Phải nói rằng Diệp Phong chọn cách thông báo khá là bá đạo, chỉ một tiếng hô mà hắn đã kinh động đến tất cả các cường giả của học viện cũng như thành Già Nam. Ngay cả Thiên Bách Nhị Lão, Đại trưởng lão Tô Thiên cũng không kiềm chế được sự kinh ngạc. Phải biết rằng tên của Mang Thiên Xích không phải ai cũng biết, chỉ có những người đủ tư cách mới được nghe nói về ông, cả học viện Già Nam cũng chỉ có ba người là biết ông mà thôi.
Cũng may rằng Mang Thiên Xích vẫn còn ở tại học viên để chờ Diệp Phong, nếu không thì Diệp Phong sẽ không đi vào học viện dễ dàng.
.................................................. .
Hiện giờ, Diệp Phong đang ngồi trong một căn phòng bí mật chỉ dành cho viện trưởng cùng những thành viên cao cấp nhất của học viện bàn bạc. Thật ra thì ở đây chỉ có năm người mà thôi, Mang Thiên Xích, Thiên Bách Nhị Lão, Tô Thiên cùng Diệp Phong, trong đó, Diệp Phong được ngồi ngang hàng với Mang Thiên Xích, trong khi vị trí của ba người còn lại thấp hơn một tý.
Vốn đã được Mang Thiên Xích kể cho nghe chuyện của Diệp Phong, nhưng lần đầu gặp, ba vị cường giả kia vẫn không không chế được mà xoi mói Diệp Phong bằng ánh mắt tò mò làm cho Diệp Phong nổi da gà không thôi.
Nhìn ba người, Mang Thiên Xích cười nói:
“Chắc các ngươi cũng không còn lạ gì, đây chính là Diệp Phong lão đệ, người mà ta đã kể cho các ngươi nghe rồi đấy! Ta muốn mời lão đệ làm Thủ Hộ Giả cho học viện chúng ta, các ngươi nghĩ thế nào?”
Không ngờ Mang Thiên Xích lại xem trọng Diệp Phong đến thế, ba vị cường giả đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói thế nào. Cuối cùng, người có uy vọng nhất là Thiên Lão lên tiếng:
“Không phải là chúng ta không tin tưởng mắt nhìn người của viện trưởng, nhưng nếu tùy tiện mới một người làm Thủ Hộ Giả thì có hơi gấp rút không?”
Tuy không nói rõ, nhưng tất cả những người ở đây đều hiểu rằng Thiên Lão có ý phản đối, điều này làm cho Mang Thiên Xích tức giận đến mức thổi râu phì phì:
“Không phải ta đã nói rồi sao? Thực lực của Diệp Phong lão đệ hơn cả ta, khó khăn lắm ta mới mời được hắn đến đây bảo vệ cho các ngươi, các ngươi còn ra vẻ làm gì? Nếu lão đệ có ý đồ gì thì hắn đã ra tay từ lâu rồi, cần phải chờ đến tận lúc này sao?”
Ba người kia không phản đối lời này của Mang Thiên Xích, mọi người đều biết rõ thực lực của ông là thế nào, người mà ông công nhận mạnh hơn mình có thể đếm trên đầu ngón tay, không có lý do gì để ông nói dối cả. Chỉ là nhìn dáng vẻ trẻ măng của Diệp Phong, ba người kia muốn tin cũng khó khăn.
“Haiz! Được rồi! Nếu viện trưởng đã nói thế thì chúng ta không thể không nghe! Chào mừng Thủ Hộ Giả Diệp Phong gia nhập học viện Già Nam!”
Vừa nói, cả ba người đều đứng dậy chắp tay chào Diệp Phong, ở đối diện, Diệp Phong cũng không thể không đáp trả lại hành động của họ nếu không thì quá mất lịch sự rồi:
“Còn mong ba vị chỉ bảo nhiều!”
Thấy tình cảnh này, Mang Thiên Xích đắc ý không thôi, đợi bốn người ngồi xuống, ông lấy ra một tấm lệnh bài làm từ một loại kim loại quý hiệm được chạm trỗ công phu. Phía trên tấm lệnh bài có khắc hai chữ Già Nam, mặt sau là một chữ Diệp, xem ra ông đã chuẩn bị cái này từ rất sớm rồi.
“Đây này Diệp Phong. Tấm lệnh bài này tượng trưng cho thân phận của ngươi, để cho ngươi có quyền lực chỉ dưới một mình ta. Đương nhiên sẽ không phải ai cũng nhận ra nó, đạo sư bình thường chỉ có thể nghĩ rằng ngươi là trưởng lão, nhưng như thế cũng đủ rồi chứ?”
“Cám ơn lão ca!”
Diệp Phong cũng không khách khí làm gì, hắn nhận lấy tấm lệnh bài rồi cất vào trong không gian của mình, không quên nói một câu cảm ơn. Đúng lúc này, sau khi liếc mắt truyền âm với nhau, Bách Lão bỗng đứng dậy đi về phía Diệp Phong rồi giơ bàn tay gầy gò của mình ra:
“Thủ Hộ Giả Diệp Phong, bắt tay với ta được chứ?”
“Bách Lão gọi ta là Diệp Phong được rồi! Không cần gọi danh hiệu dài dòng như thế!”
Vừa nói, Diệp Phong vừa đưa tay ra, hắn biết thừa ý của Bách Lão là gì rồi. Đúng như hắn nghĩ, khi tay của hai người nắm lại với nhau, một luồng đấu khí mạnh mẽ bỗng truyền từ tay của Bách Lão vào người hắn. Từ số đấu khí này, Diệp Phong có thể khẳng định Bách Lão là một vị Đấu Tông cửu tinh, chỉ kém một chút nữa là bước vào cấp bậc Đấu Tôn rồi. Nhưng mà chỉ như thế thôi thì làm sao Diệp Phong ngán cơ chứ, hắn mỉm cười và vận một chút sức mạnh của mình.
Ở đối diện, Bách Lão đang chờ đợi Diệp Phong phản công thì cả người đột nhiên cứng ngắc, ông nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt kinh hãi không thôi. Ngay lập tức, ông rút tay về, khuôn mặt già nua không khỏi đỏ lên, tuy vậy ông vẫn nhịn không được mà than thở:
“Aizzzz! Anh hùng xuất thiếu niên a! Viện trưởng nói không sai!”
Lời nói của ông khiến cho Thiên Lão và Tô Thiên đang chờ kết quả đều kinh hãi không thôi, trong khi viện trưởng thì cười thầm:
“Đáng đời, ai bảo các ngươi còn không chịu tin ta, cố đi thử Diệp Phong lão đệ!”
Đạt được sự công nhận của ba người, Diệp Phong mỉm cười rồi lấy ra hai bình ngọc chưa đan dược và nói:
“Thiên Lão, Bách Lão, ta thấy hai người đều sắp đột phá đến Đấu Tôn rồi, đây là đan dược do ta luyện chế ra, có thể tăng tỷ lệ đột phá của hai người lên bốn thành ( 40% ), hy vọng hai vị không chê!”
“Cái gì?”
Lần này không chỉ Thiên Bách Nhị Lão và Tô Thiên, mà cả Mang Thiên Xích cũng bị Diệp Phong làm cho ngạc nhiên. Ông nhìn hai bình ngọc trên tay Diệp Phong mà lắp bắp:
“Lão đệ.... Ngươi cũng biết luyện đan sao? Đẳng cấp còn cao như thế?”
Diệp Phong gãi đầu cười ngượng ngùng:
“Chỉ là tập sơ qua thôi, ta vẫn còn kém lắm!”
“Kém cái *Beep* ấy!”
Lần này, Mang Thiên Xích cũng bất giác mở miệng chửi thề:
“Nếu hiệu quả của đan dược giống như ngươi nói thì nó đủ để làm rung chuyển đại lục này rồi! Là Đấu Tôn a, chỉ cần tăng tỷ lệ nửa thành ( 5% ) đột phá từ Đấu Tông lên Đấu Tôn là người ta mừng lắm rồi, trong khi ngươi lại tăng đến bốn thành, ngươi muốn chọc ta tức chết à?”
Không quan tâm với Mang Thiên Xích đang vò đầu bức tai mắng chửi, Diệp Phong vội vàng nhét hai bình ngọc vào trong tay của Thiên Bách Nhị Lão đang đứng hình và nói:
“Hai người nhận giùm ta nhé! Coi như là quà gặp mặt!”
“Ờ....Ờ...... Được rồi! Chúng ta về bế quan đây!”
Hai lão nhân không cho là Diệp Phong nói dối, chuyện này không phải là chuyện có thể nói đùa được, nó có thể mang đến nguy hiểm cho tính mạng à nha. Chưa kể thực lực của Diệp Phong đã được kiểm chứng, lòng tin của hai người dành cho hắn tăng lên một cấp độ hoàn toàn khác rồi.
Đợi Thiên Bách Nhị Lão biến mất, Mang Thiên Xích chợt dừng nói chuyện mà bắt đầu xoa hai tay lại với nhau, miệng cười hì hì:
“Lão đệ à, ngươi còn vật này không? Cho ta xin vài viên nào!”
“Miễn! Lão ca tưởng đan dược này là đậu, muốn bao nhiêu có bao nhiêu à? Ta chỉ còn có một chút xíu thôi, trong khi lão ca còn cần gì nữa chứ!”
“Hừ! Không cho thì thôi, đồ keo kiệt! Thôi, ta cũng đi đây, chuyện của ngươi đã xong, ta cũng không còn lý do gì ở lại nơi này nữa!”
Dứt lời, thân hình của Mang Thiên Xích bắt đầu trở nên mờ ảo, trong khi hai người Diệp Phong và Tô Thiên thì sững sờ.
Diệp Phong: “Có tên viện trưởng vô trách nhiệm thế này thì cực khổ lắm nhỉ?”
Tô Thiên: “Ờ! Không kém bao nhiêu đâu!”
Chờ một lát, hai người mới trở lại bình thường, nhìn thấy Đại trưởng lão Tô Thiên dùng ánh mắt trông mong nhìn mình, Diệp Phong mới nhớ ra một việc:
“Ha ha! Ta quên mất, nhưng Đại trưởng lão vẫn chưa đạt đến Đấu Tông cửu tinh, có loại đan dược này chỉ hại thân thôi. Khi nào đến thời điểm thích hợp ta sẽ đưa cho người!”
Nghe thấy Diệp Phong nói, Tô Thiên mừng như điên, chỉ là ông điều chỉnh tâm tình lại rất nhanh, ông nói:
“Thủ Hộ.... À không, Diệp Phong, có cần ta dẫn ngươi đi làm quen với học viện không?”
“Không cần đâu, ta có thể tự lo được! À mà Đại trưởng lão này, ngài có thể an bài cho hai vị nữ nhân đi cùng ta một chức vụ gì đó không?”
Thật ra từ nãy đến giờ, Nhã Phi, Phỉ Phỉ và hai tên đệ tử của Diệp Phong vẫn chờ ở ngoài cửa, dù Diệp Phong không muốn như thế, nhưng cũng phải tôn trọng luật lệ của học viện một chút. Đến lúc này, nghĩ về việc tu luyện của hai nàng, Diệp Phong mới mặt dày đưa ý kiến cho Tô Thiên.
Không ngờ Diệp Phong lại đưa ra yêu cầu này, nhưng mà Tô Thiên hiểu ra ngay tức thì, ông lập tức dùng ánh mắt mập mờ để nhìn hắn:
“Ha ha! Không vấn đề! Ta sẽ để hai nàng ấy làm trưởng lão bên cạnh ngươi, thế nào?”
Ngoài ý muốn của ông, Diệp Phong lại lắc đầu:
“Hai nàng có ở gần hay xa ta cũng như nhau, chỉ cần ta muốn là có thể gặp các nàng ngay tức thì! Nhưng mà ta không thể đặt các nàng dưới sự bảo vệ của ta mãi được! Như thế này đi, ta được lão ca kể cho là học viện còn có nội viện ( Láo, Diệp Phong biết là nhờ đọc qua Đấu Phá Thương Khung, chứ Mang Thiên Xích làm gì kể, cơ mà hiện giờ Mang thiên Xích không có ở đây, cũng chả ai vạch trần được Diệp Phong nữa rồi ), mà thực lực của hai nàng ấy cũng là Đấu Vương, đủ điều kiện làm trưởng lão nội viện rồi nhi?” ( Cái này có tính là con ông cháu cha đi cửa sau không ta )
Tô Thiên hơi bất ngờ vì Diệp Phong lại biết được chuyện nội viện, chỉ là nghe hắn giải thích nguyên nhân là từ Mang Thiên Xích, ông cũng không bất ngờ gì nữa. Thực lực của hai người Nhã Phi và Phỉ Phỉ đã được ông nhìn thấy, cũng đủ yêu cầu làm trưởng lão trong nội viện. Trong khi Diệp Phong có quyền lực cao hơn ông nên ông cũng không thể từ chối.
“Được rồi! Ta sẽ thu xếp cho hai nàng ấy! Còn hai thanh niên đi theo ngươi nữa, ngươi có dự định gì cho họ chưa?”
“À, ta đã có rồi, ta muốn bọn chúng làm học viên một thời gian đã!"