Tống Mạn Chi Thần Vương


Chuyện khá là trùng hợp là ngày hôm nay, hai vị Đại sư Phật Lan Khắc cùng Áo Thác cũng có mặt tại phân hội này, cả hai đang dạy dỗ cho đệ tử của mình là Tuyết Mỵ và Lâm Phỉ. Hai vị đại sư khá là đắc ý với hai cô đệ tử này, thiên phú của hai nàng có thể nói là nhất đẳng. Chỉ cần một năm nữa thôi, hai người này có thể trở thành Luyện Dược Sư nhất phẩm, hai mươi mốt tuổi thì trở thành một Luyện Dược Sư cũng là một loại thiên tài rồi.
Vào lúc này, cả hai đại sư đang giảng giải say sưa thì cửa phòng đột ngột mở ra. Sau đó là Nhã Hàm bước vào, khuôn mặt của nàng còn treo lên vẻ gấp gáp cùng kinh hỉ.
Bị người cắt đứt, cả hai đều khó chịu, Áo Thác nhíu mày, nhìn Nhã Hàm hỏi.
“Có chuyện gì mà gấp gáp thế?”
Lúc này, Nhã Hàm cũng không để ý việc mình làm cho hai vị đại sư bất mãn mà nói lắp bắp.
“Hai...hai vị đại sư, có người đến kiểm tra chứng nhận huy chương Luyện Dược Sư!”
Nghe câu nói này của nàng, Phật Lan Khắc và Áo Thác càng khó chịu, phải biết rằng Luyện Dược Sư trẻ đến công hội khảo nghiệm là chuyện bình thường, chỉ vì thế mà quấy rầy họ là hơi quá đáng. Vậy nên Áo Thác bắt đầu mất kiên nhẫn, ông phất tay.
“Vậy thì cứ dẫn hắn đi kiểm tra, không cần làm phiền bọn ta!!!”
“Nhưng hắn đến đây kiểm tra Luyện Dược Sư tứ phẩm a!”
“Chỉ là tứ phẩm mà.......... Hả? Ngươi nói cái gì?”
Nói được một nửa, Áo Thác đã nhận ra điều không đúng. Ngẫm lại lời nói của Nhã Hàm, cả hai cùng đứng lên mà hô. Thấy phản ứng của hai người này, Nhã Hàm cũng cảm thấy thoải mái, nàng nhắc lại lời vừa rồi.
“Người này đến đây khảo nghiệm Luyện Dược Sư Tứ phẩm!”
Xác nhận là mình không nghe lầm, đại sư Áo Thác nhìn về Phật Lan Khắc, cả hai đều vô cùng vui mừng, không đợi Nhã Hàm lên tiếng, hai người đã gấp gáp.
“Mau, mau dẫn bọn ta đi gặp vị đó!”
Nói rồi thì cả hai cũng nhanh chóng đi theo Nhã Hàm, để lại Tuyết Mỵ và Lâm Phỉ còn đang kinh ngạc. Thấy sư phụ của mình đã đi ra ngoài, hai nàng cũng nối bước theo sau, mong muốn nhìn thấy chân dung của vị Luyện Dược Sư tương lai kia.
..............................

Vừa đến đại sảnh, Áo Thác cùng Phất Lan Khắc không ngừng nhìn xung quanh. Chỉ là mặc kệ cả hai tìm kiếm thế nào, trừ những người quen thuộc ra, ở đại sảnh chỉ có mỗi nhóm người của Diệp Phong.
Vừa đến nơi, Nhã Hàm đã tiến đến trước mặt của Diệp Phong rồi mở miệng một cách cung kính.
“Chào ngài! Đâu là đại sư Áo Thác và Phật Lan Khắc, hai ngài ấy đều là Luyện Dược Sư Tứ phẩm!”
Nói xong, nàng lại hướng về Áo Thác và Phật Lan Khắc, giới thiệu Diệp Phong cho hai người.
“Hai vị đại sư, đây là Diệp Phong, là người muốn kiểm tra!”
Được Nhã Hàm xác nhận, Áo Thác và Phật Lan Khắc đều nhíu mày mà nhìn Diệp Phong, cả hai đang vô cùng nghi hoặc. Bề ngoài Diệp Phong còn trẻ, còn chưa tới ba mươi, vậy mà hắn lại muốn kiểm tra chứng nhận Luyện Dược Sư Tứ phẩm, có quá sớm không? Nếu không biết trước là không có ai dám đắc tội đến Công hội Luyện Dược Sư thì hai ông đã cho rằng Diệp Phong đến quấy rối rồi.
Cuối cùng, đại sư Phật Lan Khắc cũng nhịn không được mà nói.
“Ngươi xác định là kiểm tra Luyện Dược Sư Tứ phẩm?”
Đối với sự nghi ngờ của hai người, Diệp Phong không hề để trong lòng, hắn mỉm cười gật đầu.
‘Đúng vậy! Không biết hai vị đại sư có vấn đề gì?”
“Công hội ở thành Hắc Nham chỉ là một phân hội nhỏ, nguyên liệu để luyện chế Đan Dược Tứ phẩm có không nhiều! Nếu ngươi kiểm tra thất bại thì sao?”
Điều này là sự thật, đây chỉ là một phân hội nhỏ mà thôi. Chưa kể đến việc Luyện Dược Sư Tứ phẩm rất hiếm có nên cũng chưa ai nghĩ đến việc họ đến một phân hội thế này để kiểm tra. Vì thế nên tài nguyên nơi đây không được dồi dào cho lắm. Nếu Luyện Dược Sư Tam phẩm đến đây kiểm tra thì không cần lo gì, nhưng Tứ phẩm thì khác. Trong kho của phân hội chỉ còn tài liệu đủ để luyện dược bốn lần mà thôi. Nếu Diệp Phong thất bại thì đó sẽ là một tổn thất lớn.
Hiểu được điều này, Diệp Phong mỉm cười nói.
“Đại sư yên tâm! Nếu ta thất bại thì sẽ lấy một viên Đan Dược Tứ phẩm để bồi thường!”
Vừa nói, Diệp Phong vừa lấy ra một hạt đan dược làm cho hai vị đại sư chấn động không thôi. Dù hai người không biết tên của hạt đan dược này, nhưng họ có thể khẳng định đấy là Đan Dược Tứ Phẩm, chất lượng cũng rất cao, hai người họ cũng khó mà luyện ra. Đồng thời, cả hai đều liếc nhìn nhau và nghĩ.
“Nếu hắn thật sự luyện chế ra hạt đan dược đó thì chắc chắn sẽ vượt qua kiểm tra, trở thành vị Luyện Dược Sư Tứ Phẩm trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đế quốc!”

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cả hai cũng đã đồng ý.
“Được rồi! Ngươi đi theo bọn ta đến nơi kiểm tra!”
............................
Bước theo phía sau hai người này, Diệp Phong đã đi sâu vào trong đại sảnh. Vượt qua một cánh cửa lớn, đập vào mắt Diệp Phong là một chiếc sân rộng lớn. Ở trung tâm lại có rất nhiều chiếc bàn đá, mỗi chiếc bàn đều có một Dược Đỉnh ở phía trên, cho thấy đây chính là nơi kiểm tra rồi.
Vừa đến nơi, đại sư Phật Lan Khắc đã chỉ Diệp Phong đến chiếc bàn đá đầu tiên, yêu cầu hắn chờ đợi người mang dược liệu đến.
Từ đầu đến giờ, Tuyết Mỵ và Lâm Phỉ đều không hề nói gì, nhưng cả hai đều không tin một người chỉ lớn hơn họ vài tuổi lại có thể có trình độ ngang với sư phụ mình. Vào lúc này, thừa dịp rảnh rỗi, hai người bắt đầu trò chuyện.
“Tuyết Mỵ, ngươi nghĩ người này có vượt qua kiểm tra không?”
“Ta không biết! Nhưng tám phần là hắn sẽ thất bại!”
“Vì sao?”
“Nếu hắn là một Luyện Dược Sư Tứ Phẩm thì đáng lẽ chúng ta phải nghe thấy tên gọi của hắn rồi. Đằng này lại vô cùng xa lạ, ngay cả tên sư phụ của hắn cũng chưa được nghe qua. Dù cho họ là những người ẩn cư, chỉ lo luyện dược, nhưng như thế thì họ có thể có đủ tài nguyên để luyện tập ư?”
“Ngươi nói cũng đúng! Ta nghĩ tên này có ý định gây rối là chính! Ta xem ra hắn là một công tử bột của gia tộc nào đó không biết trời cao đất dày rồi!”
Âm thanh nói chuyện không lớn, nhưng những người xung quanh đâu phải là người bình thường, ai cũng có thể nghe thấy lời của Tuyết Mỵ cùng Lâm Phỉ. Hai nàng nói sao cũng được, nhưng coi thường Diệp Phong như thế này đã khiến ột người không vừa mắt rồi.
Trong nhận thức của Mộc Lâm, sư phụ của cậu là vô địch thiên hạ, không gì không làm được. Đối với việc sư phụ chỉ muốn làm một Luyện Dược Sư Tứ phẩm, hắn đã thấy tiếc cho Diệp Phong rồi. Đến bây giờ lại nghe thấy hai cô gái kia nói như thế, cậu liền hừ lạnh.
“Hừ! Vô tri!”
Bị Mộc Lâm phản bác một câu, cả hai cô gái đều khó chịu mà trừng mắt nhìn hắn.

“Ngươi nghĩ hắn có thể thông qua sao?”
“Hừ! Sư phụ của ta không gì không làm được. Chỉ là một Luyện Dược Sư Tứ phẩm nho nhỏ thôi, làm gì làm khó ngài cơ chứ!”
Nghe thấy lời cậu nói, đại sư Áo Thác và Phật Lan Khắc đều giật nảy mình. Hai người vốn đã nhìn ra thực lực của Mộc Lâm là Đấu Sư, họ còn nghĩ rằng cậu là anh em của Diệp Phong đây, ai ngờ lại là đệ tử. Nhìn Mộc Lâm thì cậu chỉ giống như chỉ có mười lăm, mười sáu, thế mà đã là một Đấu Sư rồi. Trong khi Diệp Phong lại là sư phụ của cậu, có thể bồi dưỡng ra một đệ tử thiên tài thế này chứng tỏ hắn không phải là người thường a. Nghĩ đến đây, trong lòng của hai người bắt đầu xôn xao. Chẳng lẽ họ sẽ chứng kiến một vị Luyện Dược Sư Tứ phẩm trẻ tuổi nhất ra đời ư?
Một lát sau, dược liệu đã được mang đến đầy đủ. Giống như các Luyện Dược Sư thông thường, Diệp Phong bắt đầu kiểm tra các loại dược liệu này. Sau một lúc, hắn cũng đã xác định loại đan dược cần phải luyện chế. Sau đó hắn lại kiểm tra Dược Đỉnh. Sau một chốc, Diệp Phong bắt đầu ngại ngùng, hắn hướng về hai vị Đại sư rồi hỏi.
“Ta có thể dùng Dược Đỉnh của chính mình không?”
Nghe thấy Diệp Phong hỏi như thế, hai vị Đại sư khá là bất ngờ, phải biết rằng các Dược Đỉnh ở nơi này có chất lượng khá tốt, nếu dùng để luyện chế Đan Dược Tứ phẩm cũng không vấn đề, chẳng lẽ Diệp Phong có gì khó nói. Nhưng là nếu hắn đã yêu cầu thì hai người đành gật đầu đáp ứng.
Đạt được đáp án mong muốn, Diệp Phong lấy ngay ra một chiếc đỉnh của mình. Vừa nhìn, chiếc đỉnh khá là đơn giản, chỉ mang một màu đen huyền ảo, không có gì đặc biệt. Nhưng khi hai vị đại sư nhìn chăm chú chỉ vài giây, cả hai đều phát hiện có rất nhiều hoa văn trên chiếc đỉnh, khiến ắt của hai người đau rát không thôi.
“Sư phụ! Người sao vậy?”
Đột nhiên, âm thanh của Lâm Phỉ vang lên bên tai của cả hai, đánh thức hai người khỏi trạng thái thất thần. Còn đang nghi hoặc vì sao Lâm Phỉ lại có vẻ hốt hoảng như thế, cả hai bỗng cảm thấy hai má ướt át. Dùng tay chùi chùi, hai vị đại sư phát hiện sự thật làm cho họ hoảng hồn.
Chỉ thấy mắt của hai người đã chảy ra hai hàng huyết lệ, nhìn rất khủng bố. Cảm thận sự đau rát trong mắt mình, Áo Thắc và Phật Lan Khắc đều cảm thấy may mắn, nếu Lâm Phỉ không lên tiếng, có lẽ hai người đã bị mù rồi. Nhất thời, hai người nhìn về Diệp Phong bằng ánh mắt sợ hãi. Chỉ nhìn một chốc mà đã muốn mù mắt, vậy mà Diệp Phong lại sử dụng chiếc đỉnh này cho thấy hắn rất bất phàm.
Kỳ thật hai người cũng rất may mắn, nếu cả hai mà dám đến gần hơn nữa để quan sát thì không chỉ thế này mà còn có thể tử vong ngay lập tức ấy chứ. Phải biết rằng chiếc đỉnh này là Hỗn Độn Đỉnh, Diệp Phong đã tiêu tốn năm mươi triệu điểm mới đổi được nó đấy chứ, dù là Cửu Đỉnh của Hạ Vũ cũng không thể so sánh với nó được.
Vào lúc này, Diệp Phong đã bắt đầu luyện dược. Mà Áo Thác và Phật Lan Khắc cũng bắt đầu hiểu vì sao hắn yêu cầu đổi đỉnh rồi. Chỉ thấy một ngọn lửa màu đen xuất hiện trên tay của Diệp Phong, bắt đầu nung nóng Hỗn Độn Đỉnh. Nhiệt lượng từ ngọn lửa này tỏa ra khiến ọi người đứng ở xa cũng phải cảm thấy muốn bị phỏng, mà chiếc đỉnh bình thường ở gần đã thì đã bị thiêu thành hư vô chỉ trong tích tắc, đủ để cho hắn sức mạnh của ngọn lửa này.
“Kỳ lạ! Đây là dị hỏa ư? Sao ta lại chưa nghe thấy tên lẫn miêu tả về nó!”
Nhìn ngọn lửa màu đen này, Áo Thác lẩm bẩm, trong ánh mắt của ông còn hiện lên vẻ sợ hãi lẫn hâm mộ, Phật Lan Khắc ở bên cạnh ông cũng có tâm tình không khác gì.
Cũng không lạ, ngọn lửa của Diệp Phong chính là Hỗn Độn Hỏa, chỉ khi tu luyện đến tầng bốn của Cửu Chuyển Hỗn Độn Quyết mới có thể sử dụng. Nó được mệnh danh là Hỏa Trong Chi Vương (Vua của các ngọn lửa), không gì không thiêu đốt được, chỉ có Hỗn Độn Đỉnh mới có thể chịu đựng được sức nóng này.
Đột nhiên, Diệp Phong lại làm ra một hành động khiến cho hai vị đại sư nhảy dựng. Đó là hắn ném tất cả dược liệu vào đỉnh cùng một lúc. Phật Lan Khắc chịu không nổi mà mắng.
“Hồ đồ! Sử dụng dược liệu như thế quá nguy hiểm! Hắn tưởng rằng mình có thể điều khiển tất cả cùng một lúc ư?”
Không chỉ ông, mà Tuyết Mỵ cùng Lâm Phỉ cũng lắc đầu không thôi, Diệp Phong làm ra hành động này quá là điên cuồng rồi.
Chỉ là chờ một lát, mùi cháy khét mà bốn người chờ đợi vẫn chưa xuất hiện, thay vào đó là hương thơm của các loại dược liệu được tinh luyện đang tỏa ra ngập căn phòng.

.................................................. .....
Hai mươi phút, Hỗn Đỗn Đỉnh bỗng nhiên chấn động, linh khí ở xung quanh đều tụ tập về vị trí của Diệp Phong.
“Dị tượng, đan dược đã được luyện thành rồi....! Thật không thể tin được!”
Phật Lan Khắc thốt lên, âm thanh mang theo vẻ run rẩy lẫn kích động, ông hiểu rõ hiện tượng lúc này chứng minh cho điều gì. Ở bên cạnh đó, Áo Thác đã sững sờ, Lâm Phỉ há hốc cả mồm, ngay cả người lạnh lùng như Tuyết Mỵ cũng kìm lòng không được mà trừng mắt ra.
Mộc Lâm, Nhã Phi và Phỉ Phỉ vui mừng không thôi, sau đó mọi người lại đưa ánh mắt về những người bên cạnh, mang theo ý khinh bỉ như sau “Xem đi! Các ngươi còn cho là hắn thất bại không?”.
Lúc này, nắp đỉnh mở ra, mười hạt đan dược bị bắn ra ngoài, tỏa ra mùi hương thơm ngát lan tràn toàn bộ căn phòng. Áo Thác và Phật Lan Khắc đều nhịn không được nữa rồi, cả hai phóng đến, chụp lấy vài hạt đan dược này rồi soi mói.
Diệp Phong cũng không để ý điều này, hắn thu Hỗn Độn Đỉnh vào không gian, sau đó đưa hai ngón tay hình chữ V về phía nhóm người Nhã Phi, khiến cho bọn họ buồn cười.
“Trời ạ! Cực phẩm a! Còn vượt qua Tụ Khí Tán của Cổ Hà!”
Xác nhận công hiệu của đan dược này, Áo Thác than thở. Mà Lâm Phỉ nghe thấy thì nhìn về Diệp Phong bằng ánh mắt phức tạp.
“Biến thái!”
“Đâu chỉ biến thái! Hắn không giống người!”
Tuyết Mỵ lập tức bổ sung lời bình luận này.
Cảm thấy ánh mắt của hai vị đại sư nhìn mình một cách trắng trợn, Diệp Phong nổi cả da gà. Hắn cười gượng mà hỏi.
“Hai vị đại sư, ta có vượt qua kiểm tra chưa?”
“Có có! Sao lại không cơ chứ? Chờ ta đi lấy áo bào cho ngươi!”
Nói xong, Áo Thác lập tức bỏ đi, đây là Luyện Dược Sư Tứ phẩm a, ngang cấp với ông, sao lại để cho nô bộc đi làm việc này cơ chứ. Mà Phật Lan Khắc thì dùng ánh mắt kính nể nhìn về Diệp Phong, ông nói.
“Về sau gọi ta là Phật Lan Khắc, hắn là Áo Thác là được rồi! Ngươi có đẳng cấp giống như chúng ta, không cần xưng hô đại sư, chúng ta không dám nhận đâu!”
Trong giọng nói này còn mang theo một sự cung kính, trực giác của ông đã nhắc nhở ông rằng, Diệp Phong không chỉ có vẻ như thế này, mà thực lực thật sự của hắn có thể còn cao hơn Luyện Dược Sư Tứ phẩm, thế nên ông không dám coi thường Diệp Phong chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận