Tống Mạn Chi Thần Vương


Nói thì nhiều, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, thời gian diễn ra đại hội cũng đã đến, tất cả thành viên của Diễm Sư Tông đều đã tập trung đông đủ. Ngay trong quảng trường, hàng ngàn đệ tử ngoại môn lẫn nội môn đều đang tập trung ở đấy, ai ai cũng trang nghiêm, không dám thở mạnh dù chỉ một hơi. Ở phía trên cao, từng hàng ghế dành cho trưởng lão đều đã có chủ của mình. Mà vị trị cao nhất lại là nơi Tông chủ ngồi xem đại hội này. Chỉ là hôm nay có một điều khác với mọi lần. Đáng lẽ ra nơi cao nhất chỉ chứa một chiếc ghế xa hoa dành cho Tông chủ, vậy mà lần này lại có thêm một chiếc ghế khác xa hoa không kém, hành động này cho thấy sẽ có một người ngang hàng với Tông chủ được ngồi ở đó.
Chính vì sự kiện này mà các trưởng lão bắt đầu bàn tán với nhau, trừ Ngô Hậu ra thì không ai biết rõ tình hình này là thế nào, chiếc ghế đó là dành cho ai.
“Tông chủ đến!”
Tiếng hô vang vọng khắp quảng trường đã cắt đứt những suy đoán lung tung của các trưởng lão nơi đây. Tất cả đều đồng loạt nhìn về một hướng, chờ Hùng Sư tiến đến vị trí của mình. Rất nhanh, mọi người đã bị thu hút bởi một nhóm người đang đi cùng Hùng Sư, nhất là người thanh niên đi ngang hàng với Hùng Sư, xem ra người này có địa vị rất ới có thể được Hùng Sư đối đãi như vậy.
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Diệp Phong đã đi theo Hùng Sư đến nơi cao nhất.
“Diệp Phong huynh, mời ngồi!”

Ra hiệu mời Diệp Phong ngồi xuống xong, Hùng Sư mới ngồi xuống cùng một lúc, điều này làm cho các trưởng lão kinh ngạc vô cùng, dấu hiệu này chứng tỏ Diệp Phong không đơn giản. Đối với thái độ của Hùng Sư, Diệp Phong cũng không tỏ vẻ gì cả, hắn cũng ngồi xuống cùng lúc, không nhanh hơn hay chậm hơn, xem như là cho Hùng Sư một ít thể diện rồi. Sau đó, Phỉ Phỉ và Nhã Phi cũng đồng loạt ngồi xuống ở hàng ghế trưởng lão, cái này là do nơi Diệp Phong ngồi khá hẹp, không thể đặt thêm vài chiếc ghế, không thì Hùng Sư cũng đã sắp đặt để các nàng ngồi ngang hàng với mình rồi.
Đã ngồi yên trên ghế của mình, Hùng Sư nhìn các trưởng lão đang nghi hoặc và giải thích:
“Đây là Diệp Phong huynh. Một người có ơn với môn phái ta, các ngươi phải đối đãi với hắn như đối đãi với ta vậy!”
Nói xong thì hắn lại hướng về một vị trưởng lão đang đứng ngay chính giữa quảng trường rồi gật đầu:
“Trưởng lão Ngô Dũng có thể bắt đầu rồi!”
Nhận được sự đồng ý của Tông chủ mình rồi, người được gọi là Ngô Dũng bắt đầu tuyên bố luật lệ của đại hội:
“Như các ngươi đã biết, đại hội luận võ này được Diễm Sư Tông tổ chức hai năm một lần, mục đích là chọn lựa những đệ tử ưu tú để môn phái tập trung bồi dưỡng, cũng như tổ chức các cuộc thi đấu xếp hạng giữa các nhóm thành viên trong môn phái.
Thể lệ năm nay cũng như mọi lần, đại hội sẽ được chia làm ba phần thi đấu, đầu tiên là đệ tử ngoại môn, sau đó là đệ tử nội môn, đến cuối cùng là các trưởng lão. Các thành viên của mỗi nhóm sẽ được chia cặp để so tài với nhau, người thắng sẽ được đi tiếp vào vòng trong.
Đối với đệ tử ngoại môn, một trăm người mạnh nhất sẽ được chọn làm đệ tử nội môn, người vô địch sẽ được chọn làm đệ tử tinh anh, được môn phái tập trung bồi dưỡng bằng tất cả tài nguyên. Trong khi đó, mười người mạnh nhất của đệ tử nội môn sẽ có các phần thưởng tăng dần theo cấp bậc. Cuối cùng là cuộc chiến của các trưởng lão, nếu người nào muốn đạt được vị trí cao hơn thì có thể khiêu chiến các trưởng lão khác, người có cấp bậc cao hơn không được từ chối khiêu chiến.
Lời cần nói đã nói hết, ta tuyên bố Đại Hội Luận Võ lần thứ 234 được phép bắt đầu!”
Ngồi ở trên cao, Diệp Phong có thể nghe rõ từng câu từng chữ của trưởng lão Ngô Dũng này, hắn mỉm cười nói với Hùng Sư:
“Thật không ngờ rằng Diễm Sư Tông lại coi trọng cấp bậc như thế nha! Cả trưởng lão cũng có!”

Nghe Diệp Phong bình luận như thế, Hùng Sư mỉm cười và giải thích cho Diệp Phong về đặc điểm của môn phái mình. Đương nhiên, hắn chỉ nói một phần nhỏ, còn những phần quan trọng thì không, dù sao Diệp Phong cũng là người ngoài, lộ quá nhiều là không tốt.
“Đương nhiên, trong môn phái cần có sự phân chia rõ ràng. Giống như ngài thấy, chỉ cần đến Đại Đấu Sư như Ngô Hậu là có thể được thăng chứng làm trưởng lão, nhưng chức vụ đó vẫn còn rất thấp. Chỉ có những trưởng lão có thực lực Đấu Linh trở lên mới có được nhiều quyền lợi đáng nói hơn mà thôi. Trong tất cả các trưởng lão thì có mười vị trưởng lão được xem là có quyền lực tối cao chỉ thua mỗi mình ta. Đương nhiên, tất cả những điều đó đều được quyết định bởi thực lực của mình.”
Gật đầu, Diệp Phong cũng nói ra cảm nhận của mình về cơ cấu cấp bậc này:
“Quả thật rất tốt, vừa có tính thực dụng mà còn tạo động lực cho những người không muốn mất vị trí đang có, xem ra ngươi lãnh đạo rất tốt nhỉ!”
“Ha ha ha! Cũng thường thôi!”
Nếu người khác mà khen Hùng Sư như thế thì thế nào hắn cũng cười ha hả rồi nhận hết những lời khen về mình, nhưng đối tượng lại là Diệp Phong, Hùng Sư không thể không khiêm tốn một chút. Hắn không muốn để cho Diệp Phong phản cảm, mất đi cơ hội phát triển của Diễm Sư Tông.
Thời gian về sau, mọi người cũng không nói nhiều nữa mà bắt đầu tập trung xem các đệ tử ngoại môn thi đấu. Nói thật ra thì Diệp Phong thấy rất là chán, các đệ tử này có tư chất quá bình thường, toàn bộ đều có độ tuổi từ 14-18 nhưng không ai đột phá đến Đấu Giả, chỉ dừng ở Học Đồ mà thôi. Cơ mà cũng có vài người khiến cho Diệp Phong chú ý ấy chứ. Tuy tư chất của họ còn thua Tiêu Viêm, Huân Nhi rất xa, nhưng cũng có thể nói là tốt ở đại lục này rồi. Chỉ là hắn chỉ có ý nghĩ tán thưởng một tý mà thôi, nếu mà bảo Diệp Phong chọn ai trong đó làm đồ đệ thì miễn đi.
Số lượng đệ tử của Diễm Sư Tông là hàng ngàn người, trong đó đệ tử ngoại môn chiếm tỷ lệ lớn nhất, nếu mà cứ chia cặp để thi đấu thì có lẽ diễn đến cả tuần mất. Trong khi đại hội chỉ diễn ra một ngày, vì thế nên màn đầu tiên chính là một cuộc loạn đấu, một trăm người đứng vững sau nửa giờ sẽ được chọn vào vòng trong.
Nửa giờ trôi qua rất nhanh, một trăm người mạnh nhất đã được chọn, và những người được Diệp Phong liếc mắt nhìn đều nằm trong số đó. Lúc này, đại hội được tạm dừng để chuẩn bị võ đài cho vòng sau, cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi cho các đệ tử.

“Ha ha ha! Xem ra các đệ tử mới của lần này rất có triển vọng a. À phải rồi! Diệp Phong huynh, ngươi cảm thấy thế nào về bọn chúng?”
Hùng Sư rất vui vẻ, hắn ta đã nhìn trúng khá nhiều người trong một trăm đệ tử kia, tư chất của bọn họ làm cho hắn rất hài lòng, nếu để bọn đệ tử đó lớn lên thì môn phái sẽ có ngày vươn lên tầm ới à xem. Sau đó hắn bỗng nhớ ra Diệp Phong đang ngồi ở bên cạnh mình thì bắt đầu hỏi ý kiến, bởi vì hắn để ý thấy Diệp Phong từng nhìn một vài người trong số lượng đệ tử kia.
Đối với câu hỏi này, Diệp Phong cũng không muốn trả lời thật tình sợ đả kích Hùng Sư, vì vậy hắn đành qua loa.
“Cũng khá!!!”
Nhận ra Diệp Phong không phải nói thật, Hùng Sư khá là thất vọng, hắn vốn có ý nghĩ rằng Diệp Phong sẽ nhìn trúng ai đó trong số các đệ tử ở đây rồi thu nhận làm đồ đệ. Khi đó thì Diễm Sư Tông sẽ có một mối quan hệ khá tốt với Diệp Phong rồi.
Mà thất vọng thì thất vọng, thời gian thi đấu còn dài, Hùng Sư cũng không vội vàng gì cả, cho dù Diệp Phong không chọn ai thì hắn cũng có rất nhiều kế hoạch hòng chiếm được hảo cảm của Diệp Phong à xem


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận