Bữa cơm này bọn họ ăn từ mười một giờ đến hơn một giờ, lầu hai tiệm cơm từ khi chỉ có một bàn bọn họ đến khi người đến người đi ngồi đầy người, cuối cùng lại chỉ còn lại bọn họ.
Từ lầu hai đi xuống, hơn nửa khách hàng và nhân viên cửa hàng lầu một đều đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, biết hai người này là xem mắt, đều nhỏ giọng nói, tám chín phần mười là nên duyên rồi.
*Bởi vì là họp chợ nên giữa trưa trên đường có không ít người đi đường, bọn họ đi đường phải đi sát vào lề.
Lương Chính Phong mặc áo sơ mi trắng, quần lính màu xanh lục, dáng người anh cao ráo, đi trong đám người cực kỳ dễ thấy.
Tô Nguyệt Hòa mặc áo làm từ sợi tổng hợp, quần cũng là màu xanh sẫm, cô đi chợ từ nhỏ đến đã thành thói quen ánh mắt người khác quay đầu lại nhìn cô.
Nhưng hôm nay tỉ lệ quay đầu cao hơn cả ngày thường.
Dẫn đến hai người đều có chút không được tự nhiên, về sau bọn họ dứt khoát chen vào hướng có nhiều người hơn, nhiều người thì không ai để ý bọn họ.
Tô Nguyệt Hòa hỏi anh: "Các anh được nghỉ vào ngày nào?"Lương Chính Phong nói: "Chủ nhật nghỉ, có lúc buổi chiều thứ bảy cũng được nghỉ, phải xem tình hình.
Hàng năm có nửa tháng nghỉ thăm người thân, nếu như kết hôn rồi thì nghỉ thăm người thân là một tháng.
"Lúc trước anh gần như chưa từng dùng đến thời gian nghỉ thăm người thân.
Lương Chính Phong nói xong, cười nhìn về phía cô: "Các em thì sao? Ngoại trừ ngày mùa, thời gian khác có phải tương đối tự do hay không?"Tô Nguyệt Hòa nghiêm túc nhớ lại, thời gian của cô tính là tự do không?"Đội sản xuất chúng em gần như mỗi ngày đều xếp đầy việc, trên cơ bản không có thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng mà không đi cũng được, cuối năm lúc kết toán, công điểm không đủ thì phải bổ sung tiền cho đội sản xuất.
""Đội trưởng phụ nữ thì phụ trách cái gì thế?"Tô Nguyệt Hòa không nghĩ tới hắn biết cô là đội trưởng phụ nữ, cô cười nói: "Em cũng không biết phụ trách cái gì, chủ yếu chính là dẫn đội làm việc, hoặc là đi theo đại đội họp với công xã, sau đó khi cán bộ đội sản xuất họp cần bỏ phiếu thì em có một phiếu.
"Hai người cứ như vậy vừa đi đường vừa nói chuyện phiếm, bỗng nhiên phía trước truyền đến một giọng nữ không tính là rất vang dội: "Anh Lương!"Tô Nguyệt Hòa ngẩng đầu lên, phát hiện chính là nữ nhân viên thu hàng của cửa hàng Trung dược kia!Lương Chính Phong khẽ gật đầu chào hỏi với đối phương, lập tức nhẹ giọng giới thiệu với cô: "Đây là Uông Tiểu Lâm, em vợ của đoàn chính ủy bọn anh.
"Uông Tiểu Lâm cũng là người thông minh, cô ấy vừa nhình đã nhìn ra quan hệ giữa bọn họ, vội hỏi: "Đối tượng của anh?"Lương Chính Phong nhìn Tô Nguyệt Hòa, cười giới thiệu: "Đối tượng của tôi - Tô Nguyệt Hòa.
"Hiển nhiên Uông Tiểu Lâm cũng không nhận ra Tô Nguyệt Hòa, dù sao lúc thu hàng, cô ấy gần như là đều không ngẩng nhìn người bán hàng, lúc làm việc làm đâu ra đấy, đối xử với tất cả khách hàng đều như nhau, cũng đều sẽ không nhìn nhiều.
Uông Tiểu Lâm nhiệt tình hơn lúc ở cửa hàng Trung dược, trên mặt có thêm một chút tinh thần phấn chấn, cô ấy đưa tay qua: "Chào đồng chí Tô! Cô gọi tôi là Tiểu Lâm là được.
"Tô Nguyệt Hòa cũng không tiện chủ động nhắc tới chuyện sáng hôm nay bọn họ mới gặp nhau.
"Tiểu Lâm, chào cô, tất cả mọi người đều gọi tôi là Tô Hòa.
""Tô Hòa!" Uông Tiểu Lâm vội vàng gọi, cô ấy cười nói: "Vậy tôi không quấy rầy hai người, lần sau có cơ hội lại gặp.
"Chờ Uông Tiểu Lâm đi rồi, Tô Nguyệt Hòa cười nói: "Người này rất tốt.
""Tạm được, cô ấy có tài ăn nói, giỏi xã giao.
" Lương Chính Phong không thích đánh giá nữ đồng chí, Uông Tiểu Lâm kỳ thật bình thường cũng không quan tâm đến người khác cho lắm.
Chị của Uông Tiểu Lâm có chút tố chất thần kinh, còn rất máu liều, lần trước gây nhau với bà chị nhà hàng xóm sau đó tự sát, được Lương Chính Phong cứu về, Uông Tiểu Lâm bởi vì cảm ơn Lương Chính Phong nên mới nhiệt tình như vậy.
Lại đi một đoạn nữa, tiến vào một con hẻm, hai bên đường phố bày đầy đủ loại nông sản phụ.
Tô Nguyệt Hòa muốn đi mua thức ăn giúp mẹ và các dì hàng xóm, Lương Chính Phong thì đi vệ sinh.
Đợi cô mua xong hạt giống, đi về phía trước mấy bước, vừa vặn nhìn thấy có một chú đang bán heo con.
Tết Trung thu nhà cô đã giết một con heo, hiện tại chỉ còn lại một con, Tô Nguyệt Hòa đã sớm muốn mua thêm vài con heo con, đáng tiếc công xã trong khoảng thời gian này không có ai bán heo con.
Sở dĩ muốn chăn heo là bởi vì niên đại này, chăn heo là một trong số ít những con đường có thể kiếm tiền ở nông thôn, Tô Nguyệt Hòa muốn bước vào sự nghiệp chăn heo, đủ để sử dụng chú thuật bành trướng, rút ngắn thời gian nuôi heo, để heo sớm xuất chuồng đưa ra thị trường, sớm kiếm được tiền một chút.
Mặc kệ kiếm nhiều kiếm ít, ít nhất không lãng phí chú thuật bành trướng của cô.
.