Tống Mạn Chi Thần Vương


“Ta đang ở đâu đây???”
Ý thức vừa được hổi phục, Diệp Phong tự hỏi mình. Ngay sau đó, hắn đã nghe thấy tiếng khóc lóc mang theo vẻ lo lắng, hốt hoảng truyền từ phía bên cạnh.
“Tiêu Viêm ca ca, ngươi đừng xảy ra chuyện gì....... Tiêu Viêm ca ca, đừng để Huân Nhi một mình.... Oa oa!!!”
“Tiêu Viêm? Huân Nhi??” Hai cái tiên này khiến cho Diệp Phong sững sờ. Đây không phải là tên của hai nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết Đấu Phá Thương Khung sao? Chẵng lẽ hắn trải qua tai nạn lại vô tình lọt đến thế giới này?
Không để cho Diệp Phong suy nghĩ nữa, hắn bị một câu nói của Tiêu Huân Nhi lôi khỏi trạng thái sững sờ lúc này.
“Tiêu Viêm ca ca, nếu ngươi có chuyện gì, ta sẽ để hắn bồi tiếp ca ca trên đường đến cửu tuyền!”
“Ách! Cô bé này định giết ta sao? Ta đã làm gì nên tội a??”
Phía bên kia, Tiêu Huân Nhi đã buông bỏ Tiêu Viêm đang nằm bất tỉnh nhân sự dưới sàn. Rồi lấy từ trong người ra một thanh dao găm sắc bén bước từ từ đến Diệp Phong đang nằm trên giường. Trên mặt nàng treo lên vẻ giận dữ cùng điên cuồng.

Diệp Phong cũng chảy mồ hôi, xem ra phụ nữ quan tâm quá sẽ loạn a. Tuy chưa hiểu chuyện gì, nhưng hắn cũng không thể để cho Huân Nhi thành công được.
Vào lúc lưỡi dao của Huân Nhi đâm xuống, cách mặt của Diệp Phong chỉ vài cm, hai ngón tay của hắn đã kịp thời kẹp lấy lưỡi dao.
Bị hành động bất ngờ của Diệp Phong làm ình bị kinh ngạc trong chóc lát, Huân Nhi lại tiếp tục dùng sức để giãy dụa khỏi trói buộc. Chỉ là hai ngón tay của Diệp Phong giống như một cái gọng kìm, không để nàng nhúc nhích thanh dao găm dù chỉ một chút.
Lúc này, Diệp Phong cũng mở mắt ra, nhìn Huân Nhi bằng vẻ bất đắc dĩ.
“Tuy ta không hiểu vì sao ngươi lại muốn giết ta! Nhưng có cần phải nhằm vào mặt không? Lỡ ta không chết thì sẽ bị hủy nhan a.....!!!!”
Câu nói này thuần túy là nói đùa, đừng nói Diệp Phong cản được nhát đâm đó, dù cho hắn không cản trở thì thanh dao găm này cũng không thể gây một vết trầy lên cơ thể hắn nữa là.
Đối diện, Huân Nhi thấy Diệp Phong đã tĩnh và đang lộm cộm ngồi dậy thì bắt đầu mắng chửi.
“Vong ơn phụ nghĩa! Uổng cho Tiêu Viêm ca ca cứu ngươi! Dốc lòng mà cầu xin Tiêu Chiến bá bá cung cấp một hạt đan dược chữa thương. Vậy mà khi ca ca đút đan dược cho ngươi, ngươi lại ra tay ám hại hắn.......!”
Một chầu chửi oan ức đập vào mặt, Diệp Phong hơi nhíu mày. Nhưng hắn đã thu được vài thông tin cơ bản từ lời nói của Huân Nhi. Tiêu Viêm cứu hắn, vậy mà còn van cầu cha của hắn là Tiêu Chiến để lấy được một hạt đan dược chữa trị ình. Nhưng do bản thân đang hôn mê nên không thể dùng, Tiêu Viêm đành tự cạy miệng của mình ra để đút đan dược vào. Có lẽ lúc đó, thân thể của mình tạo ra phản ứng tự bảo vệ nên Tiêu Viêm bị ảnh hưởng.

Nghĩ như vậy, Diệp Phong cũng chỉ có thể cười khổ, không để lời nói của Huân Nhi ở trong lòng. Tiếp tục sau đó, hắn cũng nhìn đến Tiêu Viêm đang nằm dưới đất, tình trạng của hắn thật sự không ổn.
Khóe miệng chảy ra máu tươi, chưa kể đến kinh mạch toàn thân cũng đang bị tàn phá. Mà hung thủ lại là một tia Hỗn Độn lực nằm trong cơ thể hắn. Chỉ cần duy trì tình trạng này chỉ vài phút nữa thôi là Tiêu Viêm sẽ mất mạng, hoặc ít nhất cũng trở thành phế nhân, không thể tu luyện đấu khí.
“Quả thật là do mình.....!!!”
Cười khổ, Diệp Phong đành hướng về Tiêu Viêm đưa ra hai ngón tay. Chỉ thấy thân thể của cậu bé bắt đầu bay lơ lửng lên không trung, sau đó trôi chậm chạp về phía Diệp Phong. Thấy bản lĩnh “lăng không nhiếp vật” này của hắn, đồng tử của Huân Nhi co lại, kiến thức của nàng vô cùng phong phú, đương nhiên hiểu được ý nghĩa của khả năng này chứng tỏ thực lực của Diệp Phong là thế nào.
Nhưng rất nhanh, vẻ kinh sợ trong mắt nàng bị thay thế bằng vẻ lo lắng.
“Ngươi định làm gì?”
Vừa nói, nàng còn định xông lên để đề phòng Diệp Phong làm ra hành động bất lợi cho Tiêu Viêm ca ca. Chỉ là liền bị Diệp Phong khoát tay ngăn lại.
“Im lặng một chút! Ta đang chữa trị cho hắn!!!”

Hai ngón tay vừa điểm đến trên người của Tiêu Viêm, Diệp Phong đã có thể điều khiển tia Hỗn Độn Lực đang chạy loạn này. Nhưng hắn cũng không vội thu lấy một tia tý tẹo này, mà có ý định khác.
“Đây là ta vô tình tổn thương ngươi a! Thôi thì ta bồi thường vậy...!”
Nói xong, hắn cũng bắt đầu điều khiển tia Hỗn Độn Lực chạy dọc theo kinh mạch của Tiêu Viêm. Chỉ là, lần này nó không hề cuồng bạo, chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo chỉ huy của Diệp Phong, đi dọc theo kinh mạch, tỏa ra sức mạnh nhằm cường hóa, mở rộng kinh mạch của Tiêu Viêm.
Phải nói quá trình này vô cùng thống khổ, Tiêu Viêm vốn đã bất tỉnh mà vẫn phải co giật mãnh liệt, đủ để tưởng tượng mức độ đau đớn như thế nào. Ở phía bên cạnh, Huân Nhi thấy như thế cũng lo lắng vô cùng, nhưng nàng không thể làm gì. Thực lực của Diệp Phong được nàng phỏng đoán ở trình độ quá cao, ít nhất là ở đây không ai cản được hắn, chỉ đành mong chờ hắn không hại Tiêu Viêm mà thôi.
Mười lăm phút qua đi, chút lực lượng còn lại của tia Hỗn Độn lực này đã bị Diệp Phong tiêu hao hết, hắn liền dùng Mộc Pháp Tắc chữa trị hết các vết thương của Tiêu Viêm, nhưng cũng không quá nóng vội, mà để cho lượng Mộc Pháp Tắc này phát huy từ từ. Ít nhất thì phải đến sáng mai, Tiêu Viêm mới hoàn toàn khỏe mạnh rồi tỉnh dậy.
Vừa xong việc, Diệp Phong để thân thể của Tiêu Viêm trôi đến phía Huân Nhi, để cho nàng nâng đỡ hắn đứng đấy.
Huân Nhi cũng trở nên yên tâm, cảm nhận được hơi thở bình thường của Tiêu Viêm, nàng nhìn về Diệp Phong mang vài phần cảm kích. Mà Diệp Phong cũng làm bộ mệt mỏi mà nói.
“...Xong rồi, hắn không còn nguy hiểm nữa rồi! Đem hắn về phòng nghỉ ngơi đến sáng mai là tỉnh thôi. Ta quá mệt mỏi, cần phải nghĩ ngơi, hy vọng người đừng trách....!”
Ý tứ mời Huân Nhi rời khỏi đã quá rõ ràng, chỉ là nể tình Diệp Phong vừa mới tỉnh dậy mà đã phải ra sức chữa trị của Tiêu Viêm, nàng cũng không tỏ vẻ bất mãn gì, mà cười cười gật đầu rồi đi ra ngoài.
Đợi cánh cửa trước mặt vừa khép lại, vẻ mệt mỏi trên người Diệp Phong cũng biến mất, hắn bắt đầu nhắm mắt lại, hồi tưởng lại cảnh tượng lúc gặp nạn.

