Tống Mạn Chi Thần Vương


Trong khi hai đế quốc đang loạn xà ngầu như thế, kẻ chủ mưu của chúng ta đã rời khỏi thành từ lúc nào. Hiện giờ, hắn đang hưởng thụ hai mỹ nhân mát xa trên một ốc đảo giữa sa mạc. Phải nói rằng Diệp Phong quả thật rất biết cách hưởng thụ, hắn trải một tấm thảm lớn đủ cho chục người nằm trên đó, kế tiếp là ba chiếc ghế nằm giống như ở những bãi biển. Đương nhiên không thể thiếu những loại trái cây tươi mát dành cho thời tiết oi bức như thế này.
Còn hai vị mỹ nhân thì một người vừa đút trái cây cho Diệp Phong, một người lại xoa bóp cho hắn, cảnh tượng này có thể khiến ột vị Đế vương cũng phải ghen tị với Diệp Phong đến phát điên à xem. Ai bảo Nhã Phi và Phỉ Phỉ quá mức xinh đẹp đâu này, những nữ nhân như các nàng đâu có dễ tìm, cũng không ai có thể thu phục các nàng đến mức này cả.
“Lúc nãy chàng đã làm gì đại công chúa thế?”
Vốn đã thắc mắc từ nãy đến giờ, Phỉ Phỉ cũng đã nhịn không được mà truy hỏi. Đối với câu hỏi này, Diệp Phong chỉ mỉm cười thần bí và trả lời.
“Cũng không có gì đâu! Ta chỉ muốn xem xem nàng có tướng mạo thế nào!”
“Nói dối! Nếu chàng chỉ có ý định thế thì cũng không cần đến gần để quan sát nàng ấy như thế! Tưởng hai ta không biết rõ bản lĩnh của chàng sao? Với lại nếu chàng không làm gì thì sao Tuyết nhi và hai vị công chúa khác lại có phản ứng như thế cơ chứ?”
Nhã Phi vạch trần lời nói dối của Diệp Phong mà không nể tình chút nào. Diệp Phong cũng không bất mãn gì, hắn bắt được một chi tiết trong lời nói của nàng, làm cho hắn khá là ngạc nhiên.
“Tuyết nhi? Nghe nàng xưng hô như thế, xem ra nàng khá quen thuộc với nàng ta sao?”

“Quan hệ của chúng ta cũng khá! Nàng thích làm từ thiện, trong khi gia tộc chúng ta lại buôn bán, không thể trách khỏi việc ta và nàng biết nhau. Trường hợp của nàng rất đáng thương, cộng với tính cách hiền dịu của nàng làm cho ai cũng muốn kết thân. Ta cũng không ngoại lệ!”
Dừng lại một chút, Nhã Phi lại nói tiếp.
“Tuy là đại công chúa, nhưng nàng không có kiêu ngạo một chút nào, dù cho nàng được hoàng đế lẫn hoàng hậu yêu thương, cưng chiều hết mực. Chỉ là thân thể của nàng thật sự quá yếu, đi đứng không xong! Ta không hiểu sao ông trời lại đối xử với một người như Tuyết nhi.”
Nói đến đây, Nhã Phi như để ý tới một điều gì đó, nàng nhìn về phía Diệp Phong bằng ánh mắt kinh dị lẫn nghi ngờ, trong khi miệng thốt.
“Đúng rồi!!! Ta nhớ vào lúc nãy Tuyết nhi đã đứng lên khi chàng và Gia lão đánh nhau. Với thân thể của nàng thì không thể xảy ra chuyện này. Chẳng lẽ chàng đã làm gì?”
Câu hỏi của nàng vừa vang lên, Phỉ Phỉ cũng đã chợt nhớ đến chi tiết nhỏ này. Cả hai nhìn về Diệp Phong bằng ánh mắt tò mò lẫn hoài nghi, dù biết Diệp Phong không tầm thường, nhưng căn bệnh của đại công chúa đã kéo dài từ khi sinh ra, biết bao nhiêu Luyện Dược Sư đã thử nhưng không thể trị. Vậy mà Diệp Phong lại điều trị chỉ trong vài giây ngắn ngủi sao?
Đáp án đương nhiên là không. Dù Diệp Phong có y thuật thần kỳ đi nữa, hắn cũng chưa chắc muốn trị căn bệnh của đại công chúa một chút nào. Nhìn về hai nữ nhân đang hiếu kỳ, Diệp Phong cười.
“Đúng là ta động tay động chân một chút! Nhưng ta không muốn trị cho nàng ấy!”
Nghe lời này của hắn, Nhã Phi và Phỉ Phỉ đều nghi hoặc không thôi, nhất là Phỉ Phỉ, nàng bỗng đoán mò.

“Chẳng lẽ chàng muốn dùng căn bệnh này để uy hiếp nàng ấy! Ép nàng ấy gả cho chàng!”
Câu nói này đương nhiên là câu nói đùa thôi, nếu Diệp Phong là người như thế thì nàng và Nhã Phi đâu thể nào mà yêu hắn như bây giờ cơ chứ. Biết là Phỉ Phỉ nói đùa, nhưng Diệp Phong vẫn nhịn không được mà vỗ mông nàng một cái rõ to.
“Bẹp!” ( =)]z )
“Dám nói xấu chồng như thế à? Ta là loại người đó sao?”
“Vậy thì tại sao? Chàng nói cho chúng ta nghe nào?”
“Các nàng thật sự nghĩ rằng căn bệnh của Gia Hình Tuyết là điều bất hạnh sao? Ta nói cho các nàng biết, tất cả mọi người đều nghĩ sai một phần rồi. Đây không phải là bệnh, mà là thể chất của nàng ấy có vấn đề. Có thể nàng ấy chịu nhiều đau khổ vì nó thật, nhưng cái tốt mà thể chất này mang đến không phải là thứ mà người khác có thể tưởng tượng được!”
“Thể chất? Nàng có thể chất gì?”
“Được rồi! Ta sẽ giảng cho các nàng nghe một lần vậy!”

Nói xong, Diệp Phong lại tằng hắng một hơi, làm cho hai nữ nhân kế bên muốn cắn hắn vài phát cho bõ ghét. Lúc này, Diệp Phong bắt đầu tỏ ra trí thức và giảng.
“Thể chất của nàng ấy là Cửu Âm Tuyệt Mạch, một trong những thể chất rất hiếm có. Nếu không có gì xảy ra thì những người có thể chất này chỉ sống đến mười tám tuổi. Đau đớn hơn là người mang thể chất này phải luôn chịu hành hạ thể xác vào mỗi đêm trăng tròn, không phải ai cũng có thể chịu được những hành hạ này. Đó là cái xấu.”
“Còn ích lợi của nó ư? Đó là thiên phú để tu luyện, chỉ cần có công pháp phù hợp, họ có thể tu luyện với tốc độ vô tiền khoáng hậu ( từ trước đến nay chưa từng có ). Cái gì là thiên tài, yêu nghiệt đều cũng chào thua với tốc độ đó. Hơn nữa, thể chất này còn có thể phát triển thêm một bước, trở thành thể chất trong truyền thuyết: Huyền Âm Thần Mạch, đứng trong mười loại thể chất mạnh nhất trên thể gian này, tạo cơ hội cho họ trở thành cường giả bất bại.”
Đương nhiên, Diệp Phong còn giấu diếm một điều nữa, đó là nữ nhân mang thể chất Cửu Âm Tuyệt Mạch có thể giúp nam nhân của họ tu luyện rất nhanh qua việc song tu. Chỉ là nữ nhân của hắn đều tu luyện Phượng Hoàng Quyết thì hắn còn cần để ý vấn đề này làm gì nữa cơ chứ. Thế nên hắn tự động bỏ đi chi tiết này.
Nghe Diệp Phong kể rõ về Cửu Âm Tuyệt Mạch, Nhã Phi và Phỉ Phỉ trầm mặc. Phỉ Phỉ thì không nói, nhưng Nhã Phi thì chịu đả kích kha khá. Từ ngày đi chung với Diệp Phong, nàng đã gặp vô số việc mà mình chưa hề thấy, lúc này nàng lại biết được người mà nàng cho là yếu đuối, đáng thương lại còn có một thể chất khủng khiếp như thế. Thở dài một hơi, Nhã Phi than thở.
“Không ngờ lại là như thế! Ngay cả hoàng thất cũng không nhận ra, xem ra họ phải bỏ phí một tài năng rồi a! Nói đi cũng phải nói lại, Tuyết nhi đều phải chịu đựng giày vò mỗi tháng, vậy mà không ai biết điều này, đủ để thấy nàng đã cam chịu một mình gian khổ thế nào. Ta không thể không bái phục nàng được.”
Tuy nàng không rõ Cửu Âm Tuyệt Mạch, Huyền Âm Thần Mạch là thế nào, nhưng nếu Diệp Phong đã khen như thế thì chắc chắn chúng không hề tầm thường.
Vuốt tóc của Nhã Phi, Diệp Phong mỉm cười.
“Lúc nãy ta đã giúp nàng giảm bớt bệnh tình, một năm sau, ta sẽ đến hỏi ý của nàng xem nàng có muốn theo ta để tu luyện không. Này này, đừng nhìn ta như thế, ta không có ý đồ xấu đâu mà!”
Không tin, đấy là đáp án của Nhã Phi và Phỉ Phỉ khi nghe Diệp Phong khẳng định như thế. Tuy vậy, hai nàng cũng không nỡ để ột tài năng như thế này phải chết sớm, còn về tình cảm của Gia Hình Tuyết với Diệp Phong thì phải chờ theo thời gian mà thôi.

.................................................. ..
Đã trải qua vài giờ rồi, ba người vẫn chưa rời đi ốc đảo mà đang chờ một người.
Gối đầu lên vai của Diệp Phong, Nhã Phi nhịn không được mà hỏi.
“Diệp Phong này! Chàng bỏ Mộc Lâm lại trong đế đô có vấn đề gì không?”
Với tư cách là sư mẫu, Nhã Phi hơi lo lắng cho đệ tử của mình. Vào lúc đó, Diệp Phong chỉ ôm lấy hai nàng để phóng ra khỏi thành mà thôi, lại không hề để ý đến Mộc Lâm, xem ra là hắn muốn để cho đệ tử mình hành động một mình. Chỉ là dưới cơn giận của Gia Hình Thiên, một Đấu Sư như Mộc Lâm có thể đi đến đây an toàn không cơ chứ.
Về Mộc Lâm, Diệp Phong khá là hài lòng với cậu, hắn không cho rằng cậu sẽ gặp khó khăn trong tình hình này. Chưa kể đến giác quan thứ sáu không khác gì nhìn trước tương lai đó, Mộc Lâm còn có thể chịu đau khổ sao chứ.
“Yên tâm đi! Hắn sẽ an toàn! Đệ tử của ta không thể nào vô dụng như thế!”
Một giờ sau, giống như là chứng minh cho lời nói của Diệp Phong, một bóng người đã xuất hiện ở phía xa, trong không khí như bị uốn cong vì nóng, Diệp Phong và hai nữ nhân vẫn có thể nhận ra người đang đến đây là Mộc Lâm.
Điều làm cho ba người bất ngờ chính là một người đang đi sau Mộc Lâm. Ba người họ chưa gặp người này bao giờ, xem ra là Mộc Lâm vừa mới làm quen được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận