Sáng hôm sau, Diệp Phong thức dậy vào lúc sáu giờ sáng, hắn vội vàng rời giường, vệ sinh cá nhân xong rồi đi ra ngoài để chuẩn bị bửa sáng cho hai đứa nhóc. Nhưng khi Diệp Phong ra ngoài thì hắn thấy trên bàn ăn đã dọn ra đầy đủ, Diệp Phong đang nghi hoặc là ai làm thì một giọng nói vang lên:
“chàng dậy rồi?”
Diệp Phong quay người lại thì thấy Kurenai đang bưng chén bát từ trong bếp ra, hắn mới vỡ lẽ:
“Là nàng làm hết sao!”
“Ừm, ta đang định gọi chàng dậy đây!”
“Naruto và Sasuke đâu rồi?”
“Hai đứa nó vừa mới đi tập luyện về! Đang tắm rửa trong đấy, chắc sắp ra rồi!”
Gật đầu, Diệp Phong ngồi vào chỗ của mình, rồi hắn đột nhiên nhớ đến gì đó, hắn hỏi Kurenai:
“Hôm nay nàng không đi làm nhiệm vụ ư?”
“Còn sớm mà, sau khi chúng ta dùng bữa sáng xong đã. Chàng không thấy ta đang mặc trang phục gì ư?”
Kurenai nói một cách khó chịu, bởi vì Diệp Phong chẳng hề chịu để ý đến trang phục nàng đang mặc chút nào, nếu không thì hắn sẽ không hỏi câu đó.
“Hì hì!” Diệp Phong cười trừ.
Mà khi nghe Kurenai nhắc, Diệp Phong mới để ý đến quần áo của Kurenai. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy màu trắng, được thiết kế giống như là nàng dùng một dải băng quấn quanh người vậy. Còn hai chiếc đùi của nàng thì được quấn lại bằng một dải băng. Đây chính là trang phục mà Kurenai dùng khi ra ngoài làm nhiệm vụ.
“Này, lát nữa chàng đến chỗ của Đệ Tam, ông ấy có chuyện cần nói cho chàng đấy!”
“Chuyện gì vậy? Nàng biết không?”
Kurenai không trả lời, mà nàng lấy ngón trỏ đặt lên môi của mình, sau đó liếc Diệp Phong một cách quyến rũ và nói:
“Bí mật!”
Thấy nàng như vậy, Diệp Phong bắt đầu cảm thấy cả người nóng lên, muốn đè Kurenai xuống mà thân mật, dù sao Diệp Phong cũng lâu rồi không chạm vào phụ nữ nên không trách hắn được. Khi Diệp Phong đang định vươn tay ra để ôm lấy Kurenai thì hai tiếng nói vang lên, chẳng khác nào giội cho Diệp Phong một gáo nước lạnh:
“Cậu! Chào buổi sáng!”
“Đại ca! Chào buổi sáng!”
Nghe có người ở đây, Diệp Phong vội rút tay về, mà Kurenai cũng hơi thất vọng, nhưng nàng che giấu cảm xúc này đi rất nhanh, thay vào đó là mỉm cười một cách ôn nhu:
“Sasuke, Naruto ra rồi à? Đến đây ăn sáng nào!”
Naruto và Sasuke vội vàng chạy lại rồi cả bốn người bắt đầu dùng bữa. Sau khi ăn xong, Diệp Phong tiễn Kurenai đi làm nhiệm vụ, rồi tiếp tục tiễn Naruto và Sasuke đi đến chỗ tập trung. Cuối cùng là hắn bắt đầu đến chỗ của Đệ Tam.
Sau khi đến nơi, Diệp Phong cũng không cần chờ kiểm tra lâu thì đã được Đệ Tam gọi vào. Hai người nói chuyện một lúc thì một tiếng hét của Diệp Phong vang ra từ trong phòng:
“Thầy nói cái gì?”
Diệp Phong đập tay lên bàn làm việc Đệ Tam rồi nói, trên mặt hắn lại hiện ra vẻ không thể tin được cùng bất đắc dĩ.
Mà Diệp Phong có biểu hiện này cũng giống như Đệ Tam dự đoán, ông không vội trả lời mà hít một vài hơi thuốc, đến khi thấy Diệp Phong sắp hết kiên nhẫn thì Đệ Tam nói:
“Là một ninja của làng, ngươi phải đóng góp cho làng chứ, vì vậy nên ta quyết định cho ngươi gia nhập một tiểu đội nào đó để làm Hạ Nhẫn!”
“Tại sao ta phải làm Hạ Nhẫn, chẳng phải trước kia ta đã là thượng nhẫn rồi ư?”
Nhắc đến điều này, Đệ Tam gõ gõ tẩu thuốc lên bàn rồi nói:
“Ờ thì, sau khi mi rời khỏi làng, tộc Uchiha đã yêu cầu xóa hết hồ sơ của ngươi, vì vậy bây giờ ngươi không còn là thượng nhẫn nữa!”
“Ặc!!” Diệp Phong hết nói nổi rồi, hắn thả người xuống chiếc ghế phía sau. Giờ phút này, Diệp Phong không biết làm cách nào để đối mặt với Sasuke và Naruto trong thân phận hạ nhẫn nữa rồi.
“Xem ra ngươi đã cam chịu rồi a! Vậy thì Kakashi, ngươi vào đi!”
“Vâng!?” Đệ Tam vừa dứt lời, Kakashi đã có mặt ngay ở cửa ngoài, Diệp Phong không cần nghĩ cũng hiểu Kakashi đã nghe thấy hết rồi.
“Ngươi dẫn Diệp Phong đi ra mắt đồng đội mới đi!”
“Vâng!”
“Đi thôi Diệp Phong, bọn trẻ đang chờ ngươi đấy!” Kakashi quay lại phía Diệp Phong và nói, không biết thế nào chứ Diệp Phong thấy vẻ trêu chọc trong mắt của Kakashi, điều này làm Diệp Phong nổi đóa:
“Ngươi chờ đó cho ta!” Trong đầu của Kakashi vang lên một câu nói của Diệp Phong, trong khi Đệ Tam lại không nghe thấy gì, điều này làm cho Kakashi cảm thấy không ổn: “Thôi xong cmnr!”
Bên trong thì hăm dọa Kakashi như thế, nhưng bên ngoài thì Diệp Phong lại cười khổ và nói:
“Được rồi! Nếu thầy đã nói vậy thì không còn cách nào khác!”
Nói xong, hắn đi ra ngoài với Kakashi, mà Đệ Tam cũng thở phào:
“May mà hắn không quậy lên!”
Diệp Phong thật sự không quậy lên ư? Đáp án là không! Vì khi cả hai rời đi được hai phút, Đệ Tam bỗng thấy Diệp Phong quay về, ông ngạc nhiên hỏi:
“Sao ngươi lại quay về? Kakashi đâu này?”
Nhìn kỹ một chút, Đệ Tam thốt lên: “Đây là ảnh phân thân!”
“Chính xác. Hà hà, ta có một món quà tặng thầy đây!”
“Harem no jutsu!”
“Á á á!”
“Phụt phụt!”
Nhìn Đệ Tam đang nằm trong vũng máu, cả người còn đang co giật, Diệp Phong hài lòng thu hổi ảnh phân thân.
Còn bản thể của Diệp Phong thì đã đến vị trí của Đội 7. Vừa đến nơi, Kakashi liền tập trung ba cô cậu bé lại và bắt đầu nói:
“E hèm! Ta có hai tin tức muốn thông báo! Thứ nhất, Hôm nay ngài Đệ Tam đã gửi một thành viên mới vào đội ta! Chính là Diệp Phong đây! Mọi người từ từ mà làm quen nhé!”
“Vào đội?? Đại ca ấy đến chừng này tuổi mà làm Hạ nhẫn sao?” Sakura không chút nào nể tình, không ý thức được rằng lời nói của mình như đấm vào mặt Diệp Phong.
“Bặt!”
Diệp Phong đặt hai tay lên vai Sakura, nhìn thẳng vào mặt của Sakura và nói:
“Sakura phải không? Người rất xinh, rất tốt, có vẻ xứng với Sasuke đấy, nhưng mà nói chuyện quá không cẩn thận kiểu này thì Sasuke khó mà chịu được a!”
“Ơ ơ ơ! Ta…ta…!”
“Ta là cậu của Sasuke mà nhỉ? Ta nói thì Sasuke chưa chắc đã nghe hoàn toàn, nhưng có khi ta cũng thuyết phục được nó lấy vợ cũng nên!”
Uy hiếp, dụ dỗ trắng trợn, chỉ có điều, đoạn nói chuyện này của hai người chỉ có cả hai mới nghe được, còn ba người bên cạnh thì chỉ thấy Diệp Phong thì thầm những điều khó hiểu vào tai Sakura thôi.
“Cậu! Cậu a! Cháu xin lỗi! Cậu là ninja mạnh nhất, không hiểu ngài Đệ Tam nghĩ thế nào mà để cậu làm hạ nhẫn nữa, quá bất công rồi!”
Thái độ của Sakura lập tức quay ngoắc 180 độ, khi nãy , Sakura còn có vẻ cười cợt Diệp Phong, bây giờ thì lại là thông cảm, bất bình cho Diệp Phong cứ như bản thân bị oan vậy.
“Hà hà, thế này mới tốt, ta hy vọng ở ngươi! Cố lên!”
Diệp Phong cười hà hà vừa vỗ nhẹ vai Sakura, hắn cũng không tiếc vài câu khích lệ cho Sakura, làm cho Sakura mừng run người.
Còn Naruto và Sasuke?, cả hai cũng không có phản ứng gì nhiều về việc Diệp Phong vào đội, như thế này có khi còn tốt hơn, vì Diệp Phong có nhiều thời gian chỉ điểm hai người, còn về hạ nhẫn, ai thèm quan tâm cơ chứ.
“Đến thứ hai, ta đã đăng ký ọi người tham gia kỳ thi Trung Nhẫn vào bốn ngày sau, giấy dự thi của bốn người đây!”
Nói đến đây, Kakashi đưa ra bốn tờ giấy dự thi, cầm tờ giấy trên tay, Diệp Phong hỏi:
“Chẳng lẽ ta ở chung đội với Naruto? Mỗi đội chỉ có ba người thôi mà?”
“À, với ngươi thì ngài Đệ Tam đặc cách cho ngươi tham dự một mình! Hài lòng rồi chứ?”
“Ok”
“Vậy ta đi đây!”
Không đợi bọn Naruto nói gì cả, Kakashi đã bỏ đi rồi. Mà Diệp Phong lại nhìn về hướng ba người của đội 7 và nói:
“Được rồi, còn bốn người, hy vọng ba người các ngươi sẽ chăm chỉ luyện tập. Nhất là Sakura, ta kỳ vọng ở ngươi rất nhiều đấy!”
Hiểu được Diệp Phong kỳ vọng về cái gì, Sakura hưng phấn trả lời:
“Vâng!!!”
“Còn Naruto và Sasuke, từ giờ chúng ta sẽ tăng cường độ tập luyện lên, bắt đầu từ chiều này. Bây giờ hai đứa được tự do.” Nói xong, Diệp Phong cũng bỏ đi mất.
“Trung nhẫn, như thế mình sẽ tiến gần đến danh hiệu Hokage hơn!”
“Trong cuộc thi trung nhẫn, mình sẽ gặp được nhiều kẻ mạnh!”
“Phải cố gắng bắt kịp Sasuke và Naruto, để cho Diệp Phong công nhận mình!”
Ba người đồng đội, ba suy nghĩ khác nhau, nhưng tất cả đều có một mục tiêu chung, đó là dành chiến thắng trong cuộc thi sắp tới.
……………
Chiều hôm ấy, Diệp Phong đã dẫn Naruto và Sasuke đến sân tập ngày hôm qua. Đầu tiên, Diệp Phong quan tâm nhất là Naruto có học được nhẫn thuật gì không? Hay Naruto sẽ chỉ trung thanh với Ảnh Phân Thân Thuật.
“Naruto, hôm nay là hết hạn rồi! Ngươi đã học được nhẫn thuật gì rồi?”
Nhắc đến vấn đề này, Naruto bổng trở nên tự tin hẳn lên, cậu ngẩng cao đầu lên và nói:
“Đương nhiên, ta đã học được một nhẫn thuật rất tuyệt vời, khi ta dùng tốt nó thì Sasuke cũng đừng mơ đánh bại được ta!”
“Khoác lác quá đi mất!” Sasuke bĩu môi, không cho là Naruto nói đúng.
“Không tin thì thôi! Khi cậu nhìn thấy nó thì sẽ ngoác mồm ra à chem!”
Thấy cả hai lại muốn đấu võ mồm, Diệp Phong không thể không ngăn cả hai lại:
“Rồi rồi, Naruto, thử dùng nhẫn thuật mới xem nào!”
“Hừ, Sasuke, thử xem có ngăn được ta không nhé!”
Nói xong, Naruto giãn khoảng cách với Sasuke tầm bốn mét, vào tư thế chuẩn bị. Tuy Sasuke không tin là mình không đỡ được, nhưng cậu không dám quá chủ quan, vì vậy, Sasuke nhìn chằm chằm vào Naruto, để xem Naruto sẽ làm cách nào để tấn công cậu.
“Ta đến đây!”
……….Hai giây sau…….
“Thế nào, Sasuke, tin rồi chứ!” Naruto đứng sau lưng Sasuke, mà thanh dao găm của cậu đang kề sát cổ Sasuke, điều này làm cho Sasuke không dám tin tưởng. Nuốt một ngụm nước bọt, Sasuke nói một cách khó tin:
“Nhẫn thuật là gì?”
Mà khi Diệp Phong nhìn thấy Naruto dùng nhẫn thuật này, hắn cũng kinh ngạc muốn rơi hai con mắt xuống:
“Đây là…..”