Vào ngày đó, Diệp Phong vừa hoàn thành phó bản Gundam Seed không bao lâu, đang trong quá trình truyền tống của hệ thống để tiến về phó bản chính. Nhưng lúc này, một biến cố bất ngờ xảy ra, khiến cho hắn khó mà quên được.
Trong lúc Diệp Phong đang đứng trong cột ánh sáng do hệ thống tạo ra, cảm nhận pháp tắc thời gian và không gian ở bên ngoài. Hệ thống trong đầu hắn bỗng nhiên trở nên run rẩy.
“Báo động... Phát hiện nguy cơ! Khởi động trạng thái phòng ngự cao nhất!”
Dứt âm thanh này, Diệp Phong liền được bao bọc trong một trong một chiếc lồng năng lượng kiên cố. Trong khi hắn thì vội vàng xem xét xung quanh để xác định mối nguy hiểm là gì. Lúc này, hệ thống lại lên tiếng.
“Bíp bíp. Xác định mối nguy hại, Diệt Thế Chi Quang, đình chỉ mọi hoạt động thời không, đình chỉ hoạt động của Không Gian Sinh Tồn, tăng cường phòng ngự!”
MÀ Diệp Phong cũng đúng lúc này đã phát hiện ra một điểm sáng đang hướng về phía bản thân. Chỉ trong chớp mắt, điểm sáng này đã dùng tốc độ ánh sáng xuất hiện cách Diệp Phong không xa.
Hắn cũng đã cảm thấy uy hiếp cùng cực từ nó, uy áp từ Diệt Thế Chi Quang khiến cho hắn không thể nhúc nhích dù là một ngón tay. Do cho ý chí mạnh đến mức nào đi nữa cũng không cách nào điều khiển thân thể. Chưa kể đến uy áp linh hồn đang tập trung vào hắn, khủng bố đến mức Diệp Phong không có ý niệm chống cự nào. Ngay cả Ảo Tưởng Thần cũng không khiến cho Diệp Phong có cảm giác này.
Hắn chỉ đành trơ mắt nhìn cột sáng có đường kính nửa mét này dần dần tiếp dận mình mà không thể làm gì cả. Trong lòng thì thầm cầu nguyện hệ thống có thể cản được Diệt Thế Chi Quang, nếu chỉ mình hắn chết thì không sao, nhưng còn phải liên lụy đến chúng nữ có liên hệ với mình, Diệp Phong không hề muốn việc đó xảy ra.
Vào giây phút tuyệt vọng này, có lẽ vận mệnh đã đứng về phía Diệp Phong


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận