Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70


Sắc mặt Bạch Kiến Quốc dần sầm lại: “Cô không thích tôi? Cô không thích tôi, vì sao lúc đầu cô đồng ý thím ba cô qua lại với tôi?”“Lúc đầu tôi đồng ý qua lại với anh là mắt tôi mù, cho nên tôi kịp thời dừng lại, nhân lúc còn chưa bắt đầu, chúng ta từ biệt hai ngả, giải tán trong vui vẻ.

”“Từ biệt hai ngả? Tô Nguyệt Hòa, đừng có không biết điều, cô đã dây dưa với người đàn ông nào rồi chứ gì? Còn lấy cớ nói trong nhà muốn tuyển con rể ở rể! Cô nói một người phụ nữ như cô, cô không xuất giá, cô tuyển ai tới ở rể? Có người đàn ông có bản lĩnh nào sẽ nguyện ý ở rể? Vừa không ưng tôi, vừa ầm ĩ tuyển người ở rể, thật nực cười! Loại phụ nữ như cô, phải bị mấy người đàn ông chơi chán mới sẽ cam tâm gả đi! Tưởng mình có vài phần tư sắc, mắt mọc trên đỉnh đầu.

” Bạch Kiến Quốc tức tới mức gân xanh trên trán đều nổi hết lên.

Lời nói khinh thường ngập tràn chủ nghĩa gia trưởng này khiến Tô Nguyệt Hòa tức giận: “Anh có thể cưới vợ, vì sao tôi không thể tuyển người ở rể? Bạch Kiến Quốc, anh giải thích một chút, cái gì gọi là loại phụ nữ như tôi? Cái gì gọi là bị mấy người đàn ông chơi chán mới cam lòng gả đi? Đầu óc anh toàn là tư tưởng phong kiến, vô cùng ô uế, tổ chức biết không? Có cần tôi viết báo chữ lớn cho anh không?”Người phụ nữ này còn dám uy hiếp anh ta? Bạch Kiến Quốc nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạch Kiến Quốc tôi, hộ khẩu cư dân, người thành phố, tôi xem trọng cô, cô phải mừng thầm đi, cô còn chê? Viết báo chữ lớn đúng không? Cô viết đi! Tưởng làm đội trưởng phụ nữ thì ghê gớm lắm? Ai sợ ai?”Tô Nguyệt Hòa khẽ lắc đầu, trước đây cô thật sự mù mắt, sao lại cảm thấy anh ta không tồi?May mà trải qua ba năm tu chân đã đủ mài giũa Tô Nguyệt Hòa, khiến cô có thể dễ dàng xử lý “chuyện nhỏ” trước mắt.

“Được, vậy anh cứ xem thử anh có thể thuận lợi về thành phố không, anh đợi đó.

” Tô Nguyệt Hòa không muốn để ý tới anh ta nữa, xoay người bỏ đi.

Cô thật sự muốn chỉnh anh ta?Tiện nhân này! Bạch Kiến Quốc siết chặt nắm đấm, lập tức sôi trào máu nóng, sải bước lao lên…Tay anh ta vừa chạm vào vai của cô đã bị cô quay lại dùng lực kéo, cả người anh ta rơi vào trong hốc đá!Bạch Kiến Quốc không kịp đứng lên, liềm trực tiếp vắt ngang trên cổ anh ta, anh ta không ngờ anh ta đường đường là nam tử hán lại không đánh lại một người phụ nữ yếu ớt!Mấu chốt, anh ta còn đánh lén.

Mà Tô Nguyệt Hòa vững như Thái Sơn, đồ trong gùi không hề rơi vãi ra.

Tà dương chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô, ôn nhu dịu dàng như thế, nhưng lời cô nói ra lại giống như băng giá tháng chạp: “Anh sẽ không cho rằng tôi thật sự viết báo chữ lớn cho anh chứ? Anh xứng sao? Cái thứ thua cả chó!”Bạch Kiến Quốc tức tới bốc khói, lòng anh ta rất hoảng loạn, mắt nhìn dao trên cổ, không dám nói một câu.

“Phế vật khiếp nhược!” Tô Nguyệt Hòa hung ác nói xong, nhớ ra người này thế mà lại dày vò cô tới chết, cô không khỏi hung hăng đá đối phương một cái, sau đó bỏ đi không thèm quay đầu.

Bạch Kiến Quốc cơ trơ tráo nhìn Tô Nguyệt Hòa đi xa như vậy, trong đầu anh ta rối tung, còn chưa kịp bình tĩnh lại.

Anh ta không cam tâm, không phục! Anh ta phải xem xem, rốt cuộc cô nhìn trúng gã đàn ông nào!*Xuống núi, đi qua cầu dây, về tới cổng thôn của đội sản xuất Lĩnh Hạ, Tô Nguyệt Hòa gặp được em ba của cô từ công xã về.

Em ba Tô Nguyệt Hoa sau khi tan học bị mẹ sai đến cung tiêu xã mua đồ, trong túi đựng mấy hộp diêm, trong tay xách nửa chai tương dầu và một gói muối.

“Chị cả, trong gùi của chị đựng gì vậy?”Em ba đi tới, vén dây hà thủ ô bên trên gùi, kinh hỉ nói: “Nhiều nấm cây tùng như thế?”“Tìm được trong hõm núi, không bị trẻ con phát hiện, ngày mai còn có thể tới hái lần nữa.

”“Được.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui