Tống Mạn Chi Thần Vương


Khi nhóm ba người bước vào nơi diễn ra cuộc thi thứ nhất. Sau khi lên lầu, họ bắt gặp rất nhiều ninja đang tụ họp lại để xem cái gì đó.
Đến gần hơn, bọn người Sasuke cũng đã thấy việc đang diễn ra bên trong. Lúc này, Rock Lee đang bị đánh ngã trên mặt đất bởi hai ninja lớn tuổi hơn.
“Sasuke, hình như tên sâu róm kia là… đệ tử của đệ tử của đại ca?” Naruto nhận ra Lee ngay lập tức, hắn nói khẽ vào tai Sasuke.
“Ừ, nhưng có vẻ hắn quá tệ rồi!” Sasuke gật đầu đồng ý. Nhưng vào lúc này, cả hai đã bị lời nói tiếp theo của hai tên ninja lớn tuổi làm ngắt đoạn đối thoại.
Chỉ thấy hai tên ninja lớn tuổi nhìn Rock Lee cùng những người khác rồi hai tên này nói:
“Đây là ý tốt của bọn ta, các ngươi nên bỏ cuộc đi. Kỳ thi Trung Nhẫn vô cùng khó khan, bọn ta đã rớt ba lần rồi, và cũng đã thấy rất nhiều ninja gục ngã và chết trong kỳ thi này. Nhưng Trung Nhẫn thường là một đội trưởng, chịu trách nhiệm cho việc hoàn thành nhiệm vụ, để đồng đội không ngã xuống. Bọn nhóc các ngươi nghĩ là có thể gánh vác những điều này ư!”
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo cùng tự đại của hai tên này, Sasuke liền cảm thấy khó chịu, cậu bước lên và vạch trần hai người họ:
“Ta đồng ý với hai người. Nhưng làm ơn dẹp trò ảo thuật rẻ tiền này đi! Bọn ta còn phải đi tiếp!”
“Ảo thuật!” Nghe Sasuke nói như vậy, các ninja xung quanh đều ngỡ ngàng mà nhìn vào hai tên ninja lớn tuổi. Mà Sasuke thì quay đầu về phía Sakura và nói:
“Cậu đã phát hiện được từ lâu rồi phải không Sakura?”
“Sao lại là ta?”
“Bởi vì cậu là người có kỹ năng phân biệt ảo thuật giỏi nhất trong đội còn gì nữa!”
Nghe Sasuke khen mình, Sakura bỗng trở nên vô cùng tự tin, cô ngẩng đầu lên và trêu chọc hai ninja lớn tuổi:
“Hihi, đương nhiên là ta đã nhận ra từ đầu, đây chỉ mới là tầng hai mà thôi!”
“Không tệ, có thể nhìn thấy ảo thuật này, nhưng điều các ngươi cần làm bây giờ là… cản được nó…!”
Thấy ảo thuật đã bị vạch trần, một người trong hai ninja cũng giải ảo thuật, sau đó vừa cười vừa nói. Đến khi nói sắp hết câu, hắn đã tung người lại gần Sasuke, tung một cú đá từ phía dưới lên Sasuke. Sasuke cũng không phải tay vừa, cậu cũng tung một cú đá, nhằm chặn đòn ấy lại.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện ở giữa, bắt lấy hai chân của cả hai. Đó là Rock Lee.
Nhìn Rock Lee, Sasuke nghi hoặc:
“Có thể bắt cú đá của ta bằng hai chân ư? Xem ra ta không nên coi thường tên này, dù sao thầy của hắn cũng là đệ tử của cậu!”
Lúc này, một người Hạ Nhẫn khác đã đi đến bên cạnh Rock Lee, người này có mái tóc dài, đôi mắt trắng như không có đồng tử, là Neji chứ không còn ai khác. Neji đi đến và phản nàn với Lee:
“Thầy đã bảo là không nên gây sự chú ý quá mà?”
“Ờ thì….”
Rock Lee vừa ngập ngừng vừa nhìn về phía Sakura. Cậu bỏ mặt Neji rồi chạy đến trước mặt Sakura, sau đó tung ra một câu nói cực kỳ mạnh mẽ:
“Chào, mình là Rock Lee. Vậy ra cậu là Sakura! Cậu… Hãy đi cùng mình! Mình sẽ bảo vệ cậu cho đến chết!”
“Không thể nào! Xin lỗi!” Sakura từ chối ngay và luôn, Không một giây chần chờ hay suy nghĩ, không cho Lee một cơ hội nào.
Mà ở bên kia, Neji cũng đã đến “làm quen” với Sasuke:
“Ngươi là ai? Ngươi là tân binh ư? Bao nhiêu tuổi?”
“Nếu muốn hỏi tên ai thì phải nói tên của mình trước. Nếu ngươi đã không có ý định đó thì ta không cần phải trả lời ngươi!” Nói xong, cả hai cùng quay lưng đi.
Còn Naruto thì lại ấm ức từ nãy đến giờ, bởi vì không ai chú ý đến cậu đã.
Có lẽ vì muốn tránh mặt Lee, Sakura hối thúc Sasuke và Naruto:
“Sasuke! Naruto! Chúng ta đi thôi!”
Nói xong, cậu kéo tay của Naruto và Sasuke bỏ đi. Để lại đội Gai đang đi về hướng ngược lại, chỉ có Lee là nhìn chăm chú theo Sasuke.
Đi bọn Sasuke đi đến một khu vực trống, bỗng một giọng nói vang lên phía sau họ:
“Này, tên có cặp mắt màu đen kia!”
“Gì vậy?” Sasuke trả lời.
“Cậu có phiền không nếu thi đấu với ta ngay tại đây chứ!”
“Muốn phân thắng bại tại đây luôn à!” Sasuke cười khẩy.
“Phốc!” Lee nhảy xuống từ tầng trên, đứng đối mặt với Sasuke, cậu nói:
“Ta là Rock Lee, ta đã nói ra tên của mình rồi đấy! Uchiha Sasuke, đúng không? Ta muốn phân thắng bại với cậu!”
“Ta muốn kiểm chứng xem sức mạnh của gia tộc Uchiha là đến đâu, với lại…”
Nói đến đây, Lee đá lông nheo với Sakura một cái. Nhưng với khuôn mặt lạ đời của cậu thì chỉ làm cho Sakura muốn ói mà thôi.
“Ọe!!!”
Còn lúc này, Sasuke lại quay đầu hỏi Naruto:
“Cậu không muốn thử ư? Đáng lẽ bây giờ cậu phải giành ra tay mới đúng chứ?”
Naruto vội vàng khoát tay:
“Ta không muốn đâu! Chỉ trong cuộc thi ta mới ra tay”
Hai người nói đều làm cho Sakura cảm thấy tò mò, Diệp Phong đã huấn luyện họ như thế nào mà cả hai chuyển biến đến thế, nhất là Naruto.
“Được thôi, vậy thì ta sẽ cho Rock Lee biết sự đáng sợ của từ Uchiha”
“Xin được chỉ giáo!” Rock Lee làm ra tư thế chiến đấu và nói.
“Đến!!” Sasuke hô lên một tiếng rồi xong vào. Đúng lúc này, Lee nhảy lên, xoay người và tung một cú đá vào đầu Sasuke.
“Mộc Diệp Toàn Phong”
Tuy ngạc nhiên với tốc độ của Lee, nhưng Sasuke vẫn bình tĩnh mà né tránh. Nhưng khi Lee rơi xuống đất, cậu lại tung thêm một cú đá từ chân còn lại, bắt buộc Sasuke phải đón đỡ. Nhưng khi Sasuke nghĩ mình đỡ được đòn này thì cậu có cảm giác như chân của Lee xuyên qua hai tay của cậu, rồi cú đá này ấn thẳng vào mặt Sasuke, hại cậu văng ra một khoảng nhỏ.
“Nhanh thật! Vậy thì mình phải dùng đến nó rồi!”
Lúc này, Sasuke cũng không khinh địch nữa, cậu mở Sharingan lên, lộ ra Sharingan hai câu ngọc của mình. Sau đó, cậu xông vào Lee, tập trung nhìn vào Lee xem hắn ra tay như thế nào.
Sharingan là một nhãn thuật rất mạnh, có thể nhìn thấu các nhẫn thuật cùng thể thuật. Nhưng, với hai câu ngọc, Sasuke có nhìn rõ động tác của Lee không?. Đáp án là không, muốn nhìn thấu thể thuật một cách triệt để, Sasuke còn cần phải tăng cấp lên ba câu ngọc nữa mới đủ.
“Bốp!”
Lee bỗng nhiên xuất hiện ở phía dưới Sasuke, sau đó, cậu tung một cú đá vào cằm của Sasuke, hất tung Sasuke lên trời. Cả quá trình này, Sasuke chỉ nhìn thấy lờ mờ. Không đợi Sasuke phản ứng, Lee đã xuất hiện dưới lưng cậu trong khi cậu còn ở trên không.
“Ảnh Vũ Điệp!”
“Sharingan của cậu có thể nhìn thấu tất cả ảo-nhẫn-thể thuật, nhưng cho dù nhìn thấy thể thuật của ta, cơ thể của cậu cũng không phản ứng kịp, có thể nói, thể thuật của ta là khắc tinh của cậu. Bây giờ,t ta sẽ cho cậu thấy, một người nỗ lực tập luyện có thể vượt qua thiên tài như cậu!”
Lee vừa nói xong thì cũng bung vải trong tay ra, chuẩn bị dùng chiêu kết thúc. Mà Sasuke nghe thấy Lee nói thì càng mất bình tĩnh, bị đánh trúng hai lần, lại có nguy cơ bại trận, Sasuke mắng trong đầu:
“Chết tiệt, chẵng lẽ phải làm trái lời cậu! Không thể để hắn xem thường tộc Uchiha được!”
Nghĩ như vậy, Sasuke liền dùng một tay kết ấn với tốc độ rất nhanh, mà Lee không để ý đến điều này, chỉ có Naruto là chú ý:
“Sasuke định dùng thuật đó! Cậu ta không sợ đại ca trách phạt sao!”
Lúc này, Lee và Sasuke đều đã chuẩn bị xong,cả hai đều cảm thấy mình sắp chiến thắng, nhất là Sasuke, bây giờ, cậu tự tin hơn bao giờ hết.
Đúng thời khắc mấu chốt, Diệp Phong bỗng xuất hiện ở bên cạnh cả hai, hắn dùng một tay bắt Sasuke ra và hô:
“Đủ rồi!”
Cùng một lúc, một thanh chong chóng cũng từ một nơi dưới đất phóng tới, ghim dải băng của Lee vào tường làm cậu ngừng lại:
“Đủ rồi Lee!”
Một con rùa xuất hiện rồi quát với Rock Lee. Sasuke bị Diệp Phong bắt kéo ra, Lee bị con rùa ngăn lại, cả hai đều tách ra xa nhau. Khi Sasuke vừa rơi xuống đất, cả người cậu bỗng dưng bộc phát ra một làn hỏa diễm, bao trùm toàn bộ thân thể cậu, Diệp Phong ở bên cạnh nhìn thấy thì nhíu mày, vỗ vào vai Sasuke làm cho ngọn lửa biến mất.
“Ngươi quên lời ta nói rồi sao?”
Bị Diệp Phong trách phạt, Sasuke không còn vẻ lạnh lùng nữa, chỉ ra vẻ đáng thương và nói:
“Cậu, ta biết sai rồi!”
“Hừ, may mà chưa có chuyện gì, nếu không thì ta không phải chỉ nói thế thôi đâu!”
Còn ở bên kia, Lee đã đứng trước mặt con rùa và xin lỗi:
“Con biết lỗi rồi ạ!”
Lúc này, Sakura và Naruto đã đi tới, mà Naruto thì châm chọc Sasuke:
“Thế nào? Sasuke? Bị ép phải dùng nó rồi à?”
“Hừ!” Sasuke chỉ hừ một tiếng, trong khi Sakura thì lại đang xem xét thân thể cậu, làm cho Naruto ghen tị không thôi.
“Gai, ngươi cũng ra đi, đừng giấu nữa!”
Diệp Phong vừa nói thì lưng của con rùa nổ ra một làn khói, sau khi làng khói tan đi, Gai xuất hiện cùng với một kiểu tạo dáng vô cùng “teen” đến mức làm cho Diệp Phong muốn ói.
“Chào thầy, mong thầy thông cảm, bọn trẻ bây giờ quá hiếu thắng mà!”
“Ặc! Ai thế? Một tên dị hợm ư?” Sakura nhìn Gai, cậu chết cứng cả người rồi thì thào.
“Bọn vô duyên! Không được nói thầy Gai như thế!” Lee vô cùng bức xúc, cậu quay về phía bốn người Diệp Phong và mắng.
“Lee, lại đây!” Gai bỗng ngoắt tay với Lee và nói. Đợi Lee đến gần, hắn tặng ngay một đấm vào người cậu.
“Thầy… !!!!” Lee chảy ra hai hàng nước mắt, nhìn về Gai mà nỉ non.
“Được rồi Lee, đừng nói nữa….!” Gai cũng không vừa, hắn cũng chảy nước mắt và nói với Lee. Hai thầy trò giống như hiểu lòng nhau, cả hai cùng ôm nhau và khóc:
“Em đừng nói nữa làm gì!”
“Thầy…Thầy ơi…!”
Nhìn cả hai diễn xuất, Diệp Phong ứa cả mồ hôi lạnh, không hiểu sao khi xưa mình lại nhận Gai làm học trò cho được nhỉ.
“Tên dị hợm lớn tuổi này là ai thế trời!” Sakura thốt.
“Là học trò của đại ca vào ngày xưa đấy! Đại ca bảo ông ấy ngang ngửa với thầy Kakashi!” Naruto thì thầm cho Sakura để giải thích.
“Không phải ngang ngửa, mà là vượt trội hơn. Trong 99 lần so tài, ta thắng đến 50 lần!” Làm cho ba người hết hốn chính là, giọng của Gai lại xuất hiện phía sau cả ba, Gai đi đến phía sau ba người lúc nào không biết.
“Thật đáng sợ, tốc độ còn nhanh hơn cả thầy Kakashi! Đây có phải là người không!”
Sasuke khiếp sợ trong lòng, cậu cũng hiểu rằng, đệ tử của Diệp Phong không phải là nói giỡn chơi không thôi.
“Được rồi, Gai, đừng hù bọn nhóc nữa, mấy năm rồi mà ngươi vẫn còn muốn so với Kakashi sao?”
Lúc này, Diệp Phong nói xen vào, dẫn đến Gai trả lời:
“Phải chứ! Ta là học trò của thầy cơ mà! Còn Kakashi lại là học trò của Đệ Tứ, ta luôn muốn chứng minh ta không hề thua thiên tài Kakashi, đó cũng là niềm tin bất diệt, là nhiệt huyết tuổi trẻ của ta!”
Vừa nói, Gai vừa đưa ngón tay cái về phía Diệp Phong, sau đó lại là môt nụ cười khoe hàm răng trắng bóng của hắn.
“Tùy ngươi vậy!”
Thấy Gai như vậy, Diệp Phong chỉ cười và lắc đầu nói.
Sau đó, Diệp Phong để lại một câu rồi đi đâu mất.
“Xem ra chuyện cũng ổn rồi, ta không cần ở đây nữa! Ta đi trước đây!”
Diệp Phong vừa đi, Gai cũng nói:
“Đến lúc ta cũng đi rồi! Mấy đứa nên quay về phòng thi được rồi đấy!”
Nói xong, Gai cũng phóng một thanh gao găm đến góc tường, đánh bật cây chóng chóng đang kiềm giữ dải băng của Lee ra. Sau đó hắn cũng thuấn thân đi mất.
MÀ vào lúc này, Sasuke và Naruto cũng nhìn thấy nhưng vết thương trên tay Lee, làm cho cả hai đều sững sờ. Hai người đã hiểu rằng, Lee đã luyện tập vô cùng chăm chỉ, hơn cả hai người luyện tập với Diệp Phong, chính vì vậy mà Lee mới có trình độ như thế này.
Trước khi đi, Lee có để lại một câu:
“Sasuke, thật ra lúc này, ta muốn cảnh báo cậu. Hạ nhẫn mạnh nhất của Mộc Diệp chính là thành viên của đội ta, cũng là người ta muốn hạ gục cùng với cậu, hy vọng cậu sẽ thi tốt trong cuộc thi đầu tiên.!”
Nghe câu nói của Lee, Hai tay của Sasuke và Naruto nắm chặt lại và run lên. Run lên vì hưng phấn. Đến một lúc, khi Sakura đang định hỏi hai người bị cái gì thì cả hai đã thả lỏng tay ra, Sasuke còn nói:
“Cuộc thi càng ngày càng có vẻ thú vị, đúng không Naruto?!”
“Chứ sao!” Naruto không hề có ý kiến.
“Được! Vậy thì đi thôi, Naruto, Sakura!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui