Bà nội Tống trước kia cũng coi như là con gái của gia đình giàu có, tri thư đạt lý, tính tình vốn rất tốt, bất quá bởi vì gia cảnh đã sớm xuống dốc bằng không hiện tại cũng không có ngày lành như bây giờ.
Bác dâu cả là cháu gái nhà mẹ đẻ của bà nội, thím út lại là chú út tự mình nhìn trúng, người một nhà hoà hợp viên mãn.
Anh họ lấy vợ tương lai là con gái thôn trưởng thôn bên cạnh, điều kiện cũng không tồi, xem như là "cường cường liên hợp".
Tống Nhan nghĩ nghĩ lại thấy buồn cười."Con còn chưa vội!" Nói đến việc hôn sự của bản thân, người da mặt dày như Tống Tinh vẫn còn chút ngượng ngùng."Thế cũng được, vậy mặc kệ ngươi." Bác dâu cả vừa làm xong việc lành lạnh nói."Ai,mẹ,mẹ...con chỉ nói mà, nói thôi mà đừng xem là sự thật." Tống Tinh chân chó chạy tới trước mặt mẹ ruột lúng túng."Ha ha ha ha, nhị ca cũng túng quá rồi." Em trai hắn Tống Dân không lưu tình chút nào cười nhạo anh ruột, người một phòng đều cảm thấy buồn cười."Được rồi cũng tới giờ đi làm rồi." Bác cả Tống Hải cũng cười nói, "Nhan Nhan, cháu đi ngủ thêm một lát, nghỉ ngơi đi,nghỉ ngơi nhiều chút." Còn cố ý dặn dò Tống Nhan nghỉ ngơi.
Bà nội Tống cũng vỗ vỗ Tống Nhan, một hai đuổi cô vào phòng nghỉ.Tống Nhan cũng không làm ra vẻ, tuy rằng đang là mùa hè, dù sao vẫn là do rơi xuống nước, bây giờ vẫn nói nói cười cười nhưng vẫn là cảm thấy có chút mệt mỏi, cô ngoan ngoãn nghe lời nhanh chóng trở về phòng.Một giấc này ngủ thật là ngon, thẳng đến lúc em họ nhà chú út ở bên ngoài thét chói tai mới tỉnh dậy.
Cô vừa tỉnh, có chút không biết hôm nay là ngày tháng năm nào.
Tống Nhan dụi dụi mắt, bưng nước trên đầu giường đã sớm lạnh uống miếng to, thanh tỉnh.Tống Nhan mở cửa.
Chậm rì rì bước đi ra ngoài.
Trong sân nhuốm mùi khói lửa nhân gian, ba nữ chủ nhân trong nhà đều đang ở phòng bếp nấu cơm, bác cả đang cùng ông nội nói chuyện, chú út đang làm nghề mộc trong sân, anh họ cả một bên giúp đỡ đưa đồ vật,còn nhị ca Tống Dân và hai thằng nhóc em họ đều không thấy bóng người.Tống Nhan đi đến bên cạnh chú út, nhìn tay chú út đang bay nhanh bào đầu gỗ, xem đến say mê thì nghe thấy tiếng của đứa em út bên ngoài.Cô vừa quay đầu lại thì thấy hai thằng nhóc kia xách theo một cái thùng, một trước một sau đi vào sân."A Nhan tỷ, chị mau tới đây nhìn xem, bọn em bắt được nhiều cá." Tiểu đường đệ Tống Tiểu Bảo vui vẻ hét lên.Tống Nhan vội chạy tới xem, vừa xem vừa cười, không còn cách nào khác, thật làm khó cho cô không nghĩ đến Bảo ca ở kiếp trước.
Quả nhiên cá rất nhiều, bà nội Tống cũng nghe thấy, vội từ phòng bếp chạy ra, nhìn nhìn, nói: " Để hai con tối nay nấu canh, còn lại giữ nuôi tiếp.""Vâng ạ!" -Tổng Tiểu Bảo động tác nhanh nhẹn bắt hai con cá ra, liền ngồi xổm xuống giết cá.Trẻ con nông thôn 12 tuổi, cái gì cũng biết làm, tuy Tiểu Bảo là con trai duy nhất của chú út, nhưng không có vẻ gì là công tử bột.
Tống Nhan cũng thấy rất may mắn, tuy rằng quê quán ở nông thôn, nhưng không có cực phẩm thân thích.Cá làm xong đưa đến phòng bếp, chỉ chốc lát sau, khắp sân đã bay đầy mùi hương cay ê ẩm.
Mọi người đều rướn cổ nhìn, Tống Nhan cũng nuốt nước bọt, thơm quá!"Ăn cơm,ăn cơm!" Rốt cuộc cũng nghe được âm thanh bà nội gọi ăn cơm, Tống Nhan nhanh tay nhanh chân đi về phía phòng bếp, hỗ trợ bưng thức ăn, cầm chén bát.Ở trên bàn để một chậu canh cá, một đĩa dưa chuột, một đĩa cải thìa, một đĩa khổ qua xào trứng gà, còn có một đĩa cọng hoa tỏi non xào thịt khô..