“Phi Lôi Thần Thuật???! Không ngờ ngươi có thể dùng được nhẫn thuật này?”
Nghĩ đến Naruto là con của Minato, Diệp Phong cũng không còn cảm thấy bất ngờ nữa, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, xem ra Naruto còn kế thừa được tài năng của cha mình chứ không phải mỗi tính cách và Chakra từ mẹ. Mà sau khi bình tĩnh, Diệp Phong cũng không tiếc lời khen ngợi Naruto.
“Hì hì !” Nghe Diệp Phong khen ngợi, Naruto vừa sờ mũi vừa cười. Mà Sasuke lại khó chịu vô cùng, cậu không ngờ Naruto lại có thể thắng mình trong khi bản thân chưa kịp phát giác, điều này làm cho Sasuke càng mong muốn Diệp Phong huấn luyện mình nhiều hơn.
Nhìn Naruto, Diệp Phong bỗng nổi hứng muốn kiểm tra xem Naruto thuần thục thuật này đến đâu. Có thể Naruto lĩnh ngộ rất nhanh, nhưng Diệp Phong không dám chắc là hắn có thể sử dụng Chakra đúng cách để dịch chuyển mọi lúc được. Thế nên, Diệp Phong lấy ra hai thanh dao găm đặc chế cho Đệ Tứ sử dụng rồi đưa cho Naruto:
“Ngươi đặt ấn chú của phi lôi thần thuật lên hai thanh dao găm này xem!”
Cầm hai thanh dao găm trong tay, Naruto đã thích nó ngay từ lần đầu tiên rồi. Thanh dao găm sắc bén, lưỡi dao chia làm ba mũi nhọn, mũi ở giữa dài hơn hai mũi còn lại, và cán dao còn dài hơn dao găm bình thường, được bọc một lớp băng đủ để đặt ấn chú lên đó. Có thể nói, thanh dao găm được thiết kế để dùng chung với người sử dụng Phi Lôi Thần Thuật. Không hiểu sao, Naruto lại còn cảm thấy rất thân thiết với thanh dao găm này. Thích thì thích, nhưng Naruto cũng không đòi hỏi với Diệp Phong, cậu chỉ làm theo lời Diệp Phong, đặt hai ấn chấn lên hai thanh dao găm rồi trả lại cho Diệp Phong.
Nhìn hai thanh dao găm trên tay mình, Diệp Phong bỗng phóng một thanh dao găm đến một thân cây cách đó 10 m rồi nói cho Naruto:
“Ngươi thử dùng Phi Lôi Thần Thuật đi đến đó xem!”
“Được!” Naruto gật đầu đáp ứng. Mà Sasuke cũng tranh thủ lúc này mà nhìn về Naruto, để xem xem Naruto di chuyển như thế nào, rút kinh nghiệm cho lần sau.
“Bộp!”
Trong nháy mắt, Naruto biến mất, Sasuke không thể thấy được Naruto di chuyển thế nào, dù cậu có dùng Sharingan đi nữa cũng không thể thấy được gì. Điều này làm cho Sasuke không cam lòng, lúc này, Diệp Phong vỗ vai Sasuke và an ủi:
“Đừng để ý, dù cho ngươi mở lên Sharingan ba câu ngọc cũng không thấy được đâu, đây là nhẫn thuật không-thời gian chứ không phải thể thuật. Chỉ khi nào ngươi đủ mạnh thì mới có thể “thấy được” nó”
Nghe Diệp Phong nói như vậy, Sasuke cũng đành chấp nhận, không cố gắng tìm cách phá giải nữa, cậu cũng tin rằng, Diệp Phong sẽ dạy ình cách phá giải thuật này thôi.
Và khi Sasuke và Diệp Phong nhìn về phía thân cây đang bị cắm thanh dao găm vào thì không thấy Naruto đâu. Sasuke vội vàng nhìn khắp xung quanh:
“Naruto đâu rồi? Sao không thấy nữa!’
“Ở đây!” Diệp Phong trả lời một câu, trong giọng nói mang theo vẻ buồn cười. Sau đó, hắn đi đến phía sau lưng Sasuke, cách nơi Sasuke đứng bốn mét. Nhìn thân cây trước mắt, Diệp Phong nghĩ ngợi:
“Còn chưa được! Nhưng với Naruto thì học được thuật này đã là kỳ tích lắm rồi!”
Sau đó, Diệp Phong mỉm cười rồi vỗ lên thân canh một chưởng:
“Đi xuống!”
Sasuke không hiểu Diệp Phong đang làm gì, khi Diệp Phong vỗ vào thân cây, cả cây rung lắc dữ dội, sau đó, một bóng người rơi thẳng từ trên bụi lá của cây xuống.
“Bịch!””Ai da!!!”
Naruto tự dưng lại rơi ra từ thân cây làm cho Sasuke nghi hoặc. Nhưng nghĩ một hồi, Sasuke kết luận chỉ có một lý do có thể giải thích cho điều này, đó là Naruto chưa thể dùng thuần thục Phi Lôi Thần Thuật như mình tưởng tượng, hoặc ít nhất thì cậu ấy cũng bị giới hạn về khoảng cách dịch chuyển.
“Xem ra ngươi còn chưa dùng thuần thục nhẫn thuật này rồi à! Naruto!”
Thấy Naruto thất bại, Sasuke cũng nhịn không được mà châm chọc Naruto một lần, điều này làm cho Naruto đỏ cả mặt lên, cậu phản bác:
“Đừng xem thường ta! Tuy dịch chuyển xa không được, nhưng ta có thể dịch chuyển tự do trong vòng 5m đấy! Không phải cậu cũng thua ta sao?”
“Quả nhiên là thế! “ Sasuke nghĩ thầm, trong khi ngoài miệng lại nói:
“Lúc nãy là ta không tập trung thôi, nếu đấu lại thì cậu đừng hòng!”
Thấy cả hai có ý định dợt nhau một lần nữa, Diệp Phong trầm giọng nói:
“Cả hai thôi đi! Ngày nào không đấu võ mồm là không ăn cơm được à?”
Nghe Diệp Phong có vẻ như sắp tức giận, Naruto và Sasuke đều xìu xuống, cả hai đứng trước mặt Diệp Phong một cách ngoan ngoãn, giống như trẻ em bị người lớn ức hiếp.
Thật ra, Diệp Phong cũng không có nổi nóng gì cả, chỉ là hắn cảm thấy nên nghiêm khắc với hai tên này hơn một tý, không thì sẽ có ngày hai tên này quậy tung cả lên mất. Lỡ đâm lao thì phải theo lao, Diệp Phong vẫn giữ vẻ mặt nghiêm khắc và nói với Naruto:
“Naruto, theo như ngươi nói thì ngươi có thể dịch chuyển trong năm mét, vậy thì còn cách Đệ Tứ nhiều lắm! Đệ Tứ có thể dịch chuyển đến bất cứ nơi đâu đấy! Trình độ của ngươi bây giờ chã là gì cả đâu”
“Vâng! Nhưng đại ca, Hokage Đệ Tứ? Ngài ấy cũng dùng thuật này sao?”
Naruto vui mừng hỏi, cậu không ngờ rằng thần tượng của mình lại dùng chính là Nhẫn thuật này. Nhưng khi thấy vẻ mặt lạnh của Diệp Phong lúc này, Naruto vội im miệng, không dám nói nữa.
“Đương nhiên, ngày xưa, chỉ có hắn mới ngang với ta về tốc độ đấy! Ta là Tia
Chớp Đen của Làng Mộc Diệp cơ mà!”
Nói đến đây, Diệp Phong còn ra vẻ kiêu ngạo, điều này làm cho Sasuke và Naruto kính nể không thôi. Thấy hai cậu bé làm ra vẻ kính sợ, Diệp Phong hài lòng, rồi hắn thu hồi vẻ mặt nghiêm túc lại rồi cười nói:
“Được rồi! Kể từ bây giờ đến ngày thi trung nhẫn còn bốn ngày! Ta sẽ huấn luyện nghiêm khắc cho các ngươi! Ta không hy vọng thấy học trò của mình thua cuộc đâu đấy! Hơn nữa ta cũng tham gia cuộc thi đó, chúng ta sẽ là đối thủ nên đừng mong ta nhân nhượng.”
Lúc này đây, Sasuke và Naruto đều cảm thấy lạnh sống lưng, cảm thấy nụ cười này của Diệp Phong sao mà tà ác cùng châm chọc. Nhưng cả hai cũng không còn cách nào khác là phải chịu sự hành hạ của Diệp Phong trong bốn ngày tiếp theo.
……………….
Bốn ngày qua đi nhanh chóng, và ngày thi đầu tiên cũng đã tới. Diệp Phong dặn dò Sasuke, Naruto cùng Sakura đi trước, còn mình sẽ đến sau.
Trước khi đến dự thi, Diệp Phong còn định phải đi đến một nơi để gặp một người. Chỉ thuấn di một cái, Diệp Phong đã đến nơi cần đến:
“Thầy! Xem ra ta bị thầy chơi một vố rồi a!”
“Diệp Phong à? Ta có làm gì đâu?” Hokage đệ tam làm ra vẻ cái gì cũng không biết. Điều này làm cho Diệp Phong hơi nóng lên.
“Xem ra thuật harem lần trước không đủ đô rồi à, ta cũng nên dùng thử thuật mới!”
“Đừng đừng đừng! Có gì từ từ nói!” Thấy Diệp Phong định dùng nhẫn thuật “kinh khủng” hôm trước, Đệ Tam hoảng lên, ông ra sức ngăn cản rồi đàm phán.
“Nếu ta đoán không lầm thì hồ sơ của ta chưa bao giờ bị mất! Mà là do ngài bịa ra, để cho ta tham gia kỳ thi trung nhẫn này, đúng không?”
“Ừm, rồi sao nữa?” Đệ Tam gật đầu, ông cũng đã biết trước rằng Diệp Phong sẽ đoán được điều này sớm thôi, nên cũng không bất ngờ quá.
“Để ta làm hạ nhẫn, tham gia cuộc thi trung nhẫn, tranh thủ phòng bị Orochimaru nếu hắn giả dạng thí sinh, đúng chứ? ”
Trầm mặc một lát, Đệ Tam mới thở dài một hơi rồi nói:
“Đúng vậy! Ta muốn thế, nếu ngươi không đồng ý thì thôi vậy, ta sẽ trao danh hiệu thượng nhẫn cho ngươi!”
“Không! Ta theo ý thầy!”
Câu nói này của Diệp Phong làm cho Đệ Tam bất ngờ, chưa đợi Đệ Tam truy vấn, Diệp Phong đã trả lời:
“Ngài đã biết là ta đã bắt đầu huấn luyện Sasuke và Naruto đúng không? Lần này ta tham gia, cũng muốn kiểm tra thử thực lực của hai đứa, hơn nữa là Orochimaru lại dám để mắt đến Sasuke, làm ta không thể không can thiệp!”
“Hazz, ngươi nói sớm có phải tốt không, làm ta cứ nghĩ ngươi sẽ từ chối!”
Đệ Tam cười mắng Diệp Phong.
“Mà này, hai đứa trẻ đó, thế nào rồi???”
Nghe Đệ Tam hỏi về Naruto và Sasuke, Diệp Phong chỉ cười:
“Thầy sẽ rất bất ngờ!”
Không nói hết ra, Diệp Phong đã thuấn di đi mất, làm cho Đệ Tam vô cùng tò mò ý Diệp Phong muốn nói là gì, nhưng ông cũng ngại hỏi Diệp Phong cho ra lẽ. Điều này làm cho Đệ Tam rất căm tức.
“Hắn muốn cho ta ngủ không yên đây mà! Hừ”
Quên đi việc của Diệp Phong, hiện giờ, ở địa điểm tổ chức cuộc thi đầu tiên, ba thành viên của tiểu đội 7 đã đến nơi đó.