể làm gì? Trừ khi giết bổn tọa!”
Dứt lời, Madara ngưng tụ ra hàng chục quả cầu đen trên tay của mình rồi ném lên bầu trời cùng một lúc.

“Địa Bộc Thiên Tinh!”
Từ những quả cầu, sức hút mãnh liệt tạo ra, hút toàn bộ đất đá ở phía dưới lên, tạo thành những quả thiên thạch khổng lồ rồi thi nhau rơi về phía Diệp Phong.
Mà Diệp Phong thì vô cùng nhàn nhã, hắn dùng một tay đưa về phía những tảng thiên thành này. Một chưởng ảnh xuất hiện, theo động tác nắm tay lại của Diệp Phong, chưởng ảnh cũng bóp nát toàn bộ chúng thành bột mịn. Sau đó, hắn cũng không dừng lại, mà dùng chưởng ảnh quất đến Madara.
Chứng kiến điều này, Madara trở nên khó coi. Chỉ khi nhìn thấy hành động tiếp đó của Diệp Phong, hắn mới hốt hoảng rồi dùng một tấm chắn màu đen, bao bọc mình lại. Trong khi những quả Hắc Cầu thì được phóng về đối thủ.
Vốn Madara tưởng là Diệp Phong sử dụng nhẫn thuật để tạo ra chưởng ảnh này, nên lá chắn sẽ có tác dụng. Nhưng hắn sai rồi, đây không phải nhẫn thuật, mà là sức mạnh của Diệp Phong mà thôi. Chỉ thấy chưởng ảnh đập lên quả cầu làm cho nó biến dạng. Lực tác động mãnh mẽ bắn nó bay thẳng xuống mặt đất như một viên đạn. Phía bên kia, Diệp Phong dùng chỉ cần dùng tay là quạt bay những quả Hắc Cầu về mọi hướng.
“Khụ khụ!”
Từ trong khói bọi, Madara bỏ dậy, hắn không ngờ rằng cả hai cách biệt nhiều đến mức này, ngay cả phản kháng cũng không được.
“Vậy thì dùng Limbo!”
Nghĩ như vậy, Madara lập tức kết ấn. Rất nhanh, hai tia sét phóng thẳng về phía Diệp Phong từ hai lòng bàn tay của hắn.
“Dùng nhẫn thuật với ta? Sai lầm!”
Nhếch miệng, Diệp Phong trêu chọc, không thấy hắn có động tác gì, đòn Lôi Độn này bỗng quay ngược lại, đánh thẳng về chủ nhân của nó. Còn lúc này, Diệp Phong cũng thấy được bốn phân thân từ thế giới vô hình của Madara đang bao quanh mình rồi tấn công cùng một lúc. Cúi người né được một đòn của một trong bốn phân thân, dùng đòn của hắn để chống lại một phân thân khác. Hai năm tay của Diệp Phong dùng tốc độ vượt xa thị lực của Madara để đánh nát hai phân thân còn lại. Sau đó, hắn xuất ra một cước, đá bay hai tên phân thân vừa mới tương tàn kia.
“A a a!”
Bị đòn của mình đánh lại mình, Madara nổi giận rồi. hắn ngửa mặt lên trời hét lớn.
“Ta không tin! Ta không tin!”
Madara không nhận ra, hắn không hề dùng từ Bổn Tọa nữa rồi, sức ép của Diệp Phong quá lớn làm ảnh hưởng đến ý thức của hắn.
Vừa hét, hắn bẻ gãy thứ đang che trán mình, mở con mắt thứ ba ra rồi nhìn về phía Mặt trăng.
“Chờ đến khi Nguyện Đọc Vĩnh Cửu hoàn thành, ta không tin ngươi vẫn bình yên vô sự!”
Diệp Phong không nói gì, hắn nhìn về Madara, con ngươi màu đen huyền lại lập lòe.

Madara cảm thấy mình sắp hoàn thành rồi, ảo thuật mạnh nhất, cũng là bước cuối cùng của mình. Thấy Diệp Phong lại không ngăn cản, làm cho hắn càng mừng thầm. Chỉ là, ngay khi chỉ còn một khoảnh khắc nữa là hoàn tất nhẫn thuật này rồi, dị biến bỗng xuất hiện.
Madara nhận ra, Mặt trăng đã biến mất dạng rồi, không chỉ hắn, mà tất cả những người ở thế giới này đều thấy Mặt trăng biến mất không để lại dấu vết. Biến cố này làm cho kẻ đang hưng phấn là Madara chết lặng đi, còn Diệp Phong thì cười cợt.
Sau một hồi, Madara trở nên điên cuồng, hắn tấn công Diệp Phong một cách liều mạng. Vừa đánh, hắn vừa hét lên:
“Là ngươi! Mặt trăng đâu rồi? Mặt trăng của ta? Kế hoạch ta ấp ủ bây lâu nay sắp thành công rồi mà!”
Giọng hét của hắn mang đầy sự phẩn nộ cùng uất ức, bất lực. Nhưng không ảnh hướng đến Diệp Phong một chút nào, trên tay của Diệp Phong bỗng xuất hiện Hư Vô Hỗn Độn trong hình dạng một thanh kiếm.
Tránh mọi đòn của Madara một cách nhẹ nhàng, hắn trầm ngâm:
“Ta cho ngươi sức mạnh! Nhưng ngươi lại làm ta quá thất vọng rồi! Quá yếu! Ta cũng nên lấy lại những gì của mình rồi!”
Vừa dứt lời, Diệp Phong biến mất trong ánh mắt của Madara. Sau đó, hắn xuất hiện ở phía sau lưng Madara rồi vung kiếm một cái mới thu hồi nó vào trong cơ thể. Còn Madara, hắn đứng bất động ở đó, ánh mắt không hề che giấu sự kinh hoàng.
“Xẹt!”
Một âm thanh vang lên, một vết cắt xuất hiện ở eo của hắn. Theo đó là chín dòng Chakra bỗng chảy ra nhưng thác từ vết cắt này. Sau một lúc, Chín con Vĩ Thú đã xuất hiện lại một lần nữa, chúng cúi đầu với Diệp Phong một cái rồi mới biến mất. Từ lúc này, Madara ngã xuống, cơ thể bị tách thành hai, hắn không còn mang sức mạnh của Lục Đạo nữa, cả khả năng hồi phục của hắn cũng không. Bây giờ, hắn chỉ còn thoi thóp nhờ vào chút Chakra của bản thân mình.
“Giết ta đi!”
Nhắm mắt lại, Madara lên tiếng. Hắn biết, hắn không còn cơ hội nữa rồi, dù Diệp Phong không ra tay, hắn cũng sẽ chết sau một lúc nữa.
Vốn Diệp Phong định muốn kết liễu kẻ này, nhưng một âm thanh bỗng vang lên từ người hắn, sắc mặt của Diệp Phong bắt đầu biến đổi. Không còn kịp thời gian để kết liễu Madara nữa rồi, Diệp Phong chỉ quay về phía Tsunade và hô lớn:
“Tsunade, nhớ lời của ta đã nói! Ta về đó trước!”
Nói xong, hắn cũng biến mất, để lại một đám người còn đang ngơ ngác vì trận chiến vừa rồi. Rất nhanh, Obito lại là kẻ lấy lại tinh thần đầu tiên, hắn nhặt một thanh kunai lên rồi đi về hướng Madara. Nhìn ánh mắt đầy sự cừu hận của Obito, Madara không cam lòng, hắn hét lên:
“Diệp Phong? Ngươi hãy giết ta! Bậc chí cao vô thượng như ta, dù chết cũng chết trên tay ngươi, không thể chết dưới tay con kiến hôi này!”
Rất tiếc, dù hắn hét cỡ nào, Diệp Phong cũng nghe không được. Bởi vì Diệp Phong đã về đến ngọn núi của mình rồi.
Vừa vào trong, hắn không nói không rằng, bỏ mặt ba người còn đang nghi hoặc, chạy thẳng xuống mật thất mà hắn dùng để tu luyện. Ở dưới này, Diệp Phong đã gia công bằng rất nhiều tài nguyên trong Hệ thống, hắn muốn phá cũng khó, nên đột phá ở đây, hắn rất yên tâm, không lo ảnh hưởng đến người bên ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận