Tống Quỳnh Dao Chi Phượng Loan

Ngoài cửa cung, hoàng đế đổi một thân long bào màu vàng, thay vào đó là xiêm y màu xanh, nhìn qua giản dị không cầu kì, chỉ người nào có ánh mắt mới có thể nhìn ra, loại vải, thủ công của bộ y phục kia đều là loại tốt nhất. So với thân long bào tôn quý ngạo nghễ, bễ nghễ thiên hạ kia y phục màu xanh nhẹ nhàng này càng làm hoàng đế hơn vài phần thành thục, tuấn lãng, khí vũ hiên ngang, trầm ổn bình tĩnh.

Hoàng đế đứng bên cạnh một chiếc xe ngựa nhìn thật bình thường, dường như đang chờ đợi ai đó.

Không bao lâu sau, một đoàn người vây chung quanh ba nữ hài đi về phía bên này.

Ba nữ tử nhìn đều bằng tuổi nhau, kiểu dáng y phục trên người cũng giống nhau, chỉ là nhan sắc khác nhau, màu da cam minh diễm làm nữ hài nhìn hoạt bát đáng yêu, màu nước xanh ôn nhu làm nữ hài càng xinh đẹp nhàn tĩnh, màu tím nhạt thần bí làm nữ hài có vẻ thanh lệ xuất trần, mỗi người mỗi vẻ, đủ để nhìn ra sau này phong hoa tuyệt đại cỡ nào.

Hoàng đế cười cười bước tới, đầu tiên là thân thiết sờ sờ đầu nữ hài mặc một thân y phục tím nhạt, gương mặt tinh xảo trầm tĩnh, rồi mới bật cười nói:

– Các con làm a mã chờ thật lâu a.

Sắc mặt hai nữ hài mặc y phục màu cam cùng màu xanh nước biển đều biến đổi, có chút sợ hãi, có chút lo sợ bất an chuẩn bị quỳ xuống xin tội, nữ hài ở giữa lại trừng mắt nhìn, nghiêng đầu nói:

– Là a mã người tới sớm. – Rõ ràng là chúng ta không có đến trễ… Trong đôi mắt phượng rõ ràng viết những lời này.

Hoàng đế giơ khoé môi lên, cảm giác tâm tình của mình tốt lắm:

– Là a mã đến sớm, mau lên xe đi, nếu không đã không còn kịp rồi.

– Ân. – Nữ hài rõ ràng gật đầu, chiếm được ánh mắt hâm mộ, bội phục của hai nữ hài kia.

Trên đời này sợ là cũng chỉ có Phượng Loan mới dám nói chuyện với hoàng thượng như vậy…. thật lợi hại….

Lúc hoàng thượng nói chuyện cùng Phượng Loan luôn hoà ái như thế, thật giống như một người phụ thân hiền lành thương con bình thường vậy, một chút đều không làm ra vẻ hoàng đế đâu…

Trước kia không phải các nàng chưa từng nghe nói hoàng đế sủng ái Hoà Loan công chúa qua, nhưng là luôn nghĩ lời đồn sai lệch, huống chi hoàng đế là ngôi cửu ngũ chí tôn đứng đầu thiên hạ, đối với một công chúa, cho dù lại yêu thương lại có thể yêu thương như thế nào đâu? Lúc trước hoàng đế yêu thương Hoà Kính công chúa như vậy, sau này còn không phải để cho nàng đi hoà thân Mông Cổ sao? Nói cho cùng, hoàng đế cuối cùng vẫn là hoàng đế a, cho dù sủng ái, cũng phải có hạn cuối.

Nhưng mà, trong khoảng thời gian ở tại trong cung này, thấy được nghe được lại hoàn toàn đánh vỡ nhận thức của các nàng.

Hoàng đế quả thật trầm ổn cơ trí, tụ tập tao nhã cùng quý khí trong một thân như các nàng tưởng tượng, mỗi động tác một nhăn mày đều hiển rõ phong phạm đế vương, ngạo nghễ trong ánh mắt không có vẻ ỷ thế hiếp người, mà chỉ làm người ta cảm thấy đó là đương nhiên. Khuôn mặt tuấn lãng, đôi mắt phượng tượng trưng cho Ái Tân Giác La, còn có khí độ thành thục, đều làm nam tử ở lâu trên địa vị cao này càng có vẻ phong thái mê người.

Nhưng mà, lúc hoàng đế ở chung với Phượng Loan, tươi cười trên mặt hắn vĩnh viễn đều là ôn nhu thân thiết như vậy, trong đôi mắt phượng thâm thuý khó lường kia tràn đầy sủng nịnh đối với nữ nhi, giống như là trân bảo quý giá nhất của mình vậy, nâng niu trong lòng bàn tay che chở sủng ái, đó là tư thái mà bọn họ ít nhìn thấy trong những nhà quyền quý hay dòng họ vương thất.

Rất khó tưởng tượng, hoàng thượng thân là vua của một nước thế nhưng lại có ánh mắt thật tình sủng nịnh giống như vậy.

Tươi cười có thể gạt người, nhưng mà ánh mắt cũng tuyệt đối sẽ không.

Cho nên, lúc nhìn đến ánh mắt kia, các nàng liền hiểu được, đối với hoàng đế mà nói, Phượng Loan không phải Hoà Loan công chúa của Đại Thanh, mà chỉ là nữ nhi bảo bối của hắn.

Phượng Loan dữ dội may mắn!

Các nàng khen ngợi, các nàng hâm mộ, nhưng cũng không ghen tị.

Bởi vì Phượng Loan là một người rất khó làm cho người ta không thích.

Dường như trời sinh nàng có một loại khí chất làm cho người ta khó có thể sinh ra địch ý, ngay cả không thể cùng nàng làm bằng hữu, nhưng cũng không thể chán ghét nàng.

Bởi vì Phượng Loan là một nữ hài rất hiểu chuyện, lạnh nhạt cũng không lạnh lùng, trầm tĩnh cũng không ít nói, trong sáng cũng không phô trương, tao nhã cũng không xa cách, nhận hết sủng ái lại vẫn vân đạm phong khinh như trước, nhìn như lạnh nhạt nhưng lại thật săn sóc tỉ mỉ, lạnh nhạt như nước nhưng cũng có một loại thông thấu kiên định như băng tuyết, ngoài mềm trong cứng, không sợ sệt, không ương ngạnh, không tuỳ hứng, không kiêu căng, ngẫu nhiên tuỳ hứng bao che khuyết điểm càng làm người cảm thấy đáng yêu, nhịn không được muốn mỉm cười.

Một nữ hài tử như vậy, lại có ai, có thể ghen tị được đâu?

Cho nên nói a, hoàng thượng cùng Phượng Loan, thật sự là đôi phụ nữ* khiến người ta hâm mộ….

*(phụ thân+nữ nhi)

Kinh thành dưới chân thiên tử, nhìn qua đều náo nhiệt phồn hoa hơn so với những địa phương khác của Đại Thanh, đương nhiên. dưới chân thiên tử, tập hợp quyền quý, tục ngữ nói một cái bảng hiệu trong kinh thành nện xuống, mười cái có chín cái là hoàng bảng*, tuy rằng những lời này hơi khoa trương, nhưng cũng nói rõ ràng trong kinh thành có nhiều quyền quý, cho nên ở trong kinh thành ngươi có thể không quyền không thế, có thể không có tiền, nhưng mà ngươi nhất định phải có ánh mắt, nếu không ngươi sẽ phát hiện có lẽ trong lúc vô tình ngươi đã đắc tội người không nên đắc tội….

*bảng hiệu do hoàng đế ban thưởng, ý chỉ nói hoàng tôn quý tộc như bối tử, bối lặc, quận vương, vương gia….

Sau khi người Mãn Thanh đi vào, nhận được ảnh hưởng của văn hoá nhà Hán, nữ tử Mãn Thanh, nhất là những cô nãi nãi được các gia tộc lớn của Mãn Thanh chiều chuộng, đều bắt đầu học Hán nữ cửa lớn không ra cửa nhỏ không tới gần, nuôi ở khuê phòng nhận cuộc sống của “Tiểu thư khuê các”. Vì suy nghĩ cho thanh danh của mình, nữ tử là không thể tuý ý gặp mặt khách nam, càng nhiều là cùng các nữ tử quen biết ngắm hoa ngắm cảnh, học tập nữ hồng quản gia linh tinh, ngẫu nhiên có ra cửa cưỡi ngựa dạo chơi, nhưng cũng mang theo mạng che mặt, còn có huynh đệ thị vệ bảo vệ bên cạnh, sợ bị người ngoài nhìn thấy tướng mạo.

Phượng Loan các nàng đi theo hoàng đế ra cung, cũng không có đeo mạng che mặt, một là vì các nàng tuổi còn nhỏ, cái thứ hai là vì nữ tử Mãn Thanh vẫn còn duy trì vẻ mạnh mẽ của dân tộc, cho dù là cưỡi ngựa săn thú cũng thường có, tuổi nhỏ ra khỏi cửa, vẫn là không cần kiêng kị nhiều lắm.

Hoàng đế lôi kéo Phượng Loan đi trên đường lớn, cúi đầu nhìn xem nữ nhi khó được không có lạnh nhạt trầm tĩnh ngày xưa, mà là đôi mắt phượng sáng lên, mang theo vài phần tò mò nhìn tình cảnh của các quán nhỏ ven đường, thiếu đi thong dong của người lớn, càng có bộ dáng giống như đứa nhỏ tuổi này nên có, vui mừng gật đầu.

Bình thường Loan Nhi chính là rất ngoan, một chút cũng sẽ không làm nũng tuỳ hứng như những đứa nhỏ khác, tuy rằng Loan Nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện hắn thật vui mừng, nhưng mà hắn vẫn muốn xem bộ dáng Loan Nhi làm nũng a….

Tình Nhi cùng Lan Hinh đi ở phía sau, bên người có hai tên thị vệ bảo vệ, một bên đi theo sau đôi phụ nữ tôn quý nhất trên đời này, một bên cũng tò mò không ngừng đánh giá các quán nhỏ ven đường, những gì bên ngoài đương nhiên là kém tinh xảo xinh đẹp như trong cung, huống chi những gì trên quán nhỏ đều tương đối rẻ tiền, cho dù thoạt nhìn thấy không sai, nhưng chất liệu cũng tương đối chênh lệch, bất quả chỉ là chơi vui nên mua thôi.

Bất quá, ai bảo đây là lần đầu tiên các nàng ra khỏi nhà đâu?

Nhìn đến những đồ chơi nhỏ biến hoá đa dạng kỳ lạ này, tự nhiên là vô cùng tò mò.

– Tình Nhi, Lan Hinh.

Giọng nói của Phượng Loan là vô cùng dễ nghe, âm sắc thanh thuý, ngữ điệu luôn có vẻ đạm mạc, thật giống như ôn tuyền trên núi cao băng tuyết, dòng suối nhỏ chảy dài ở khe núi, trong suốt thông thấu, làm người ta nghe xong, có loại cảm giác tâm linh được rửa sạch trong xanh phẳng lặng.

Nghe thấy giọng nói Phượng Loan kêu các nàng, Tình Nhi cùng Lan Hinh vội vàng đi qua, tới trước mặt một quán nhỏ hỏi:

– Sao vậy, Phượng Loan?

– Hai người xem cái này. – Phương Loan giơ đồ vật trên tay lên, nhàn nhạt hỏi. – Thế nào?

Tình Nhi cùng Lan Hinh tập trung nhìn vào, mới nhình rõ đó là hai túi thơm có màu khác nhau, chỉ nhỏ bằng một bàn tay, tuy rằng vật liệu làm thành không có quý giá cỡ nào, chỉ xem như bình thường, nhưng là đường thêu cũng vô cùng tốt, không kém nhiều lắm so với các tú nương trong cung, còn về phần hương thơm…

Tình Nhi cùng Lan Hinh giật mình, vươn tay, một người cầm túi thơm màu việt quất, một người cầm màu lam nhạt, đưa tới mũi ngửi một chút, đều là sáng mắt lên.

– Ngửi thấy hương vị thật nhẹ nhàng sảng khoái a… – Lan Hinh cầm cái túi thơm nhỏ kia, trong mắt tràn đầy yêu thích.

– Hương vị thật tươi mát thanh nhã, tuy rằng rất thơm, nhưng không nồng đậm đâu. – Tình Nhi giơ lên khoé môi, nụ cười trên mặt biểu lộ sự yêu thích của nàng đối với túi thơm.

Tuy rằng tài liệu làm thành túi thơm không là gì cả, bất quá, hai cái túi thơm này quả thật được người thích, đặc biệt hợp tâm ý của các nàng.

Phượng Loan cong khoé môi, một nụ cười yếu ớt chợt loé qua liền tắt, đưa tay lấy vài cái túi thơm nhan sắc khác nhau mùi cũng không giống trên sạp kia, đưa cho chủ quán gói kỹ, thị vệ đứng một bên có ánh mắt lấy tiền ra trả.

– Loan Nhi, con định mang những túi thơm này về cung sao? – Hoàng đế nhàn nhạt phe phẩy quạt xếp, môi mỏng giơ lên, mỉm cười hỏi.

– Ngạch nương họ khó có thể ra cung, con mang một ít lễ vật về cho họ. – Phượng Loan mặt không biểu cảm nói. – Mấy cái thật thích hợp với họ.

– Thế còn a mã đâu? – Hoàng đế nháy mắt một cái, bên trong mắt phượng tràn đầy ý cười. – Có phần của a mã hay không.

– Không có. – Câu trả lời của Phượng Loan kia kêu một cái lưu loát.

Hoàng đế ai oán:

– Loan Nhi, a mã tự mình đưa con ra ngoài cung chơi, con lại không mua lễ vật cho a mã sao…..

– Nhưng mà a mã người cũng đi ra. – Phượng Loan nghiêng đầu, trong đôi mắt to rõ ràng là không hiểu. – Hơn nữa người cái gì cũng không thiếu.

– Ngạch nương của con, bọn họ cũng đâu có thiếu cái gì a.

– Nhưng là họ còn chưa nhìn thấy cái này. – Phượng Loan chỉ chỉ gói to trong tay thị vệ. – A mã thường xuyên ra ngoài, đã thấy quen rồi.

Hoàng đế càng ai oán.

Ô ô…. hắn cũng muốn có lễ vật của Loan Nhi a…..

– A mã. – Phượng Loan thở dài, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ không có biểu cảm gì như trước, tuy rằng giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng dường như mang theo một tia bất đắc dĩ. – Sau khi trở về con tự tay làm một lễ vật tặng a mã, có được không?

– Con tự tay làm? – Hoàng đế nhìn ánh mắt Phượng Loan muốn được xác nhận.

– Con tự tay làm. – Phượng Loan gật đầu.

– Một lời đã định! – Hoàng đế mặt mày hớn hở.

…. Loan Nhi nói muốn tự tay làm lễ vật cho hắn ~~ quả nhiên a mã vẫn là khác nhau…. Hừ hừ, ở trong mắt Loan Nhi a mã như trẫm mới là quan trọng nhất, hoàng hậu đều phải đứng sang một bên…

A mã thật sự càng ngày càng dễ dỗ….

Dỗ hoàng đế xong rồi, Phượng Loan quay đầu nhìn Tình Nhi cùng Lan Hinh đứng xem trò hay một bên khoé miệng khẽ rút:

– Tình Nhi, Lan Hinh, chúng ta đi qua bên kia đi. Ta từng nghe ngũ thúc nói qua, bên kia hình như có cái gì gọi là Kỳ Trân các…..

Nhìn thoáng qua Phượng Loan lạnh nhạt như nước, lại liếc nhìn hoàng đế vẫn còn đang vui vẻ., Tình Nhi cùng Lan Hinh nhìn nhau, đều có loại cảm giác ảo tưởng tan biến.

Hoàng thượng, dễ dàng như vậy đã bị dỗ vui vẻ, ngài còn dám có chí khí một chút nữa sao!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui