Bỗng nhiên, ba tấm chắn năng lượng xuất hiện trên con đường của Diệt Thế Chi Quang, dường như ngăn cản nó lại. Thấy tình huống này, Diệp Phong còn chưa kịp vui mừng hay đoán ra ai đang cứu mình thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho tuyệt vọng. Diệt Thế Chi Quang chỉ bị ngăn cản trong khoảnh khắc, sau đó cả ba tấm chắn đều rách toạt, may mắn là cột sáng này đã bị thu nhỏ chỉ còn một nữa.
Không để cho Diệp Phong phản ứng điều gì, Diệt Thế Chi Quang đã va chạm đến lồng sáng do Hệ Thống tạo ra. Dưới ánh mắt của Diệp Phong, hai thứ này bắt đầu giằng co. Sau một giây, Diệt Thế Chi Quang đã thu nhỏ thành một tia sáng chỉ bằng một chiếc đũa, nhưng lồng sáng cũng đã bị đâm thủng hoàn toàn.
Vận lên toàn bộ sức mạnh, Diệp Phong tập trung toàn bộ sức lực của cả đời mình để phòng thủ, hắn không tin rằng một tia sáng thế này sẽ có thể giết được hắn.
Bi ai thay, sức mạnh cả đời của Diệp Phong không hề chống cự nổi Diệt Thế Chi Quang dù chỉ một chút, tia sáng đã đâm trúng người của hắn.
“Ầm.......!!!”
Một vụ nổ khủng bố vang lên trong khoảng không, Diệp Phong chỉ kịp cảm thấy đau đớn khôn cùng đang xuất hiện trên cơ thể, sau đó liền ngất đi.
................................
Ở đâu đó trong một gốc của Thần Giới, có ba tòa cung điện nguy nga nằm gần nhau. Lúc này, có âm thanh bỗng vang lên từ một tòa cung điện trong đó, hình như là nói chuyện với hai cung điện còn lại.
“Không ngờ rằng nó đã ra tay! Quả nhiên chàng đoán đúng!!!!”
Im lặng một lát, toàn cung điện này lại phát ra một câu hỏi.
“Đáng không???”
Ngay lập tức, cả hai cung điện còn lại đồng loạt khẳng định.
“Đáng....Rất đáng! Chẳng lẽ ngươi hối hận?”
Tòa cung điện này bỗng truyền ra một âm thanh, mang theo vẻ bất đắc dĩ.
“Không hề....!!! Ta chỉ lo lắng sau này, chúng ta làm sao để đối mặt với người đó.......”
Dứt lời, cả ba toàn cung điện lại lâm vào trầm mặc một lần nữa, không khí thoáng mang vẻ buồn bã cùng lo lắng.
................................
“Xoẹt......!!!”
Dưới nỗi đau như cơ thể đang bị cắt xé bằng từng thanh đao, Diệp Phong tỉnh dậy. Đập vào mắt hắn là một khoảng không vô tận chỉ có một màu đen huyền ảo. Vết thương do Diệt Thế Chi Quang gây ra vẫn còn chưa hề bình phục, chỉ mới cải thiện phần nào. Với sức khôi phục của hắn, điều này cho thấy uy lực của đòn đó vô cùng kinh khủng. Hắn không dám tưởng tượng nếu Hệ Thống và những người thần bí không cản lại Diệt Thế Chi Quang thì sẽ xảy ra chuyện gì.
“Xoẹt!!”
Một vết rách lại xuất hiện trên cơ thể của hắn, đau đớn làm cho hắn nhíu mày. Chú ý đến xung quanh, Diệp Phong phát hiện hắn đã rơi vào vùng Không Gian Loạn Lưu từ lúc nào. Lúc này, hắn không biết nên mừng hay vui.
Đối với Không Gian Loạn Lưu, Diệp Phong cũng biết chút ít. Nơi này là một vùng không gian hoạt động không hề có quy tắc, do đó hình thành nên các lưỡi dao vô hình, xé nát hoàn toàn những người rơi vào đấy.
May mà Diệp Phong có tu vi không thấp, cơ thể mạnh mẽ nên còn chưa chết. Nhưng còn cách để thoát ra, Diệp Phong đành chịu cảm giác bất lực. Chưa ai có thể thoát khỏi vùng không gian nào, trừ những vị Thần cùng cấp với Ảo Tưởng Thần.
Ngoài ra, nơi này còn là thánh địa cho những ai muốn lĩnh ngộ Không Gian Pháp tắc. Nghĩ nghĩ, Diệp Phong xác định mình không cách nào thoát khỏi nơi này, thế thì tranh thủ mà lĩnh ngộ thêm Không Gian Pháp Tắc vậy. Nếu hắn lĩnh ngộ pháp tắc này đến viên mãn thì thoát khỏi nơi này không là vấn đề nữa rồi.
Quyết định xong, Diệp Phong bắt đầu nhắm mắt, thả toàn bộ thần thức ra ngoài, cố gắng lĩnh ngộ một trong những pháp tắc hiếm có nhất này.
............................
Thời gian đã trôi qua bao lâu, Diệp Phong không hề hay biết, hắn chỉ biết thân thể mình vẫn còn đang trôi nỗi trong vùng không gian này. Các vết thương do lưỡi dao vô hình gây ra đều không đáng kể, chỉ có vết thương do Diệt Thế Chi Quang gây ra thì còn chưa hồi phục hết. Có điều, hắn cảm thấy mình đã có thể cử động thân thể được rồi.
Thu hoạch lớn nhất của hắn là Không Gian Pháp Tắc, Diệp Phong đã lĩnh ngộ nó chỉ còn một ít nữa là đi đến viên mãn, Hỗn Độn lực của hắn cũng được tăng cao đến đỉnh cao của Cửu Chuyển Hỗn Độn Quyết tầng bốn, chỉ cần chờ thời cơ mà đột phá.
“Vù vù vù..........!!!”
Đột nhiên, không gian ở xung quanh bắt đầu rối loạn khiến cho Diệp Phong chú ý. Nhìn về nơi phát ra hiện tượng này, Diệp Phong có thể thấy được một thông đạo đang mở ra ở xa xa. Hắn lập tức vui mừng lên, vội vàng bay hết tốc lực về phía đó.
Càng đến gần thông đạo, trên người của Diệp Phong dần dần xuất hiện rất nhiều vết thương. Chỉ là hắn không quan tâm, chỉ cần đi đến thông đạo là có thể thoát khỏi không gian này, trả giá thế nào hắn cũng chịu.
Mãi đến khi hắn đã tiếp cận thông đạo này, trên người Diệp Phong đã không còn nơi nào không dính máu, số lượng vết thương xuất hiện trong một giây còn nhanh hơn cả tốc độ hồi phục của hắn. Càng đến gần, vết thương càng nặng, lúc này, xương cốt của Diệp Phong cũng đã gãy rất nhiều rồi, nhưng hắn vẫn kiên trì chui vào bên trong thông đạo.
Ngay khi Diệp Phong vừa lọt vào thông đạo kia, Diệp Phong cũng lại ngất một lần nữa. Mãi đến lúc này, hắn mới tỉnh lại lần nữa.
..................................
Nhớ lại hết mọi chuyện xảy ra trong quá khứ, Diệp Phong lập tức quan tâm đến sự an toàn của chúng nữ. Sau khi truy vấn hệ thống, Diệp Phong đã có được đáp án khiến cho hắn thở phào.
Thời gian trong Không Gian Sinh Tồn đã bị đình chỉ, tất cả đều bình yên. Mãi đến khi Diệp Phong khởi động lại thời gian một lần nữa thì mọi người mới hồi phục trở về bình thường. Đối với họ thì giống như không có chuyện gì xảy ra cả. Từ giờ đến lúc đó, không gian này chỉ còn công dụng chứa đồ mà thôi, cũng đúng ý của hắn, dù sao Diệp Phong cũng có rất nhiều vật phẩm được đặt trong này.
Thử yêu cầu hệ thống để cho hắn về phó bản cũ, dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nghe thấy âm thanh hệ thống phát ra, Diệp Phong vẫn không kìm chế được mà thất vọng.
“Tích Tích..... Hệ thống Thời Không đã bị hư hại nặng nề. Đang tự động khôi phục, yêu cầu thời gian: 15 năm....!”
“Hazz! Nói như vậy, mười lăm năm sau ta đành phải ở lại thế giới này sao? Cũng được, nếu đã đến rồi thì thả sức ra mà vui đùa đi! Dù sao mọi người cũng không hề có nguy hiểm gì!!”
“Cũng may, chức năng Hối Đoái vẫn còn hoạt động, không thì lại vất vả nữa rồi!!”
Nghĩ như thế, tâm tình của Diệp Phong cũng bắt đầu tốt hơn. Tiếp theo đó, Diệp Phong bắt đầu chú ý đến vết thương do Diệt Thế Chi Quang gây ra. Vết thương này quả thật khủng bố, với sức khôi phục của hắn mà đến giờ vẫn còn một lỗ hổng xuyên qua người Diệp Phong ở bụng hắn, chưa nói đến Hỗn Độn Lực chỉ còn ba phần mười. Theo Diệp Phong dự tính thì phải mất vài tháng để khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh.
“Chết tiệt Diệt Thế Chi Quang.....!”
Mắng thầm một câu, Diệp Phong lại nhức đầu, hắn không hề biết kẻ nào đã ra tay với hắn, cũng không biết ai đã ra tay bảo vệ hắn. Vào lúc đó, Diệp Phong không kịp chú ý khí tức của ba tấm chắn kia nên không hề đoán được họ là những ai. Trong các vị thần, Diệp Phong chỉ quen biết với Ảo Tưởng Thần mà thôi, hắn không hề biết một người nào khác cả.
Rất nhanh, Diệp Phong liền vứt các vấn đề này ra sau đầu, nếu không có manh mối thì nghĩ nhiều chỉ mệt thân. Nhưng hắn dám chắc, kẻ kia sẽ không tấn công hắn một lần nữa, nếu không thì hắn sẽ không còn có cơ hội xuyên việt đến thế giới này.
Tâm thần trở nên nhẹ nhõm hơn, Diệp Phong cũng bắt đầu nhắm mắt tu luyện lẫn trị thương.