Tống Mạn Chi Thần Vương


Ngày hôm nay là một ngày cực kỳ quan trọng, ngày mà một hình thức tuyển chọn mới của học viện được tiến hành, ngày đánh dấu những thiên tài thật sự bước một đước lên con đường cường giả. Cùng từ ngày này, tên tuổi của một đạo sư siêu cấp được vạn người ngước nhìn được lan ra khắp cả học viện này.
......................................
Tám giờ sáng, ở khu rừng bên ngoài của thành Già Nam, tất cả các học viên năm đầu và năm hai đã được tập trung ở nơi này. Nhìn tất cả những người đang tập trung ở đây, tất cả học viên đều không hiểu vì sao. Ngay vào buổi sáng, tất cả đã được các đạo sư vứt ở nơi này, họ cũng chẳng thèm giải thích chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, ba người Huân Nhi, Tiêu Ngọc, Tiêu Ninh đều đứng ở cạnh nhau, cũng không trách được, vì cả ba người đều xuất thân từ Tiêu gia mà. Thấy các học viên đều tập trung đông đúc nơi này, Huân Nhi đành hỏi người năm thứ hai là Tiêu Ngọc:
“Tiêu Ngọc tỷ, ngươi có biết chuyện gì đang xảy ra không?”
“Ta không biết! Lần đầu tiên chuyện này diễn ra đấy!”
Sao mà Tiêu Ngọc biết được, chuyện này chỉ mới được truyền đến tai của các đạo sư vào sáng hôm nay mà thôi chứ nói gì đám học viên này. Không chỉ học viên bình thường, mà trong số này có có Hổ Gia, một thiếu nữ luôn mặt Hồng Y có thân phận là cháu gái của phó viện trưởng cũng chưa bao giờ nghe ông của mình nhắc đến chuyện này trước đây chứ nói gì đến học viên bình thường.
Có lẽ chỉ có hai người Mộc Lâm và Tần Chiến hơi đoán được chuyện gì đang xảy ra, cả hai lập tức nhớ đến câu nói cuối cùng của sư phụ họ vào ngày hôm qua.
“Nhìn kìa! Có người đến...........!”
Ngay vào lúc này, một âm thanh vang lên, kéo dồn toàn bộ ánh mắt của những người ở đây về hướng đó. Trong tầm mắt của họ, hai thân hình đang cưỡi Sư Thứu đang tiến dần đến nơi này.
“Là Nhược Lâm đạo sư, sao đạo sư lại xuất hiện ở đây?”
“Còn bên kia là Diệp Phong đại ca?”

Đến khi có thể thấy rõ hình dáng của hai người trên lưng Sư Thứu, Tiêu Ngọc và Huân Nhi đều lần lượt kinh hô lên.
Đúng, Diệp Phong không đến đây một mình, mà còn có cả Nhược Lâm, điều này chỉ có thể trách lão phó viện trưởng Hổ Kiềm kia.
“Làm sao ngươi có thể xử lý hết mọi việc được. Cứ để cho Nhược Lâm đạo sư theo bên cạnh, nàng có thể giúp được gì đó!”
Tìm ai không tìm sao lại chọn ngay vào Nhược Lâm cơ chứ? Xem ra tai mắt của Hổ Kiền có lẽ đã chứng kiến cuộc gặp của Diệp Phong với nhóm Huân Nhi rồi báo cáo cho ông, để ông làm ra lựa chọn này. Mà thôi, đối với mỹ nữ thì Diệp Phong làm gì từ chối cơ chứ, với lại cũng có cả đống việc vặt mà hắn lười làm nên hắn đành chấp nhận lòng tốt của Hổ Kiện vậy.
.................................................. .
Dưới ánh mắt của mấy trăm người, Diệp Phong quay về phía Nhược Lâm rồi nói:
“Đến đây được rồi, ta xuống phía dưới đây, ngươi hãy về đến chi nhánh của học viện bên kia đi!”
Dứt lời, Diệp Phong nhảy ra khỏi lưng của Sư Thứu rồi rơi chầm chậm xuống đất dưới ánh mắt kinh ngạc của đám học viên đang ở đây.
“Người này là ai? Cảnh giới gì mà có thể khống chế tốc độ rơi được như thế?”
Nghi hoặc hiện lên tầng tầng lớp lớp trong đầu các học viên, chỉ là không ai dám mở miệng ra hỏi trước.
“Bịch...!”
Chân vừa chạm đất, Diệp Phong nhìn lướt qua tất cả những người có mặt ở đây rồi chậm rãi mở miệng nói:
“Chắc các ngươi đang thắc mắc vì sao lại bị đưa đến nơi này sao?”

Dừng một chút, hắn lại nói tiếp:
“Trước tiên thì ta tự giới thiệu trước, ta tên là Diệp Phong, đạo sư mới của học viện. Nói thật chuyện này cũng là do ta đề nghị với Phó viện trưởng vào ngày hôm qua, không ngờ ông ấy lại áp dụng nhanh như thế!”
“Cái gì?”
“Đạo sư, ngươi làm thế này có mục đích gì?”
“Ta muốn trở về! Ta sắp đột phá rồi!”
.........
Diệp Phong vừa thừa nhận, hàng loạt tiếng nói phản đối, nghi hoặc, bất mãn vang lên khắp nơi khiến cho không khí trở nên ồn ào như cái chợ. Chứng kiến tình cảnh này, Diệp Phong hô lên:
“Tất cả IM LẶNG!”
Âm thanh như bắn thẳng vào màng nhĩ của học viên làm cho họ hoảng sợ không thôi, trong nhất thời mọi người đều im bặt mà nhìn Diệp Phong. Thấy kết quả này, Diệp Phong khá là hài lòng và nói tiếp:
“Đợi ta nói hết, sau đó thì muốn về hay không là tùy các ngươi!”
“Có thể trong ánh mắt của người khác, các ngươi đều là thiên tài, nhưng đối với ta, các ngươi “không là gì cả”!”
Lời nói này vừa vang lên đã gây bất mãn trầm trọng rồi, âm thanh “rốp rốp”, “kẽo kẹt” do các học viên nắm tay quá mạnh hoặc nghiến răng vang lên khắp nơi. Không để ý đến phản ứng của họ, Diệp Phong vẫn nói tiếp:
“Và cuộc tuyển chọn ngày hôm nay, sẽ là cơ hội cho các ngươi chứng minh mình “có là gì” trong mắt ta hay không! Gia nhập học viện, hưởng thụ tài nguyên hiếm có, các ngươi có bao giờ nghĩ tài nguyên của mình được tăng thêm gấp đôi, gấp năm lần? Có muốn tìm biện pháp gia tăng thực lực nhanh nhất, muốn trở thành những người mạnh nhất học viện? Chỉ cần các ngươi thành công trong đợt tuyển chọn này, các ngươi sẽ trở thành học viên của lớp đặc biệt do ta chủ nhiệm, sẽ đạt được tất cả những gì ta nói ở trên. Không chỉ thế, ta đảm bảo với các ngươi, chỉ cần thông qua thì sẽ chắc chắn giành một vị trí vào nội viện!”

Phải nói rằng những điều Diệp Phong vừa nói quá kích thích rồi, nghĩ đến tài nguyên tăng lên gấp mấy lần cũng đủ cho bọn họ thèm muốn rồi. Đã vậy, Diệp Phong còn dám tuyên bố những người được hắn dạy bảo sẽ chắc chắn vào được nội viện nữa chứ, đó là ước mơ chung của tất cả học viên ở đây a.
“Đạo sư? Tuyển chọn như thế nào?”
“Ta muốn tham gia!”
“Mau bắt đầu đợt tuyển chọn đi đạo sư!”
“Được rồi, để ta nói thể lệ cái đã....!”
Diệp Phong bỗng nhiên lật tay, một nắm huy hiệu được khắc thành chữ Già Nam đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, sau đó hắn dùng dây luồn qua những chiếc huy hiệu này để đeo vào thắt lưng.
“Đầu tiên, trong bảy ngày liên tục, người nào lấy được huy hiệu trên thắt lưng ta đều coi như là thành công. Dù các ngươi có sử dụng bất cứ thủ đoạn gì cũng được, chỉ cần lấy được nó là xem như thành công. Và trong bảy ngày này, không ai được bước ra khỏi phạm vi năm mươi dặm xung quanh đây, đương nhiên là trừ những người đã đạt được huy hiệu, nếu không thì sẽ bị xem như là bỏ cuộc. Còn về tính mạng, yên tâm, ta sẽ không giết ai cả, cùng lắm là trọng thương thôi. Nhưng ta không chắc ảnh hưởng về sau đâu đấy!”
Ảnh hưởng về sau là gì? Diệp Phong không nói, mà các học viên cũng không chú ý cho lắm, đối với họ thì trọng thương chẳng có sao cả, học viên không thiếu đan dược trị thương, cái họ chú ý nhất là những chiếc huy hiệu kia cơ.
Chợt, một người bỗng đi ra từ đám đông đến trước mặt của Diệp Phong. Nhìn người này, Diệp Phong cười nói:
“Huân Nhi? Có chuyện gì?”
“Đại....À không, đạo sư, theo như ngài nói thì ngài sẽ đấu với tất cả bọn ta?”
“Ưm..... Ờ nhỉ? Có vẻ như thế là bất công với mọi người. Vậy thì ta sẽ không dùng đấu khí mà chỉ dùng thân thể để chiến đấu mà thôi, ai ép ta sử dụng đấu khí cũng coi như là đạt.”
“Cái gì???”
“Có coi thường bọn ta quá không?”
Không cần nghĩ cũng biết, lời nói của Diệp Phong đã gây phẫn nộ cho toàn bộ học viên nơi đây, kể cũng đúng, họ đều là những thiên tài hiếm có, vậy mà Diệp Phong lại coi thường bọn họ đến thế là sao.

Bỏ qua những phẫn nộ này, Diệp Phong bỗng nghiêm mặt, nhìn về đám học viên và trầm giọng:
“Không nói nhiều nữa! Ta tuyên bố buổi tuyển chọn... BẮT ĐẦU!”
Âm thanh vừa dứt lời, toàn bộ học viên vẫn chưa có động tác gì, vì bọn họ muốn xem Diệp Phong có tiền vốn gì mà coi thường bọn họ như thế. Đối với thái độ này, Diệp Phong hơi khó chịu:
“Các ngươi làm gì thế? Còn không hành động? Chẳng lẽ không ai muốn tăng cao thực lực sao? Hay là các ngươi sợ?”
Vừa nói đến chữ sợ, khóe miệng của Diệp Phong nhếch lên một nụ cười khinh thường không gì so sánh được làm ọi người sôi máu.
“Ta đến............ Oraraohrarara!”
Ngay lúc này, một người bỗng hét lên rồi xông thẳng về phía Diệp Phong, trên tay của hắn cầm một thanh trường côn xấu xí, điều đặc biệt chính là ngọn lửa cháy hừng hực trên trán của người đó.
Nhìn người này, Diệp Phong mỉm cười nói thầm:
“Quả nhiên là hắn đến đầu tiên...!”
Người này không phải ai khác mà chính là một trong hai đệ tử của hắn, Tần Chiến. Với tính cách bốc đồng của mình, Tần Chiến sao có thể bỏ qua cơ hội này cơ chứ, vừa được chiến với sư phụ, vừa có thể được vào lớp đặc biệt, cậu không còn để ý đến sự nhắc nhở của Mộc Lâm mà lại vác gậy xong lên đầu.
“Hây a!”
Khi đã tiến đến cự li thích hợp, Tần Chiến bỗng nhảy phốc lên cao, bổ một gậy đơn giản nhất về phía Diệp Phong. Dù không có chiêu thức đẹp mắt, nhưng uy lực từ một gậy này khiến cho các học viên có thực lực cao nhất nơi này đều phải chú ý.
Nhìn thanh trường côn càng ngày càng tiến đến gần đầu mình, Diệp Phong vẫn mỉm cười đưa tay lên từ từ.
“Bong......!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận