Sau khi an ủi Nhã Phi cùng Phỉ Phỉ xong rồi, Diệp Phong mới nhìn đến Mang Thiên Xích. Nói thật, hắn rất có hảo cảm với người này, vào lúc nãy, ông không quên lời nhờ vả của hắn, xông lên cản đường Hồn Dực, đến khi bản thân bị thương, biết rõ là chết thì vẫn không bỏ cuộc mà cố gắng chống đỡ. Từ những điểm đó, ông đáng để cho Diệp Phong cảm tạ.
“Cảm tạ tiền bối xả thân cứu giúp!”
Một tiếng này của Diệp Phong cũng nhắc nhở Nhã Phi,Phỉ Phỉ cùng Mộc Lâm về việc lúc nãy. Cả ba người đều cúi người, biểu lộ tấm lòng biết ơn.
“Cảm tạ tiền bối!”
Ở đối diện, Mang Thiên Xích vội vàng khoát tay.
“Không không! Tiểu huynh đệ đừng nói thế! Nếu ta đón không sai thì dù ta không ra tay, Hồn Dực cũng khó mà gây tổn thương cho ba người này được đúng không?”
Giờ phút này, Mang Thiên Xích sao dám nhận là tiền bối cơ chứ. Ở đại lục này, ai có thực lực thì người đó đứng hàng phía trên, giống như Diệp Phong vậy, hắn có thực lực, đáng lý ra ông phải gọi hắn là tiền bối mới đúng.
Thấy ông phản ứng như thế, Diệp Phong lắc đầu.
“Thực lực không quan trọng, quan trọng là tấm lòng! Hơn nữa tuổi ngài hơn ta nhiều! Nếu ngài không ngại, ta có thể gọi một tiếng lão ca không?”
Mang Thiên Xích bày ra bộ mặt bất đắc dĩ, nhưng trong bụng thì đang vui cười vô cùng. Có một người mạnh mẽ như Diệp Phong làm huynh đệ, ai mà không đồng ý cơ chứ. Ông làm ra vẻ khó xử rồi nói.
“Hừm.....Được rồi, nếu ngươi đã không chê thì ta cũng gọi ngươi một tiếng........!”
Nói đến đây, Mang Thiên Xích ngập ngừng, ông quên rằng mình chưa biết tên của Diệp Phong là gì. Mà Diệp Phong cũng nhớ ra, hắn vội vàng cười nói.
“Ta quên mất việc giói thiệu mình rồi. Ta tên Diệp Phong!”
“Được! Ta sẽ gọi ngươi là Diệp lão đệ nhé! Ngươi gọi ta là Mang lão ca cũng được!”
“Tốt! Vậy thì Mang lão ca.....!”
“Diệp lão đệ!!!”
“Ha ha ha ha!”
Lúc này, hai người bỗng nhìn thẳng vào mắt nhau, sau đó cười lên ha hả.
Chờ đến khi ngưng cười, Mang Thiên Xích nhìn Diệp Phong rồi nghi hoặc.
“Lão đệ à! Ngươi đang định đi về đâu thế?”
Nghe ông hỏi như thế, Diệp Phong sửng sốt một chốc rồi mới cười.
“Để lão ca chê cười! Ta còn không biết mình muốn đi đâu nữa là! Dự định đi một chuyến đến Đế đô mà thôi!”
Nghe Diệp Phong nói vậy, Mang Thiên Xích ngẩn người, ông có thể nghe thấy thâm ý khác trong lời nói của Diệp Phong. Đấy là hắn không có nhà, không có gia tộc gì cả, điều này càng làm cho ông kinh sợ hơn, bởi vì Diệp Phong tu luyện đến trình độ này mà còn không có một gia tộc làm chỗ dựa, có thể đoán thiên phú cùng vận khí của hắn kinh khủng đến chừng nào. Rất nhanh, ông liền đưa ra một đề nghị.
“Nếu lão đệ không có ý định cụ thể thì lão ca mời ngươi đến học viện của lão ca làm Hộ pháp được không?”
“Học viện của lão ca?”
Diệp Phong nghi hoặc, nói thật, ngay từ đầu, hắn cảm thấy cái tên Mang Thiên Xích rất quen tai, nhưng không thể nhớ ra là mình nghe ở nơi nào. Đến lúc này, nghe Mang Thiên Xích nhắc đến học viện, hắn mới lờ mờ đoán được việc gì đó rồi.
“Đúng vậy! Là học viện Già Nam, do chính ta thành lập!”
Nói đến đây, trên mặt Mang Thiên Xích hiện lên nét tự hào, đây chính là thành tựu lớn nhất đời ông, không phải ai cũng có thể làm được. Cảm thấy chưa đủ điểm thu hút Diệp Phong, ông lập tức bổ sung.
“Chỉ cần ngươi đến đấy làm hộ pháp thì sẽ có quyền lực không dưới ta! Tự do ra vào cùng tiến cử học viên. Mà bản thân ngươi cũng không cần làm việc gì cả, chỉ khi nào học viện gặp tai họa mới ra tay mà thôi!”
Những điều kiện này quả thật chính là dành cho Diệp Phong. Điều thứ nhất, ông tin rằng một người có thực lực như Diệp Phong sẽ không đồng ý việc làm cấp dưới cho ai cả. Thứ hai, ông đã để ý thấy Mộc Lâm, cũng mong muốn cậu làm học viên của học viện. Còn điều thứ ba lại giảm bớt rất nhiều phiền phức cho Diệp Phong, khiến hắn an tâm tu luyện.
Quả thật những điều này làm Diệp Phong khá là động tâm, nhưng mà hắn còn chưa có ý định đó vào lúc này. Vậy nên Diệp Phong tỏ vẻ lo lắng.
“Lúc nãy ta đã đắc tội với những người kia! Lão ca không sợ ta làm liên lụy ngươi sao?”
Nghe thấy hắn nói như thế, Mang Thiên Xích rất cảm động. Chỉ là ông lập tức cười lên.
“Liên lụy thế nào được cơ chứ? Một mình ngươi đấu với bốn người đó, vậy mà bọn chúng cũng không thắng được, thua tâm phục khẩu phục như thế thì mặt ai dày đến mức đòi trả thù cơ chứ? Chưa kể ngươi còn tha mạng cho bọn chúng, bọn chúng cảm ơn ngươi còn không hết nữa là!”
“Nhưng mà ta giết một người!!!”
“Ngươi đừng lo chuyện này! Tên kia là người của Hồn Tộc, cả ba người kia đều có thù hận với tộc này, nên không ai ngu đến mức đi mật báo đâu. Dù cho có thì thế nào? Mang Thiên Xích ta không phải là thứ vô dụng để cho bọn chúng ăn hiếp!”
Ngẫm nghĩ thấy lời của Mang Thiên Xích cũng đúng, Diệp Phong cũng không còn lo lắng gì nữa. Chỉ là hiện giờ hắn chưa thể nào đến học viện Già Nam được.
“Lão ca à! Thật sự thì ta rất muốn đấy! Nhưng mà hiện giờ ta còn bận một số việc, thế nên......!”
Chưa nói hết, Mang Thiên Xích đã cắt lời hắn.
“Ta hiểu! Ngươi đừng lo lắng. Ta cũng không ép buộc ngươi đến đấy ngay. Thế này vậy, khi nào ngươi rãnh rỗi thì hãy đến học viện Già Nam tìm ta! Ta sẽ ở học viện chờ đến khi ngươi đến thì thôi, tính ra thì đã lâu lắm rồi ta chưa trở về nơi đó, lần này ghé thăm một chút cũng được.”
Thấy Mang Thiên Xích đã nói như thế, Diệp Phong cũng không phản đối nữa rồi. Hắn gật đầu.
“Được rồi! Vậy thì lão ca cho ta vài tháng, ta chắc chắn sẽ đến đó gặp mặt ngài!”
.................................................. .
Sau một hồi trò chuyện vui vẻ, Mang Thiên Xích cũng đã rời đi rồi. Nhóm người Diệp Phong lại quay về con đường cũ mà đi, mục tiêu là phía bên ngoài của ma thú sơn mạch.
“Sư phụ! Học viện Già Nam là gì?”
Người hỏi câu này là Mộc Lâm, trước kia, cậu chỉ là một người bình thường nên biết rất ít thông tin về đại lục này. Mãi đến khi bái Diệp Phong làm sư phụ thì cậu mới được Nhã Phi dạy bảo một số thứ.
Đối với vấn đề của cậu, Diệp Phong cũng không bất ngờ mà bắt đầu giả thích.
“Học viện Già Nam là nơi tập trung vô số thiên tài của đại lục, là học phủ đấu khí có thế lực nhất trong các học viện trên đại lục này. Đến nơi đó, ngươi cũng không cần lo lắng thiếu thốn đấu kỹ hay môi trường tu luyện đấu khí, mà còn được các đạo sư chỉ dạy đầy đủ. Có thế nói nơi đó rất thích hợp cho người vào thời điểm hiện giờ!”
Nghe xong, Mộc Lâm cảm động. Hắn đã biết được rằng sư phụ nhận lời cũng là muốn tốt ình. Tuy vậy, hắn vẫn không ủng hộ lắm.
“Ta đi theo sư phụ thì cần gì phải quan tâm đến chuyện này cơ chứ?”
Câu nói này có ý nghĩa tâng bốc vô cùng rõ ràng, làm cho Diệp Phong thoải mái không thôi. Nhưng mà hắn vẫn dạy bảo Mộc Lâm nghiêm khắc.
“Ngươi nói đúng, mà cũng nói sai rồi! Ngươi không thể dựa dẫm vào ta mãi được. Chưa kể trình độ của chúng ta cách nhau quá xa, ngươi còn chưa đủ điều kiện để học những tuyệt kỹ của ta nữa là. Vậy nên học viện là nơi tốt nhất cho ngươi. Đừng quên ta còn là Hộ pháp ở đó, ngươi còn phải sợ ta bỏ rơi ngươi sao?”
Bị Diệp Phong răn dạy một phen, Mộc Lâm cúi đầu rầu rĩ không thôi. Sư phụ nói đúng, mình còn chưa đủ điều kiện học các tuyệt kỹ khác của sư phụ nữa là. Ngay cả những đấu kỹ mà sư phụ dạy mình vẫn chưa lĩnh ngộ hoàn toàn nói gì đến những chuyện khác.
Cảm thấy Mộc Lâm đã đồng ý, Diệp Phong rất hài lòng mà gật đầu. Hắn không hy vọng đệ tử của mình là người cứng đầu, ỷ vào mình rồi không coi ai ra gì. Như thế là không tốt, rất dễ rướt họa vào thân