Nhìn Doãn Lạc Lạc không chút do dự quỳ sụp xuống mặt đất đầy đá, cắn răng chịu đựng cơn đau nhức ở đầu gối, Chu Đình hừ mũi không nói một lời liền lái xe rời đi, để lại cô với khuôn mặt kiên quyết không từ bỏ.
Đông Lăng Vũ mở cửa xe bước xuống, âm thanh trầm thấp đủ để cô nghe thấy" Cô không cần làm vậy đâu, tổng giám đốc nhất định sẽ không ép người khác làm những việc như thế này"
Nhưng ngược lại anh chỉ thấy bả vai cô run rẩy, giọng nói đầy kiên cường
" Không, tôi nhất định phải làm được"
Anh cứ như vậy đứng nhìn cô, không hiểu là vì sao khi nghe cô kiên quyết nói như vậy, trong lòng anh liền có cảm giác kỳ lạ, cô ấy thật mạnh mẽ, thật khiến người khác đồng cảm cùng cô.
Trời rất nhanh đã tối, gió mỗi lúc một mạnh hơn, cơn mưa bắt đầu kéo đến , mây đen che lấp hết một khoảng trời, người cô lúc này thật sự rất đau đớn như mất hết sức lực, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, không để tâm đến cơn mưa ngoài này có bao nhiêu lạnh lẽo, hay có bao nhiêu thê thảm, chỉ cần ông ta giữ lời.
" Mưa to lắm rồi, để tôi đưa cô về, đừng hy vọng nữa, ông ta không tốt bụng đến thế đâu" thấy cô cứ như vậy quỳ gối cả ngày trời lòng anh cũng xúc động thay cho cô, nếu là những người khác có lẽ họ đã sớm bỏ cuộc rồi, anh cứ đứng im lặng bên cạnh che dù cho cô, như thế nào! Lại nhìn thấy thân thể cô từ từ ngã gục xuống mặt đất, máu sớm theo nước mưa gột rửa hoàn toàn.
Nhanh chóng bế cô lên xe, không để ý lúc này điện thoại trong túi anh đổ chuông, nhận thấy tên đang hiển thị trên màn hình anh bất giác thở dài" Alo"
" Cậu đang ở đâu?" Là giọng lạnh lẽo như địa ngụa của Tiêu Nhất Hàn, hôm nay khi đứng trong phòng thấy cô chạy ra bên ngoài, lại gặp cảnh tượng cô cùng Đông Lăng Vũ leo lên xe đi mất dạng, ngay cả hiện tại về đến nhà cũng không thấy bóng dáng cô đâu, không phải hắn đang quan tâm đến cô mà hắn muốn xem loại phụ nữ như cô có thể quyến rũ đàn ông đến mức nào? Mới đó đã chịu không nổi, nhanh chóng tìm người đàn ông khác ngủ cùng rồi, thật kinh tởm.
" Thật ra thì tôi đang ở cùng thư ký Doãn" Âm thanh gấp rút, hiện tại phải nhanh chóng đưa cô đi bệnh viện, nhưng anh chỉ nghe bên kia rít mạnh như ai đang chọc giận hắn vậy.
" Hai người đi đâu"
Hay lắm Doãn Lạc Lạc, cô định cứ như vậy mà cho hắn đội nón xanh à! Dù gì bọn họ cũng bị ép kết hôn, nhưng cô vẫn đang mang thanh danh Tiêu phu nhân, là vợ hợp pháp của hắn, lý nào lại cùng người đàn ông khác ở cạnh nhau, bàn tay bất giác siết chặt lại như muốn đem mọi thứ bóp nát.
" Hôm nay thư ký Doãn nhờ tôi chở đến biệt thự Chu Đình tổng, hy vọng ông ta sẽ suy nghĩ lại về bản hợp đông kết quả lão ta bắt thư ký Doãn quỳ gối cả ngày trời, vì dầm mưa nên có chút kiệt sức liền ngất xỉu đi" Đông Lăng Vũ vừa nói vừa khởi động xe chạy, lại không ngờ đến Tiêu Nhất Hàn sẽ nói như vậy.
" Đem cô ta đến chỗ tôi" không đợi anh trả lời liền đem điện thoại tắt ngang để lại chuỗi âm thanh tút tút kéo dài một tràng.
Đông Lăng Vũ vừa đỡ cô xuống xe đã thấy dì Tô nhanh chân đón lấy, nhìn sắc mặt cô yếu ớt, quần áo ướt nhẹp đến đau lòng, không chậm trễ dìu cô lên cầu thang, thân thể cô nhẹ bẫng đến dọa người, bà không chậm liền thay cho cô một bộ đồ mới cùng băng bó vết thương.
Tiêu Nhất Hàn nhíu mày nhìn Đông Lăng Vũ, thanh âm sắc bén thập phần quỷ dị, đôi mắt bắn lên tia nhìn giảo hoạt.
" Nếu hắn ta đã kiên quyết như vậy, ngày mai cậu giải quyết gọn gàng chuyện ông ta đi" sau đó Đông Lăng Vũ bước trở vào trong xe, thì ra cô là người phụ nữ của Tiêu Nhất Hàn, trong lòng bỗng có chút mất mát không nói thành lời, anh biết cô là phụ nữ quật cường, ngây thơ! Nhưng nếu là người phụ nữ của hắn thì anh lại thấy thương cảm cho cô, nhưng nếu Doãn Lạc Lạc khiến hắn thay đổi được vậy anh cũng không cần quá lo lắng.
Trong phòng yên tĩnh, trong lòng hắn lại xuất hiện những cảm xúc khó hiểu khiến tâm tình hắn phức tạp cực kỳ.
Khoanh tay đứng nhìn cô đang cư nhiên nằm im trên chiếc giường trắng muốt, vết thương ở đầu gối cũng đã được dì Tô băng bó cẩn thận.
Hắn cũng không nghĩ đến cô lại đi tìm lão già chết tiệt kia, có lẽ cô cũng không biết được vấn đề thuyết phục được ông ta là khó khăn đến mức tỉ lệ chỉ còn lại con số nhỏ, không có khả năng, tại sao còn kiên quyết quỳ ở đó, không mảy may đến vấn đề Doãn Lạc Lạc là người hắn căm ghét tới đâu cũng chỉ có hắn mới có quyền hành hạ cô, không một ai được phép đụng vào, bằng không hắn sẽ không bao giờ bỏ qua, hủy bỏ hợp đồng ư, e là lão ta sẽ phải quay lại công ty hắn một chuyến rồi!
Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Doãn Lạc Lạc hắn vô thức lại nghĩ đến nụ hôn lần trước, không ý thức được lại muốn hôn cô, Tiêu Nhất Hàn giật mình tự mắng chửi bản thân bị điên, lại có thể có suy nghĩ điên rồ như thế, đụng vào cô sao? Hắn còn chưa muốn chỉ là đang dự tính sẽ trả thù cô nặng hơn, nụ cười sắc lạnh hiện lên một đường dài trên khóe môi, đôi mắt thâm sâu ma mị khẽ híp lại nhìn cô từ trên xống dưới, sau đó mở cửa dứt khoác rời đi.