Nghe được thân phận của Diệp Phong, Hùng Sư kinh ngạc đến đứng bật dậy. Khi nhìn thấy Diệp Phong vào lần đầu, Hùng Sư đã nghĩ rằng Diệp Phong là một thiếu gia của gia tộc lớn nào đó, có hộ vệ đi theo mà thôi, hắn không hề cảm giác được bất cứ tia đấu khí nào từ người của Diệp Phong. Là một tông chủ, hắn không chỉ có sức mạnh mà còn có sự thông minh đáng kể, vậy mà lại đoán sai về Diệp Phong, quả thật là khó tưởng tượng nổi.
“Ngươi có nhầm hay không? Ta nghe thuộc hạ nói rằng hắn ta không có một tý đấu khí nào cả?”
“Chắc chắn 100%, tuy ta không biết hắn có thực lực gì, nhưng đảm bảo rằng rất mạnh. Chưa kể đến hai nữ nhân đi cùng hắn, cả hai đem đến cho ta cảm giác họ chỉ yếu hơn tông chủ một chút!”
Ngô Hậu càng nói càng làm cho Hùng Sư mất đi sự bình tĩnh vốn có. Cơ mà sự kinh ngạc đến nhanh và trôi đi cũng rất nhanh, chỉ vài giây sau, Hùng Sư đã lấy lại bình tĩnh và ngồi xuống, hắn nhìn Ngô Hậu bằng ánh mắt tán thưởng:
“Ý nghĩa của việc ngươi dẫn họ về đây là muốn môn phái thừa cơ kết thân với họ đúng không?”
“Tông chủ anh minh!”
“Nếu bọn họ có thực lực như ngươi nói thì ngươi đã lập công lớn rồi. Bây giờ thì lui ra đi, sáng mai ta sẽ đến chào hỏi bọn họ. Còn nữa, ngày mai là ngày đại hội toàn môn phái rồi, xem ra trời cũng giúp chúng ta!”
Đợi Ngô Hậu bước ra khỏi cửa, Hùng Sư nâng tay lên xoa cằm, ánh mắt nhìn thằng về hướng Diệp Phong đang ở.
“Hy vọng các ngươi không để cho ta thất vọng!”
“Á......!”
Ngay lập tức, một cơn đau nhói bỗng truyền ra từ linh hồn của hắn làm ặt của hắn phải biến dạng. Đợi cơn đau dịu xuống, Hùng Sư lại nhìn về phía Diệp Phong đang ở bằng ánh mắt kính sợ.
“Thật lợi hại! Có thể tấn công linh hồn của ta ở xa đến thế!”
.................................................. ....
Diệp Phong đang nằm trên giường bỗng mở mắt ra, khóe miệng của hắn nhếch lên một vòng cung và lầm bầm:
“Hừ? Dám dò xét bọn ta sao? Đó chỉ là cảnh cáo thôi! Hy vọng ngươi thông minh một chút.”
Quả thật sau đó Hùng Sư nào dám tái phạm nữa chứ, nỗi đau từ linh hồn khiến cho hắn sợ tới già rồi.
...............................................
Sáng hôm sau, mọi người đều thức dậy rất sớm. Dù sao họ cũng đang sống ở một nơi xa lạ, bắt buộc phải đề phòng mà thôi.
Sau khi dùng xong bửa sáng thịnh soạn do người hầu mang tới, Diệp Phong và hai nữ nhân ngồi ở giữa phòng để tán dóc, trong khi Mộc Lâm treo khuôn mặt lạnh băng lên, luôn đứng sau lưng Diệp Phong như hình với bóng.
Chứng kiến các người hầu và đệ tử của môn phái này đang tất bật chạy đông chạy xui để làm gì đó, Phỉ Phỉ nhịn không được lòng hiếu kỳ mà hỏi:
“Này, Diệp Phong! Chàng xem bọn họ đang làm gì đó?”
Lần này, Diệp Phong gãi đầu không thôi, hắn cười khổ mà nói:
“Sao ta biết được! Ta đâu phải là người của môn phái này đâu chứ.”
Dứt lời, một tiếng hô đã vang vọng từ bên ngoài vào vị trí của mọi người.
“Tông chủ đến!!!”
Âm thanh vừa dứt, vẻ mặt Diệp Phong đã trở nên nghiêm túc, mà Phỉ Phỉ đang hiếu kỳ cũng im lặng xuống để nhìn ra phía ngoài. Trong ba người, chỉ có Mộc Lâm là không có biến hóa nào mà thôi, xem ra công pháp càng ngày càng ảnh hưởng đến cậu rồi.
Không để bọn họ chờ lâu, một người đàn ông tỏa đầy bá khí đã bước qua cánh cửa tiến vào căn phòng này, phía sau hắn chính là Ngô Hậu. Khi còn cách Diệp Phong vài mét, Hùng Sư cũng không vội ngồi xuống mà nhìn lướt qua tất cả những người ở đây. Đầu tiên, ánh mắt hắn lóe lên vẻ chấn động khi nhìn Mộc Lâm, sau đó là kinh ngạc và sợ hãi khi chứng kiến thực lực Đấu Vương của Nhã Phi và Phỉ Phỉ. Cuối cùng, ánh mắt của hắn đã va chạm với mắt Diệp Phong. Ở đối diện, Diệp Phong thấy vậy thì mỉm cười, ánh mắt không hề tránh né, thậm chí còn áp bách Hùng Sư một chút.
Vào lúc gây cấn này, tất cả người xung quanh không hề nhận ra điều gì bất thường của hai người cả, mà Ngô Hậu cũng đã bước lên một bước, cắt đứt cuộc so tài ngắn ngủi này.
“Chào tiền bối! Đây là Tông chủ của môn phái ta, ngài Hùng Sư!”
Nói xong, hắn lại đưa tay về phía Diệp Phong, mắt thì nhìn Hùng Sự để định giới thiệu. Nhưng khi Ngô Hậu còn chưa mở miệng, Hùng Sư đã phất tay ngăn cản hắn.
“Không cần! Hôm qua ngươi đã nói rồi!”
Không để cho Ngô Hậu phản ứng kịp, Hùng Sư đã chắp tay cúi người làm lễ với Diệp Phong.
“Chắc vị này là Diệp Phong rồi, ngày hôm qua đệ tử ngài đã cứu trưởng lão của phái ta, ta vô cùng biết ơn!”
Chứng kiến hành động này của Hùng Sư, Ngô Hậu sửng sốt, hắn định bước lên để ngăn cản Tông chủ hạ thấp mình thì đã bị ánh mắt của Hùng Sư cản lại. Còn ở đối diện, Diệp Phong không hề có phản ứng gì nhiều mà chỉ gật đầu, cả Nhã Phi, Phỉ Phỉ cũng thế. Theo hai nàng, bọn họ có ơn với Diễm Sư Tông thì việc Hùng Sư phải cuí đầu cũng chẳng có gì sai cả. Đương nhiên, mọi người không hề biết sự thật trong việc này. Cũng may, không có đệ tử nào vào đến tận đây, nếu không thì uy tín của Hùng Sư trong mắt đệ tử sẽ giảm xuống cho xem.
Sau khi bày tỏ lòng cảm kích của mình, Hùng Sư nhanh chóng đứng thẳng lên, hắn nói một cách nghiêm chỉnh với Diệp Phong:
“Khá là trùng hợp rằng lát nữa môn phái của ta sẽ tổ chức đại hội luận võ, không biết ngài có muốn quan sát cùng ta không?”
“Đại hội luận võ ư??”
Diệp Phong nghĩ thầm, không ngờ hắn lại đến nơi này đúng lúc đến thế. Nếu chuyện đã đến nước này, Diệp Phong cũng không từ chồi, dù sao hắn cũng không có gì vội vàng lắm.
“Quá tốt rồi! Nếu tông chủ đã có lời mời thì ta không đành lòng từ chối! Lát nữa ta sẽ đến!”
“Vậy thì tốt quá! Vậy hẹn lát nữa gặp lại! Ta phải xử lý một số việc, mong ngài đừng trách ta không tiếp đãi!”
“Không sao! Ta hiểu sự bận bịu của Tông chủ như ngài mà! Mời....!”
Vừa nói, Diệp Phong vừa đưa tay ra hiệu tiễn Hùng Sư ra ngoài. Từ đầu đến cuối, hắn không hề đứng dậy hay nhúc nhích một chút nào. Mà cả Hùng Sư cũng làm bộ như không thấy điều này, khiến cho Ngô Hậu vừa bất mãn vừa ngu ngơ, không hiểu vị Tông chủ bá đạo của mình đi đâu rồi.
.........................................
Nhìn bóng lưng của Hùng Sư đã khuất ở phía xa, Diệp Phong bỗng gật đầu và cười:
“Ngươi này..... rất biết điều!”
“Hả? Sao cơ?”
Nghe thấy lời lẩm bẩm của Diệp Phong, Nhã Phi bỗng nghi hoặc, không hiểu vì sao Diệp Phong lại nói ra lời như thế. Ý thức được nàng đang tò mò, Diệp Phong đưa tay vuốt đầu nàng và nói:
“Không có gì! Chuyện này không quan trọng, nàng không nghe cũng không sao!”
......................................
Ở phía xa, sau khi đuổi tên đệ tử vốn dĩ là mang theo quà và chờ ở bên ngoài, đợi Hùng Sư ra lệnh mới mang vào tặng cho Diệp Phong đi rồi, Ngô Hậu bắt đầu đi sát bên cạnh của Hùng Sư, miệng nói:
“Tông chủ! Lúc nãy ngài.....!”
Không để hắn nói hết, Hùng Sư đã cướp lời.
“Trưởng lão đang tò mò rằng vì sao ta lại hạ thấp mình như thế, lại còn không để bụng thái độ của Diệp Phong sao?”
“Đúng vậy! Dù Mộc Lâm đã cứu ta đi nữa thì cũng không đáng để Tông chủ ngài làm thế a!”
“Không đáng ư? Ngươi nhìn ta thì sẽ hiểu!”
“Ngài.....?”
Lời nói của Hùng Sư càng ngày càng thần bí rồi, Ngô Hậu đã bắt đầu cảm thấy mù mịt. Nghe lời của Hùng Sư, hắn bắt đầu ngẩng đầu lên để quan sát kỹ càng thân thể của Tông chủ mình để xem có chuyện gì xảy ra. Rất nhanh, hắn đã thấy được một điều làm cho hắn sợ hãi đến mức hô lên:
“A! Tông chủ, mắt của ngài....!”
Nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào mà hai con mắt của Hùng Sư đã đỏ ngầu, chảy đầy máu tươi xuống hai má, nhìn vô cùng kinh dị. Thấy Ngô Hậu hoảng hốt như thế, Hùng Sư mỉm cười, dùng tay áo để xoa hết máu khỏi khuôn mặt của mình.
“Chỉ một chút nữa thôi là ta mù rồi! Đây chỉ là do ta nhìn thẳng vào mắt người thanh niên kia mà thôi đấy. Ta cảm giác được rằng hắn ta không có ý tấn công ta, mà chỉ là do sức mạnh của hắn hơn ta quá nhiều làm mắt ta chịu không nổi mà thôi. Ngươi nói xem, với người đó, ta có thể không cung kính hay sao?”
Lời của Hùng Sư như từng búa nện vào tim Ngô Hậu. Hắn từng nghĩ rằng Diệp Phong rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này, mạnh đến nỗi không cần ra tay đã khiến cho Tông chủ phải chịu ảnh hưởng như thế, vậy thì không phải là Diệp Phong chỉ cần phất tay là hủy diệt được môn phái này sao? Nhất thời, Ngô Hậu không biết việc mình mời Diệp Phong về đây là sai hay đúng nữa.
Nhìn ra tâm sự của Ngô Hậu từ vẻ mặt thẫn thờ kia, Hùng Sư đành an ủi.
“Đừng lo! Dù chỉ nói mấy câu, nhưng ta có thể cảm giác được người đó không phải là loại người dễ giết người, chỉ cần chúng ta không làm gì quá đáng là được rồi. Huống chi ta còn muốn kết thân với họ đây này, ai dám gây sự với họ cơ chứ."