Tống Mạn Chi Thần Vương


“Ặc!!! Ngươi không biết nàng?”
Nghe thấy câu hỏi của Diệp Phong, người trẻ tuổi bỗng nhảy dựng lên mà hỏi, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Phong, giống như chuẩn bị nhai xương tên thiếu hiểu biết trước mặt mình vậy.
Thấy người này nổi giận, tuy tò mò nhưng Diệp Phong cũng vội vàng tìm một lý do bào chữa.
“Đừng nóng giận! Từ bé đến giờ ta vẫn sống trong rừng, chưa bao giờ đến Đế đô nên không biết chuyện này!”
“Hừ! Thì ra là một tên nhà quê, vậy thì ta nói cho ngươi biết cũng không sao!”
Hừ lạnh một hơi, người trẻ tuổi lại bắt đầu kể chuyện. Thái độ của hắn vào lúc này đã thay đổi như chong chóng, trên khuôn mặt kia chỉ còn vẻ sùng bái dành cho vị đại công chúa kia.
“Trong ba vị công chúa của Hoàng gia, đại công chúa là người có số phận đáng thương nhất, cũng là người được nhân dân yêu mến nhất. Từ bé, nàng đã có thân thể yếu ớt hơn người thường rất nhiều, nếu so với hai người em gái thiên tài của mình thì nàng không là gì cả. Thế nhưng nàng chưa bao giờ than vãn hay cam chịu số phận của mình. Bản thân chịu nhiều đau khổ như thế, nhưng nàng vẫn luôn làm từ thiện, giúp đỡ người dân trong thành, kể cả những người nghèo của đế quốc này. Có thể nói, không ai không biết nàng, trừ những tên nhà quê như ngươi ra.”
Dừng một chút, dáng vẻ của người trẻ tuổi này lại thay đổi thành sự căm hận lẫn tiếc nuối.
“Thế nhưng mà ông trời lại không để người tốt sống an ổn, một tên hoàng tử của đế quốc Xuất Vân đã để ý nàng. Bất chấp nàng ra sao, hắn đã hướng về Hoàng gia để cầu hôn. Càng khó hiểu chính là Hoàng gia lại đồng ý mới chết. Phải biết rằng đại công chúa rất được Hoàng thượng thương yêu đấy.”
Nói đến đây, hắn cũng không quan tâm Diệp Phong nữa rồi, mà nhìn trân trân vào chiếc xe ngựa sắp ra khỏi thành, khóe mắt trở nên ướt át. Không chỉ hắn, mà những người nhân đang ở đây đều có biểu hiện như thế, cho thấy sự yêu mến, kính trọng của họ dành cho đại công chúa lớn như thế nào.
Những người dân không hiểu thì không có nghĩa là Diệp Phong không hiểu. Nhìn tên Đấu Tông cùng Đấu Hoàng đang đi đầu kia, Diệp Phong đã đoán ra rằng đế quốc Xuất Vân uy hiếp Hoàng gia để có được hôn sự này. Phải biết rằng đế quốc Già Mã còn chưa có Đấu Tông, trong khi đế quốc Xuất Vân lại có, điều này đã tạo nên sự khác biệt rất rõ về đẳng cấp, nếu Hoàng gia không muốn mất nước thì không còn cách nào khác là phải hy sinh đại công chúa mà thôi.
Một vị công chúa có thân thể yếu đuối, tâm hồn thiện lương, số phận bất hạnh, càng nghĩ thì Diệp Phong lại càng muốn nhìn rõ nàng rồi. Không chỉ có thể, mà hắn còn cảm nhận thấy cái gì đó từ nàng đang thôi thúc bản thân tiến vào trong xe ngựa.
Nghĩ là làm, Diệp Phong không hề thông báo cho Nhã Phi, Phỉ Phỉ trước khi hành động gì cả. Cả người hắn lóe lên rồi biến mất. Đúng lúc này, một con gió mạnh mẽ kéo theo khói bụi mù mịt bỗng xuất hiện ngay trên khu vực này, khiến cho tầm nhìn của tất cả mọi người bị hạn chế đi.
“Hừ!”
Thấy cơn gió này, lão già Đấu Tông kia cau mày, sau đó lại phất tay để làm cơn gió này ngừng lại. Nhìn sang chiếc xe ngựa phía sau, lão thấy các tấm màn treo còn đang phấp phới, cũng không có gì lạ ở bên trong nên lão cũng yên tâm.
Nhưng mà lão sai rồi, nếu lão tiến đến sát bên chiếc xe ngựa thì đã có thể có cơ hội phát hiện ra điều bất thường, ai bảo lão quá khinh địch nên đã không biết một chuyện đang xảy ra. Đó là Diệp Phong, hắn đã xuất hiện trong xe ngựa từ lúc nào.
Trong xe có ba người con gái có khuôn mặt khá giống nhau, Diệp Phong chỉ lướt qua hai người còn lại rồi nhìn thẳng vào người con gái có vẻ lớn tuổi nhất. Nàng có một khuôn mặt xinh đẹp gần như hoàn hảo, đôi mắt của nàng lấp lánh như một bầu trời đầu sao. Quan trọng nhất là khí chất của nàng, đó là sự hiền hậu, thiện lương, bao dung lẫn vào đó là một chút uy nghiêm của hoàng gia. Nàng giống như là một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc nhất, để cho người ta chỉ dám nhìn mà không dám chạm, sợ làm vấy bẩn lên vẻ đẹp của nàng. Thế nhưng đáng buồn thay, lúc nào cơ thể của nàng cũng suy yếu làm cho Diệp Phong muốn ôm lấy nàng, che chở nàng không thôi.
Nhìn người con gái này, Diệp Phong đã động lòng, hắn kìm lòng không được mà đưa tay ra vuốt ve lấy khuôn mặt nàng.
“Đại công chúa của hoàng gia, nàng tên là gì?”
“Gia Hình Tuyết!”
Gia Hình Tuyết không biết vì sao mà mình lại trả lời người đàn ông này, lại không hề phản cảm với hành vi sỗ sàng của hắn. Trái lại, nàng cảm thấy bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt mình tỏa ra một hơi ấm dễ chịu mà nàng chưa từng cảm giác được.
“Gia Hình Tuyết, Gia Hình Tuyết! Được rồi! Nàng là của ta!”
Vừa dứt lời, Diệp Phong bỗng cúi người, hôn thẳng vào đôi môi nhợt nhạt của Gia Hình Tuyết, không cho nàng kịp phản kháng dù chỉ một chút.
Ở bên cạnh hai người, tiểu công chúa và công chúa Yêu Dạ đều đang bất ngờ hơn bao giờ hết. Từ lúc Diệp Phong xuất hiện, hai nàng đều muốn hô lên để báo cho ông nội của họ. Nhưng không hiểu vì sao, toàn thân các nàng đều cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Phong động tay động chân với chị của mình.
Đối với việc Diệp Phong hôn, không chỉ tiểu công chúa và Yêu Dạ, mà Gia Hình Tuyết cũng rất hốt hoảng. Nàng không ngờ Diệp Phong lại to gan như thế. Nhưng là một công chúa, nàng không dễ bị mất phương hướng, ngay sau khi Diệp Phong hôn nàng được một giây, nàng đã há mồm, định cắn nát môi hắn.
“Vù!”
Không kịp rồi, răng của Gia Hình Tuyết còn chưa khép lại thì Diệp Phong đã rút lui về phía sau. Nhìn đại công chúa đã nổi giận với mình, Diệp Phong mỉm cười nhẹ nhàng.
“Chờ ta! Một năm sau ta sẽ đến đón nàng!”
Vừa dứt lời, hắn cũng gật đầu với hai người con gái kế bên rồi lướt về phía sau. Đúng lúc này, tiểu công chúa và Yêu Dạ cũng cảm thấy cơ thể đã có thể hoạt động bình thường. Cả hai đều không hẹn mà cùng hét lên.
“A A A A! Bắt kẻ xấu!”
“Không tốt!”
Tiếng hét vang lên, lan đến trong tai của tất cả những người ở đây, kể cả người của đế quốc Xuất Vân. Nghe thấy âm thanh này, lão già Đấu Tông bỗng biến sắc, hắn hô lên một tiếng rồi phóng về chiếc xe ngựa.
“Ha ha ha ha!!!”
Còn một khoảng nữa mới đến được chiếc xe ngựa này, lão già Đấu Tông đã nghe thấy một tiếng cười hùng hồn vang lên. Sau đó, một người thanh niên bỗng bay ra từ trong chiếc xe này. Khi chứng kiến dáng vẻ của người thanh niên này, tất cả các cường giả ở đây đều kinh ngạc vì bề ngoài trẻ trung của hắn.
Tuy kinh ngạc, nhưng Đấu Tông và Đấu Hoàng của đế quốc Xuất Vân đều không muốn bỏ qua cho kẻ dám phá rối này. Cả hai đều lần lượt xông về phía Diệp Phong, muốn giết chết người này để răng đe những kẻ khác của đế quốc Già Mã
Ở phía dưới, ba vị công chúa chứng kiến tình huống này đều hết hồn. Nhất là Gia Hình Tuyết, nàng đứng bật dậy mà nhìn Diệp Phong, không biết là đang lo lắng hay chờ mong cảnh hắn bị trừng phạt. Chỉ là không ai chú ý đến một sự bất thường, đó là một công chúa yếu đuối, đi đứng cũng cần người đỡ thì sao lại có thể “đứng bật dậy” cơ chứ.
Nhìn hai kẻ đang muốn giết mình này, Diệp Phong mỉm cười khinh thường. Hai tay của hắn giơ ra về phía trước.
Vạn Vật Thiên Dẫn
“Vụt!”
Chỉ trong tích tắc, hai vị cường giả của đế quốc Xuất Vân đã bị hút đến lòng bàn tay của Diệp Phong, bị hắn xách cổ như xách gà. Tình huống này khiến cho tất cả mọi người đang nhìn đều không hề hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngay cả vị Đấu Hoàng còn lại vốn đang định xông lên cũng bó tay. Khác với người yếu hơn, ông có thể nhìn thấy cử động của ba người kia một cách mơ hồ. Đó là khi Diệp Phong đưa tay ra, Đấu Tông và Đấu Hoàng lại bay thẳng đến hai tay của hắn, tự động tạo ra vị trí tốt nhất để Diệp Phong bóp cổ. Không những thế, bọn họ lại không thể phản kháng một chút nào, khuôn mặt thì mang theo sự hoảng sợ cực độ.
Thật ra, không ai có thể hiểu rõ nổi khổ của hai cường giả này hơn họ. Vốn là cả hai muốn giết Diệp Phong, nhưng không hiểu sao lại bị hút thẳng vào tay người thanh niên này. Nếu chỉ thế này thì thôi đi, ai ngờ khi hai người muốn thoát khỏi tình huống này thì mới phát hiện đấu khí của họ đã bị hút cạn. Vào lúc này, nếu cả hai còn chưa đoán ra mình đụng phải cao thủ siêu cấp thì đi chết cho rồi.
Nhìn hai kẻ đang bị mình xách trên tay này, Diệp Phong mở miệng.
“Ta không cần biết đế quốc Xuất Vân đã làm gì để ép buộc đại công chúa! Nhưng kể từ bây giờ, đại công chúa – Gia Hình Tuyết được ta bảo vệ, bất cứ ai động đến nàng đều không có kết quả tốt. Dù là đế quốc Xuất Vân cũng thế!”
“Ngông cuồng! Mau nộp mạng ra đây!”
Một tiếng rống vang lên, vị Đấu Hoàng còn lại đã mở cánh đấu khí để bay về hướng này.
Gia Hình Thiên – Gia lão, một vị Đấu Hoàng nổi tiếng của Đế quốc, được mọi người tôn kính, ai cũng biết ông là người bảo vệ cho đế quốc này. Nhưng không ai biết rằng ngoài việc là một người bảo vệ ra, ông còn là một người ông nội hiền lành, chiều chuộng cháu mình hết mức. Thế nhưng mà mới đây thôi, ông đã phải bất lực khi chứng kiến cháu gái đáng thương của mình phải hy sinh cho đế quốc, mà bản thân thì không thể làm gì hơn.. Cũng từ lúc đó, ông đã thề ở trong lòng rằng mình sẽ bảo vệ hai đứa cháu còn lại, không để các nàng phải chịu hoàn cảnh như chị của mình, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của Gia Hình Tuyết trước khi đến đế quốc Xuất Vân.
Vào trưa hôm nay, ông quyết định đi theo đoàn người đoán dâu để tạm biệt cháu mình lần cuối. Mà tiểu công chúa cùng Yêu Dạ cũng muốn nói chuyện với người chị đáng kính của mình. Nhưng không ngờ rằng lại xuất hiện biến cố, đó là Diệp Phong. Bị hai tiếng hét của cháu mình kích động, lại chứng kiến đôi mắt ẩm ướt của đại công chúa, Gia lão bất chấp Diệp Phong mạnh mẽ như thế nào mà lại xông lên, ông muốn đập nát kẻ làm cháu mình phải khóc.
Ở phía dưới, ba vị công chúa đều đã chết đứng vì thực lực của Diệp Phong. Nhưng khi nghe thấy tiếng hét này, cả ba đều hoảng sợ. Nhất là đại công chúa, nàng nhịn không được mà hô lên.
“Ông nội! Đừng.....!”
Ý nghĩa của lời này là mong ông nội nàng đừng đối đầu với Diệp Phong để gặp nguy hiểm, hay là sợ Diệp Phong bị ông nội nàng làm bị thương, điều này còn chưa xác định được. Có lẽ chỉ có nàng hiểu mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui