Tổng Tài Ác Ma Điên Vì Tình


Sau khi nối băng gạt lại, Bội Sam bỏ dụng cụ vào lại hộp rồi đứng lên dặn dò: “ Vết thương không có gì nghiêm trọng nhưng cũng phải được thay bông băng thường xuyên một ngày 2 lần”.
Bác Thần đứng lên tiến tới gần thì cô nhanh chân lùi về phía sau một bước.
“ Cô sợ tôi đến vậy sao?”
Bàn tay cô nắm chặt lấy cái hộp, ánh mắt ngước lên nhìn anh đáp: “ Chuyện kinh hoàng vừa xảy ra trước mắt tôi, và anh là người duy nhất biết được diễn biến sự thật.

Điều tôi muốn biết ngay lúc này là ai đã hại chết cô ấy? Chắc hẳn đây không phải là sự trùng hợp đâu phải không Hứa Bác Thần?”
Anh nhếch mày nói: “ Một người thông minh như cô đáng ra nên làm cảnh sát mới đúng, nhưng suy nghĩ của cô về tôi đã sai lệch quá giới hạn rồi nữ bác sĩ”.
Anh lấy áo khoác trên giường rồi rời đi, còn cô vẫn đứng yên suy nghĩ về câu nói đó.
Vừa ra ngoài xe, Chí Vỹ gọi điện thoại báo tin: “ Ông chủ, bây giờ hắn ta đang ở khách sạn Bara.

Có cần tôi xử lý hắn luôn không?”
“ Tắt thở ngay lúc này là quá dễ dàng, phải cho hắn nếm trải những gì Vân Đoá đã chịu đựng”, anh căn dặn.

Một lúc sau, Bội San chạy đến bệnh viện tìm Bác Thần.
“ Cậu à, Vân Đoá tại sao lại...?”, cô nhìn vào cái xác được đắp kín nằm trên giường.
Bội San từ từ tiến đến mở tấm khăn ra, khuôn mặt của Vân Đoá bị trầy xước nghiêm trọng đến nỗi cô không kìm được nước mắt.

Anh đến vỗ lưng và ôm cô an ủi tinh thần.
....
Mấy ngày sau, Khải Phong nhận được cuộc gọi từ cửa hàng trang sức rằng anh được nhận.
Vào sáng sớm, anh chuẩn bị thật kỹ cho ngày đầu tiên đi làm.
Cả một buổi sáng, anh được những nhân viên làm việc lâu năm chỉ dẫn tận tình.
Có một khách hàng nữ vào, cô ấy là Tạ Uyển Như, đến đây chỉ để xem thử cửa hàng trang sức của Bội San.

Vì cô nghe mọi người bàn tán trang sức ở đây được thiết kế bởi người chủ và chất lượng rất tốt.
Khải Phong thấy khách hàng cũng vui vẻ chào hỏi: “ Xin chào tiểu thư! Chúng tôi giúp gì được cho cô ạ?”
Đôi mắt cô lượn một vòng xung quanh rồi chỉ mỉm cười đáp: “ Để tôi tự xem là được”.
Bởi khách hàng là thượng đế nên anh chỉ gật đầu nhẹ nghe theo.
Uyển Như đi đến xem những sản phẩm mới nhất của cửa hàng rồi hỏi: “ Ở đây là tất cả rồi sao?”
Một nhân viên nữ tiến lại gần cô đáp: “ Thưa cô, cửa hàng chúng tôi còn có một bộ trang sức mới ra mắt vào đầu tuần này và đang rất nổi trên thị trường.

Cô có muốn xem thử không ạ?”
“ Được thôi”.
Nhân viên dẫn cô đến xem bộ trang sức được đặt ở một vị trí đẹp nhất trong cửa hàng.


Nó còn được trưng bày trong một tủ kính nhỏ riêng.
Uyển Như quan sát kỹ từng chi tiết của từng món rồi nhếch môi cười nhẹ: “ Tôi còn tưởng sẽ đẹp lắm chứ nhưng cũng chỉ ở mức tạm chấp nhận được”.
“ Thưa cô, đây là bộ trang sức rất được giới trẻ yêu thích trong mấy ngày nay.

Bộ trang sức này chỉ có giới hạn 100 bộ và hiện tại đã có 98 bộ được bán ra đấy ạ”, cô nhân viên giải thích rõ.
Nhưng Uyển Như lên giọng chê bai: “ Vậy chắc chắn 98 vị khách đó không có mắt thẩm mỹ rồi”.
Nghe những lời không lọt tai của cô, Khải Phong đi đến phản bác: “ Vị tiểu thư nói như vậy là có ý gì?”
“ Anh chỉ là nhân viên nhỏ bé mà dám lên giọng với tôi hay sao?”
Lúc này Bội San ở ngoài cửa đã nghe thấy hết mọi chuyện xảy ra nên hỏi: “ Vậy tôi xin hỏi vị tiểu thư là ai mà lại lớn tiếng với nhân viên của tôi thế kia?”
Uyển Như đáp lại với một giọng kiêu ngạo: “ Tôi là ai thì cô hãy tự tìm hiểu, nhưng tôi chắc chắn rằng cô sẽ hối hận vì đã không biết tôi đó”.
Bội San mỉm cười nhìn Uyển Như từ trên xuống dưới trả lời: “ Vị tiểu thư đây nhìn vào thì đã biết là một người học cao hiểu rộng, nhưng tại sao nhân cách lại thấp như vậy được chứ?”
“ Cô...”, Uyển Như tức giận giơ tay lên muốn tát vào mặt nhưng Bội San nhanh tay nắm cổ tay lại.
“ Đây là cách cư xử của một tiểu thư à, thật thô bạo”, Bội San chửi thẳng khiến cho Uyển Như mất mặt.
Cô nhếch môi nói một câu: “ Tôi không muốn chấp vấn với những người hạ đẳng như cô” rồi rời đi.

Nhân viên nữ lo lắng hỏi han: “ Chị không sao chứ ạ?”
“ Không sao, mọi người tiếp tục làm việc đi nhé...!À quên mất, chị có đặt cà phê và bánh ngọt cho nhân viên trong cửa hàng, một lát nữa em giúp chị đem vào cho mọi người nhé”, giọng cô có vẻ mệt mỏi căn dặn nữ nhân viên.
“ Vâng thưa chị”.
Bội San đi được vài bước thì nghiêng ngả, cũng may là Khải Phong nhanh tay đỡ kịp: “ Cô không sao chứ? Tôi thấy sắc mặt của cô rất mệt mỏi, tôi nghĩ cô nên về nhà nghỉ ngơi sẽ tốt hơn”.
Cô giơ tay lên ý chỉ dừng lại: “ Không sao, chắc tôi bị say nắng nên cảm thấy hơi chóng mặt.

Tôi sẽ vào phòng làm việc nghỉ một lát”.
Nói xong, cô nhanh chóng vào phòng làm việc rồi đóng cửa lại.
Nhân viên nữ nói với anh: “ Tội nghiệp chị ấy quá, một lúc làm nhiều công việc, ngày nào cũng chạy qua chạy lại.

Haizzz~"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận