“Sư phụ ơi! Khi nào chúng ta mới rồi khỏi sơn mạch này a? Đệ tử quả thật quá chán rồi!”
Ném xác của một con ma thú cấp hai qua một bên, Mộc Lâm trưng cầu ý kiến của Diệp Phong.
Tính từ lúc Diệp Phong rời khỏi nhà Tiêu Viêm đến bây giờ thì đã một năm rồi. Mộc Lâm cũng lớn thêm một tuổi, chỉ là thân hình của cậu lại tương đương với một thiếu niên mười sáu, trên người có vài vết sẹo cho thấy thời gian này cậu đã tập luyện gian khổ bao nhiêu. Nhưng mà Mộc Lâm vẫn không hề oán hận, trái lại là cậu rất vui mừng khi thấy thực lực của mình tăng lên với tốc độ chóng mặt. Hiện giờ, cậu đã là một Đấu Giả Lục Tinh rồi.
Nhưng nói gì thì nói, cậu vẫn thuộc về độ tuổi hiếu động, gần một năm trời ở trong rừng sâu núi thẳm, chỉ tu luyện và tu luyện thì không chán mới là lạ.
Không chỉ có cậu, Nhã Phi cùng Phỉ Phỉ cũng như thế. Hai nàng quả thật là chán muốn chết rồi, suốt ngày than phiền với Diệp Phong, mong hắn đẩy nhanh tốc độ để rời khỏi sơn mạch này.
Diệp Phong cũng rất đồng tình với ba người, hắn cũng có ý định đó. Ở ma thú sơn mạch này không còn gì để cho hắn luyến tiếc nữa.
“Được rồi! Vậy thì chúng ta tăng tốc thôi! Ta cảm thấy chỉ cần không lâu nữa thì sẽ thoát khỏi phạm vi của sơn mạch này rồi!”
Vừa dứt lời, cả ba người liền hoan hô liên hồi, sau đó cũng không đợi Diệp Phong mà tăng tốc đi về phía trước.
............................
Tối hôm ấy, khi mọi người đang ngon giấc, Diệp Phong cũng không có tâm tình để ngủ. Hắn lặng lẽ bước đến sau lưng của một người cũng không ngủ giống hắn.
Nàng ngồi ở trên tảng đá đó, ngước nhìn lên ánh trăng, trên khuôn mặt nàng mang theo nét u buồn lẫn phức tạp. Dưới ánh trăng mờ ảo, cả người nàng giống như một nữ thần, xinh đẹp động lòng người làm cho Diệp Phong thương tiếc không thôi.
“Nhã Phi! Sao nàng không ngủ mà còn ra đây!”
Ngồi xuống bên cạnh của nàng, Diệp Phong quan tâm mà hoi3i.
Cảm giác Diệp Phong ngồi sát thân thể mình, có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ hắn, Nhã Phi cũng không có phản đối. Nàng nhìn mặt trăng, sau đó lại lầu bầu.
“Cũng đã một năm rồi! Một năm sau là gia tộc ta mở bán đấu giá đúng không?”
Thì ra là vấn đề này, Diệp Phong nghĩ thầm trong lòng. Hắn nhìn Nhã Phi, đôi mắt như muốn xuyên thấu tâm linh nàng vậy, trên miệng thì mang theo một nụ cười.
“Nàng đang sợ phải trở về gia tộc, rời xa ta sao?”
“Ngươi quả thật rất tự kỷ!”
Liếc Diệp Phong một cái, Nhã Phi bĩu môi. Sau đó, nàng lại lấy ra một cái cớ ình.
“Ta đến giờ vẫn không hiểu, vì sao ngươi lại đưa ra điều kiện vào lúc ấy!”
Nghe thấy câu nói này, Diệp Phong trầm mặc,, hắn vươn tay ra, ôm lấy eo của nàng, làm cho nàng kề sát vào người hắn.
“Kỳ thật thì nàng đã biết câu trả lời rồi mà! Đừng tự dối lòng!”
Mặt của Nhã Phi đỏ lên, nàng quả thật đã tin tưởng những gì Diệp Phong nói vào ngày đó. Ngẫm lại, từ lúc mình đi theo hắn đã được hắn săn sóc như thế nào, lại còn có được những niềm vui mà mình chưa từng có khi còn ở gia tộc, điều này làm cho nàng càng ngày càng lấn sâu. Nhưng là cái cách hắn dùng nàng làm điều kiện quá lưu manh rồi, nghĩ như thế, nàng phàn nàn.
“Hừ! Mong sao gia tộc xù nợ của ngươi cho rồi!”
“Ha ha ha!!!”
Diệp Phong bỗng cười lên ha hả, khiến cho Nhã Phi nhất thời giật mình. Thấy hắn đang nhìn mình bằng ánh mắt quái dị, nàng mới nghĩ lại câu nói vừa nãy của mình.
Gia tộc không thực hiện lời hứa với hắn, chẳng phải là nàng cũng phải bên cạnh hắn suốt đời sao? Cái này có tính hay không là nàng đang vì lợi ích của bản thân. Nhất thời, mặt của nàng đỏ lên, khiến cho Diệp Phong càng mê mẫn, khiến cho hắn càng ôm nàng chặt chẽ hơn.
“Tiểu Nhã Phi à! Ta lại mong gia tộc nàng làm tốt lời hứa a! Nếu chỉ bỏ ra vài món đồ đó mà có được ngươi thì ta cảm thấy quá hổ thẹn rồi. Ít nhất nàng phải trở về gia tộc, đoàn tụ với tổ phụ của nàng, sau đó ta lại đến hỏi cưới thì mới xứng với nàng a.”
“Ba hoa!!!”
Gắt giọng một tiếng, Nhã Phi bỗng lắc eo, rời khỏi vòng tay của Diệp Phong rồi nở một nụ cười quyến rũ đến chết người với hắn.
“Đồ háo sắc! Ngươi tưởng ta nói thật sao? Ta chỉ thử xem bản tính của ngươi như thế nào thôi! Thật làm cho ta quá thất vọng rồi!”
Nói thì như thế, nhưng trái tim của nàng đang đập như trống liên hồi, khuôn mặt lại đỏ như gấc, nét vui mừng hiện lên rõ ràng, tất cả đều bán đứng bản thân nàng. Vừa nói xong câu đó, Nhã Phi cũng bước đi trở về lều của mình, để cho Diệp Phong chứng kiến bóng lưng của mình.
Thấy Nhã Phi đã vào trong trận pháp rồi, Diệp Phong bỗng mỉm cười.
“Nàng quả thật thích tự dối mình!”
.........................................
Vài ngày sau đó, Nhã Phi không hề nói chuyện với Diệp Phong câu nào. Chỉ là khi thấy Diệp Phong nhìn nàng, nàng lại bày ra một bộ dáng quyến rũ động lòng người, khiến cho Diệp Phong ngứa ngáy không thôi. Nhưng mà tình trạng chỉ nhìn được mà không ăn được làm cho Diệp Phong tức tối vô cùng, suốt ngày hắn thường mở miệng ra mắng thầm.
“Yêu tinh! Quả thật là yêu tinh!”
“Chẳng lẽ Diệp Phong (Sư phụ) và Nhã Phi (Đại sư mẫu) đang có xích mích?”
Ngày hôm nay vẫn giống như thế, chỉ là Nhã Phi cũng bớt đùa dai một chút rồi. Nàng sợ a, sợ Diệp Phong kìm chế không nổi mà đem nàng ra hành quyết tại giữa chốn núi rừng này. Nói thật, nàng vẫn mong muốn trao lần đầu tiên của mình cho người mình thích vào ngày hôn lễ mà thôi.
“Ngừng lại!!!”
Khi mọi người đang chạy gấp rút vượt qua sơn mạch, Diệp Phong bỗng cảm thấy gì đó mà nhíu mày, phát tay ra hiệu ba người một thú ở phía sau dừng lại.
Thả thần thức ra phía ngoài một khoảng, cuối cùng Diệp Phong cũng đã xác định được vấn đề. Trên mặt hắn hiện ra vẻ mừng rỡ, lại nghi hoặc.
“Chẳng lẽ là nàng?”
Diệp Phong không biết, cũng không có cố suy nghĩ cho lắm. Hắn đưa ỗi người và thú một viên đan dược rồi nói.
“Mau nuốt viên đan dược này rồi đi theo ta!”
Ba người một thú nhìn nhau, không hiểu Diệp Phong phát hiện ra điều gì mà có biểu hiện như thế. Nhưng mà cũng không có ai làm trái lời của hắn. Cả bốn nuốt hạt đan dược kia vào rồi chạy theo phía sau lưng Diệp Phong. Càng đi, mọi người càng kinh hãi. Vì không khí xung quanh bọn họ lại xuất hiện rất nhiều đám khói tím, rất quỷ dị. Nhất là mùi của nó khiến cho hai nữ nhân buồn nôn không thôi.
“Cẩn thận! Đấy là độc có thể giết một Đấu Linh đấy!”
Nghe thấy Diệp Phong cảnh báo, bốn người sợ đến nhảy dựng, tất cả đều tự hỏi vì sao khu vực này xuất hiện loại độc này. Nó không giống là do tự nhiên tạo ra chút nào. Mà Nhã Phi cùng Phỉ Phỉ lại thầm oán trách Diệp Phong, không biết hắn ăn trúng cái gì mà mang mọi người đến đây.
Nhưng chỉ một lát sau, tất cả đều biết rồi, chỉ là đáp án làm cho hai nàng khó chịu lẫn bó tay. Khi bốn người một thú vào trong một sơn động, tất cả đã thấy một người. Chính xác thì đấy là một thiếu nữ, dung mạo của nàng rất đẹp, tuy không tuyệt sắc như Nhã Phi, nhưng vòng eo của nàng có thể sánh ngang với Phỉ Phỉ rồi. Chỉ là cả hai nàng đều trái ngược nhau, nếu nói vòng eo của Phỉ Phỉ mang nét trẻ trung, săn chắc cùng dẻo dai thì vòng eo của nữ nhân này lại có vẻ vô cùng mềm mại, nhu nhược. Cả người nàng được bộ quần áo màu trắng nhạt ôm lấy, khiến cho người nhìn đều cảm thấy một khí chất tươi mát. Chỉ là làn da của nàng vào lúc này hoàn toàn phá hư hình tượng rồi, cả làn da nàng phát ra màu tím, có vẻ như là nguồn gốc của những đám khói độc ngoài kia là nàng.
“Cái tên này đánh hơi mỹ nữ quả hay!”
Mắng thầm trong lòng, Nhã Phi lại trêu chọc Diệp Phong.
“Thế nào? Đại anh hùng Diệp Phong? Có vẻ như nàng ta trúng độc rồi, ngươi mau cứu giúp đi chứ! Cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân rất hiếm có à nha!”
Nhưng mà việc lại trái ngược với suy nghĩ của nàng, Diệp Phong không hề đồng ý, mà lại lắc đầu nói.
“Không cần! Nàng sẽ không sao?”
“Sao lại thế được? Nàng còn chưa tới Đấu Giả, lại trúng độc có thể giết Đấu Linh mà không sao ư? Ngươi có lầm không?”
Phỉ Phỉ kinh hô, ngay từ khi thấy loại độc này, nàng đã cảm thấy nguy hiểm rình rập. Nếu mà nàng lỡ tay bị trúng độc thì sẽ chết ngay lập tức, trong khi đó người thiếu nữ này cầm cự đến bây giờ đã là kỳ tích rồi, vậy mà Diệp Phong còn nói người này sẽ không sao.
Ở bên cạnh Diệp Phong, Mộc Lâm tin tưởng sư phụ mình, đến bây giờ, trong lòng cậu, Diệp Phong chính là thần, hắn nói gì là cậu tin răm rắp, dù điều đó vô lý đến mức nào. Chỉ là việc này quả thật quá kỳ lạ rồi, tuy cậu tin tưởng Diệp Phong, nhưng cũng không tránh khỏi việc hiếu kỳ, tò mò.
Thở dài một hơi, thấy mọi người đang rất nghi hoặc, Diệp Phong đành nói.
“Xem ra ta cần giảng giải cho các ngươi vài chuyện rồi!”
Dứt lời, Diệp Phong tằng hắng một phát, giống như là một thầy giáo sắp giảng bài cho học sinh của mình vậy. Hắn liếc nhìn ba người đang dựng lỗ tai lên mà chờ đợi thì bắt đầu nói.
“Trên thế giới này có rất nhiều chuyện các ngươi không biết, cũng chưa chắc có thể chứng kiến được. Ví dụ như nhân loại có thể chất lạ lùng như cô gái này. Thể chất của nàng là một loại thể chất mang đến đau khổ lẫn sung sướng cho chủ nhân của nó, gọi là “Tai Ách Độc Thể”.” Vừa nói, Diệp Phong cũng chỉ về hướng thiếu nữ đang ngồi đó.
“Tai Ách Độc Thể? Đấy là gì mà mang cả đau khổ lẫn sung sướng!”
“Nói về sung sướng trước đi! Với người bình thường, họ phải cố gắng tu luyện để tăng lên cảnh giới, vượt qua rất nhiều gian khổ. Nhưng người mang Tai Ách Độc Thể lại khác xa bình thường, họ không cần tu luyện, chỉ cần ăn độc dược, độc dược càng mạnh thì càng làm cho họ đột phá nhiều hơn!”
“Trời ạ! Quả thật là ông trời bất công nha!”
Nghe thấy những lời này, Mộc Lâm liền chịu không nổi mà than thở. Phải biết rằng hắn đã tu luyện khổ cực thế nào mà còn chưa đến Đấu Sư, trong khi những người đó lại chỉ cần ăn độc dược. Như thế thì ông trời không bất công thì là gì?
“Ngươi nói sai rồi!”
Nhìn Mộc Lâm, Diệp Phong nghiêm mặt nói.
“Tuy họ có tư chất để tu luyện rất tốt, nhưng mà thể chất này cũng mang lại sự đáng thương cho bọn họ. Từ xưa đến nay, Tai Ách Độc Thể đã xuất hiện rất nhiều, nhưng tất cả những người đó đều nhiều lần mất kiểm soát, đầu độc toàn bộ những người bên cạnh, đến khi tỉnh lại thì phát hiện người thân, bạn bè cùng những người vô tội đều đã chết dưới tay mình. Thử hỏi là ngươi, ngươi có chịu nổi không? Nhiều người vì chịu không nổi mà tẩu hỏa nhập ma, tự kết liễu đời, thậm chí tâm lý của vài người còn bị biến dạng thành một kẻ độc ác, xem mạng người như cỏ rác!”
Không đợi Mộc Lâm trả lời, Diệp Phong lại nói tiếp.
“Chưa kể đến tư chất của họ quá biến thái, các cường giả cũng không cho phép họ phát triển thêm nữa. Mà những người đó sẽ tìm cách loại bỏ những nhân tố uy hiếp đến bản thân! Ngươi nói xem ngươi có ghen tị nữa không?”
Nghe Diệp Phong nói một loạt như thế, mọi người làm gì còn cảm thấy ghen tị nữa chứ. Trái lại, họ càng thấy đáng thương cho những người như cô gái này.
Nhìn lại thiếu nữ đang ngồi luyện hóa độc dược, Diệp Phong thở dài rồi lầm bầm.
“Mặc kệ ngươi có phải là Tiểu Y Tiên hay không? Nhưng nếu đã gặp thì ta giúp ngươi một lần đi!”
Dứt lời, Diệp Phong đặt một mảnh ngọc và một quyển sách rách rưới đến trước mặt thiếu nữ này. Sau đó lại tạo ra một trận pháp bảo vệ nàng, không cho người ngoài phát hiện hay làm gián đoạn.
Sau đó, hắn cũng không còn việc gì nữa, dẫn ba người một thú rời khỏi nơi này, tiếp tục hướng đến bên ngoài sơn mạch.
.................................................. .....
Sau khi luyện hóa hết độc tố, thiếu nữ kia bỗng mở mắt, hai con mắt của nàng còn mang theo nước mắt nhàn nhạt.
Tuy nàng tập trung luyện hóa độc dược, nhưng không phải là không nghe thấy động tĩnh xung quanh. Khi nhóm người Diệp Phong đến đây, nàng sợ đến mức nhảy dựng. Chỉ là nghe thấy những lời nói của Diệp Phong, nàng cảm động đến rơi nước mắt. Nếu không phải đang vào thời khắc luyện hóa độc tố, có lẽ nàng sẽ nhào lên ôm lấy Diệp Phong mà khóc lóc một trận rồi.
Quả thật, thế gian này khó có người nào chịu hiểu cho nổi khổ của những người mang Tai Ách Độc Thể như nàng.
Nhưng điều làm nàng kinh ngạc không dừng lại ở đó, nàng là người duy nhất nghe lời lẩm bầm của Diệp Phong. Hắn lại nói ra tên của nàng, giống như đã biết tên nàng từ trước mà lại không nhận ra nàng. Đúng vậy, nàng chính là Tiểu Y Tiên, còn vì sao nàng ở đây thì khó mà nói.
Lắc đầu vài lần, Tiểu Y Tiên không suy nghĩ thêm nữa, nếu có thể gặp lại người này thì nàng mới hỏi cho ra lẽ. Giờ phút này, nàng liếc mắt về những món đồ mà hắn để lại rồi cầm lấy chúng. Nhất thời, giọng nói của người nam nhân lúc nãy vang lên trong đầu nàng. Nghe những lời nói hắn lưu lại trong miếng ngọc, cả người Tiểu Y Tiên run rẩy, sắc mặt nàng thì mừng rỡ như điên.
“Tuy ta không biết ngươi là ai, nhưng nếu gặp thì có duyên, nay ta để lại quyển công pháp này cho ngươi! Tên công pháp là Dĩ Độc Thăng Thần Quyết, dành riêng cho thể chất Tai Ách Độc Thể. Cố gắng tu luyện nó thì sẽ giúp ngươi không bị mất kiểm soát, lại giúp ngươi có thể hấp thu độc tố nhanh hơn, hiệu quả hơn rất nhiều. Hy vọng ngươi không lợi dụng thể chất của mình để gây họa cho thế gian. Có duyên gặp lại!”
Chỉ vài câu ngắn ngủi đã khiến cho Tiểu Y Tiên không thể nào tưởng tượng nổi. Nàng nắm chặc miếng ngọc cùng quyển bí kíp trong tay, nhớ kỹ âm thanh của người này, để khi nào gặp lại thì sẽ báo đáp hắn, dù cho liều cả cái mạng này cũng đáng.
...................................
Ngay từ khi thấy thiếu nữ này, Diệp Phong đã bỏ ra vài điểm năng lượng để mua thông tin về Tai Ách Độc Thể. Nếu không thì hắn cũng không thể biết rõ ràng như thế.
Thật ra thì Diệp Phong không hề nói hết ọi người nghe về Tai Ách Độc Thể mà còn một bí mật kinh khủng hơn. Đó chính là Tai Ách Độc Thể có thể tiến hóa thành Thiên Đạo Độc Thể, trong tất cả vũ trụ, chỉ có Độc Thần là có loại thể chất này mà thôi.
Và công pháp Dĩ Độc Thăng Thần Quyết kia cũng chính là phương pháp để thể chất này thăng cấp. Nó chính là do một vị thiên tài mang Tai Ách Độc Thể sáng chế ra, là người có hy vọng thành Thần nhất. Nhưng khi hắn chỉ còn cách một bước nữa là có thể có thực lực của Thần thì đã bị Độc Thần giết chết, cả công pháp cũng bị hủy diệt. Diệp Phong không hiểu vì sao mà Hệ Thống loại có một phần của công pháp này, chỉ là nó không hề đầy đủ, chỉ có phần đầu, còn phần quan trọng nhất để cho thể chất tiến hóa đã mất tích từ lâu.
Vì là một bản công pháp không đầy đủ nên giá của nó khá rẻ, thế nên Diệp Phong mới không tiếc mà tặng nó cho Tiểu Y Tiên, nếu không thì Diệp Phong cũng không hào phóng đến thế, phải biết rằng loại công pháp có thể thành Thần thì phải có giá cao kinh khủng, cũng chỉ dưới Cửu Chuyển Hỗn Độn Quyết mà thôi.