Tống Mạn Chi Thần Vương


Chiều tối ngày hôm đó, Seira và Regis thật sự xuất hiện tại nhà của Frankenstein, đối với chuyện này thì Diệp Phong và Rai đều không có ý kiến gì. Chỉ là khi M-21 trở về chứng kiến hai người, cảm nhận sự uy hiếp tử vong từ cả hai, hắn nhịn không được mà run nhẹ.
Để che giấu sự bất thường của mình, M-21 chỉ gật đầu chào những người trong phòng khách rồi bỏ xuống nhà bếp, Frankenstein hình như cũng nhận ra thái độ không bình thường của hắn ta.
“Ực ực ực!”
“cạch!”
Nốc cạn một ly nước, M-21 thầm nghĩ:
“Hai đứa nhóc đó là bọn quái nào vậy?”
“Thế nào? Có phải rất tò mò không?”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang bên bên tai của M-21, nhìn về phía Frankenstein đang xem mình, M-21 cười tự giễu:
“Thì sao chứ? Nếu ta hỏi thì ngươi có trả lời không?”
Từ lúc bắt đầu sống trong ngôi nhà này, M-21 luôn cho là do mình biết được bí mật của Frankenstein cùng Rai nên hai người kia muốn kiểm soát hắn, không để hắn tiết lộ bất cứ điều gì. Còn bản thân M-21 thì đã phản bội tổ chức, M-24 đã chết nên hắn cũng chẳng biết đi đến nơi nào, cuối cùng mới quyết định sống tại đây. Dù Frankenstein và Rai có đối tốt với hắn thế nào đi nữa, cuối cùng hắn vẫn không tin tưởng rằng hai người kia xem bản thân mình là một thành viên trong nhà.
Chỉ là câu trả lời tiếp theo của Frankenstein lại làm M-21 sững sờ.
“Được thôi. Ngươi muốn biết cái gì cứ hỏi, ta sẽ giải đáp tất cả cho ngươi!”
Không nghĩ rằng Frankenstein lại đồng ý dễ dàng như thế, M-21 hơi sửng sốt trong giây lát sau đó trầm mặc. Mãi đến vài giây sau, hắn mới lên tiếng hỏi:
“Hai tên nhóc kia là ai? Phải là Noblesse không?”

“Noblesse? Sao ngươi lại nói thế?”
“Đấy là thông tin ta nhận được từ tổ chức! Chủng tộc của họ là Ma Cà Rồng, tự ình là giống loài cao quý, tự gọi mình là Quý Tộc!”
“Phì! Thì ra là thế?”
Chợt nở một nụ cười châm chọc, Frankenstein lên tiếng....thấy M-21 nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc, Frankenstein vội vàng đáp:
“Đừng hiểu lầm, không phải ta phủ nhận lời của ngươi! Cơ mà lời này cũng không đúng hoàn toàn!”
Ngừng một chút, Frankenstein bắt đầu giải thích:
“Bọn nhóc đó có thể được coi là Quý Tộc.. Nhưng cái chính là Quý Tộc và Ma cà rồng không hề giống nhau! Đơn giản là thế này, Quý Tộc không thèm khát hút máu người như Ma cà rồng, cũng không phụ thuộc vào đó.
Tuy nhiên không phải là không có người muốn hút máu tươi, dù gì thì nói máu tươi chứa rất nhiều chất dinh dưỡng. Chính vì thế nên những người bị hút máu sẽ bị lây nhiễm trở thành kẻ đột biến, loài mà các người gọi là Ma cà rồng!
Trên hết, sức mạnh, khả năng, tuổi thọ của Quý Tộc đều vượt xa Ma cà rồng, đó là khác biệt rõ ràng nhất!”
“Hơ!!!”
Nghe được sự thật, trong đầu của M-21 bắt đầu lộn xộn lên, hắn tự hỏi:
“Chẳng lẽ thông tin mình nhận được từ Tổ chức là sai?”
Ngẫm nghĩ về thân phận của mình, M-21 chợt hiểu ra, hắn thở dài một hơi rồi nói một câu đắng chát:
“Haiz, cũng phải, tổ chức làm gì có thể cung cấp thông tin chính xác ột tên tôm tép như ta chứ!”

“Cũng không hẳn là sai đâu, ít nhiều thì hai bên đều có liên quan với nhau. Và điều cuối cùng cậu cần biết là Quý Tộc (Noblesse) không phải là tên của một loài, mà nó chỉ được ban ột cá nhân duy nhất trong toàn bộ loài Noble này mà thôi!”
“Hả??????!”
Vốn M-21 còn định hỏi thêm về vấn đề này nữa, nhưng đúng lúc này, Frankenstein bỗng cảm thấy tên nhóc Regis có vẻ như đang tập trung nhìn về phía này nên nói khẽ với M-21:
“Thế thôi nhé! Còn nêu ngươi có thắc mắc gì thì để sau, có người chú ý đến hai ta rồi!”
“A.... ờ!!!”
Tuy rất muốn biết thêm thông tin, nhưng M-21 không phải là người không biết để ý đến hoàn cảnh, hắn cũng không nói nhiều nữa mà chỉ gật đầu một phát rồi bỏ đi.
Lại nói về phía phòng khách, Rai vẫn ngồi uống trà, đám Shinwoo cùng Diệp Phong thì mãi trò chuyện, Regis mà Seira vẫn lẳng lặng nhìn mọi người trong nhà. Điều đáng nói là Seira không hề liếc Diệp Phong lấy một lần, cũng không có ý định tiết lộ thông tin về người này cho Regis vào hiện giờ. Đối với thái độ lạnh lùng của nàng, Diệp Phong chỉ cười nhạt, hắn cảm thấy Seira sẽ phải tìm đến mình nhanh thôi.
......................................
Quả nhiên đúng như Diệp Phong đoán, ngay đêm hôm đó, âm thanh cốc cốc đã vang lên từ cánh cửa phòng hắn, xem ra Seira đã đến thôi.
Vốn với trình độ hai người thì không cần phát ra âm thanh thì Diệp Phong cũng có thể phát hiện Seira đến gần bên ngoài phòng, chỉ là đều làm cho Seira bất đắc dĩ là cái tên khốn kia biết nhưng không thèm mở cửa, nếu hắn chịu mở cửa thì nàng khỏi phải mang danh nửa đêm mò đến tìm hắn không?. Không còn cách, Seira đành giơ tay gõ cửa. Ngay khi tiếng gõ cửa vừa dứt, cửa phòng đã lập tức mở ra, kế đó là khuôn mặt đang cười của Diệp Phong đập vào mắt Seira.
Không đợi nàng lên tiếng, Diệp Phong liền nắm tay nàng kéo thẳng vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.
“Hì hì... Thế nào? Nhớ ta nên mò đến đây à?”
“Bỏ tay ra!”

Lúc nói chuyện, Diệp Phong vẫn không buông tay của Seira mà lại còn thỉnh thoảng niết vài phát, điều này khiến ặt của Seira lạnh đi. Đối với sự lạnh lùng của nàng, Diệp Phong chẳng đề lo ngại mà còn nói thêm:
“Ôm thì ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, chỉ nắm tay thôi mà còn ngại ngùng gì chứ?”
Lời nói này của Diệp Phong khiến Seira đang tức giận không khỏi đỏ mặt lên, càng nghĩ càng xấu hổ cùng giận dữ. Phải biết rằng trước kia Seira là con của một Trưởng gia tộc, không ai dám bất kính với nàng. Sau này nàng trở thành Trưởng Gia Tộc, thân phận càng cao quý, ai dám có ý đồ gì với nàng cơ chứ? Có thể nói từ lúc ra đời đến giờ, chỉ có ba người đàn ông chạm vào nàng, đó là cha nàng, ông nội của Regis cùng Regis, người mà nàng đối xử như em trai.
Thế mà số phận éo le thay, vài năm trước, chỉ trong một giờ mà nàng đã bị người đàn ông khốn kiếp này đoạt đi nụ hôn đầu, nghĩ đến điều này, Seira lạnh lùng:
“Ngươi muốn thế nào? Đừng tưởng ngươi mạnh hơn ta thì muốn làm gì thì làm.. Nếu dám quá đáng ta sẽ liều mạng với ngươi, không chết không thôi!”
“Không không! Ta làm sao nỡ khiến nàng như thế chứ? Chỉ là lâu quá không gặp, ta có chút nhớ nàng mà!”
Vừa nói, Diệp Phong vừa kéo Seira ngồi xuống bên cạnh mình, sức mạnh của Diệp Phong quá lớn, Seira làm sao chống cự nổi, thế nên nhìn từ bên ngoài thì không khác gì nàng đang thuận theo Diệp Phong vậy, cũng may là không có ai ở nơi này.
Nghe thấy lời nói trần trụi của Diệp Phong, Seira đã xấu hổ càng thêm xấu hổ, nàng cố lên tiếng bằng giọng bình tĩnh:
“Trước tiên hãy bỏ tay ta ra, ta có chuyện chính sự muốn nói với ngươi!”
“Ồ! Đúng lúc ghê, ta cũng đang có chuyện muốn hỏi nàng đây!”
“gì?”
“Raskreia có khỏe không?”
“Raskreia? Đây là ai????”
Đấy là ý nghĩ đầu tiên trong đầu của Seira, nàng cực kỳ nghi hoặc, sao Diệp Phong lại hỏi về người này, người này là ai?? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu của nàng, nàng lập tức nhớ ra đấy không phải là tên của Chúa Tể sao? Chỉ là từ khi lên làm Chúa Tể, mọi người chỉ gọi nàng ta bằng danh hiệu, sợ rằng lúc này rất ít người nhớ được tên của nàng. Nghĩ đến Diệp Phong gọi thẳng tên của Chúa Tể, Seira tức giận rồi:
“Sao ngươi dám gọi tên của Chúa Tể trống không như thế hả?”
Nhìn Seira bằng ánh mắt vô tội, Diệp Phong ủy khuất:

“Ta không phải Noble, nàng ấy là Chúa Tể của nàng chứ đâu phải của ta?”
“Ặc!”
Seira nghẹn lời không biết nói sao, quả thật đúng như Diệp Phong nói, Raskreia chỉ là Chúa Tể của Noble. Chỉ là những người biết nàng đều gọi nàng bằng tên kèm theo kính ngữ (-Nim), chưa có ai dám gọi trống không như Diệp Phong cả. Nghĩ đến sức mạnh của hắn cùng đẳng cấp với Chúa Tể, Seira bực mình:
“Ngài ấy rất khỏe! Không cần ngươi quan tâm!”
Diệp Phong nắm tay mình mà còn nghĩ đến người con gái khác, dù đó là Chúa Tể, nhưng không hiểu sao vẫn có một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng nàng, điều này khiến cho Seira rất hốt hoảng:
“Cảm giác này là sao? Sao ta lại thế này cơ chứ?”
Lúc này, Diệp Phong cũng nhìn chằm chằm vào mắt của Seira, nhìn lâu đến mức nàng muốn nổi bão lên thì hắn chợt hỏi một câu:
“Seira? Nàng đang ghen tị à?”
“Ghen tị cái đầu ngươi! Ta mà thèm ghen tị à?”
Quát lên một tiếng giải phóng hết cảm giác bực bội trong người, Seira cảm thấy thoải mái vô cùng. Lại nghĩ đến thân phận của mình, nàng chợt xấu hổ với tự trách:
“Trời ạ! Seira ơi là Seira, Một Noble như ngươi sao lại xử sự như thế?”
...........................................
Cảm thấy đùa quá không hay, Diệp Phong buông bỏ tay của Seira rồi bắt đầu hỏi:
(Và đương nhiên Diệp Phong cũng không quên vuốt ve vài lần trước khi buông.)
“Được rồi! Nửa đêm nàng tìm đến phòng ta là có chuyện gì?”
Kiểu nói chuyện mập mờ này khiến cho Seira xấu hổ lẫn tức tối không thôi, chỉ là thấy Diệp Phong đã muốn nói chuyện chính với mình, nàng cũng không tiện phát tác nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận