Tổng Tài Ác Ma Điên Vì Tình


Ý của anh là Kỳ Nhã mới nhận nhiệm vụ đã có một sự khởi đầu tốt khiến cho La Tấn không ngừng để ý.
La Tấn bắt đầu dùng cái miệng ngọt ngào để lấy lòng Uyển Như: “ Một chút nữa ăn xong em muốn đi đâu chơi?”
Uyển Như cằn nhằn trong lòng: Tên này còn muốn đưa mình đi đâu nữa chứ? Thật không thể ở bên cạnh tên giả nhân giả nghĩa này chút nào.
“ Đi đâu cũng được.

Lâu rồi em mới về nước, những chỗ vui chơi mới em không biết”.
Ánh mắt anh nhìn qua thân hình của Kỳ Nhã nhưng miệng thì nói chuyện với Uyển Như.

Anh trả lời: “ Vậy để anh đưa em đến một số nơi vui chơi rất hay, bảo đảm em sẽ thích”.
Cô đã thấy anh nhìn cô gái bàn bên cạnh một cách thèm thuồng, cô đảo mắt chán nản: Đúng là từ nhỏ đến giờ vẫn không thay đổi, người như thế này sao mà xứng với mình được chứ.
Uyển Như chịu không nổi đứng lên: “ La Tấn, em vào nhà vệ sinh một chút”.
“ Được, em đi đi”.
Cô nhanh chóng xách túi lên và đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh, cô mới thể hiện ra con người thật của mình.
“ Không phải vì tài sản của gia đình anh thì anh nghĩ tôi sẽ hạ mình chấp nhận gặp anh sao La Tấn? Ngồi ăn với anh ta mà mình nuốt còn không trôi, kinh tởm quá”.

Vừa bước lên cầu thang, cô đụng trúng phải một người đàn ông.

Trong lòng đang không vui mà cô còn gặp phải chuyện này, đúng thật là xui hết biết.
Định quay lại mắng thì người đàn ông đó lên tiếng trước: “ Xin lỗi tiểu thư! Tôi sơ ý quá”.
Giọng nói trầm ấm này là của Bác Thần, anh đã cố tình đụng vào cô để tiếp cận làm quen.
Ngước mắt lên Uyển Đình lập tức nhận ra anh là chàng trai trong thang máy ở bệnh viện lần trước.
Lần trước anh đã khiến cô nhìn không chớp mắt rồi, bây giờ gặp lại cảm giác ấy vẫn cứ thế mà phát triển.
Cô nhẹ giọng: “ Tôi không sao đâu.

Anh có bị làm sao không?”
“ Thân là đàn ông con trai, chỉ có một cái chạm nhẹ mà bị làm sao thì có chút mất mặt, nhỉ?”, anh trả lời cô một cách vừa đùa vừa thật.
Cách anh trả lời làm cô cảm thấy ấn tượng hơn, nhìn bên ngoài khí chất của anh đã biết anh cũng không phải là người bình thường.
Dù bản thân đã nhìn trúng anh nhưng cô vốn xuất thân là người quý tộc, con gái nhà họ Tạ, không thể hấp tấp được.
Cô tỏ ra không quan tâm, đáp lại một cách hời hợt: “ Anh không sao thì tốt, tôi cũng không có trách nhiệm gì”.
Bác Thần nhìn thoáng đã biết cô đang nghĩ cái gì trong đầu, muốn lợi dụng cô gái này để trả thù La Tấn thì cần phải dùng chiêu.

Anh không thể để cho ông La được toại nguyện mà có được thêm uy quyền của gia đình nhà họ Tạ được.
Anh tiến đến gần cô nhìn thẳng vào đôi mắt ấy như thách thức sự kìm chế của cô.

Khoảng vài giây sau anh mới lên tiếng: “ Vậy thì tôi xin phép đi trước”.
Lời thì thầm của anh khiến cô bồi hồi, bàn tay cô nắm chặt lấy dây túi xách như không muốn bản thân lộ vẻ gì không tốt đẹp.
Bác Thần lùi chân về lại, quay người nở một nụ cười mỉm toại nguyện như bước đầu tiên đã thành công tốt đẹp.
Chờ anh đi được vài bước, cô nhanh chóng lấy chiếc gương nhỏ ở trong túi xách ra xem lại gương mặt của mình xem có xinh đẹp ở trước mặt của anh không?
Chạm mặt hai lần mà cô vẫn không biết tên của anh là gì? Điều này khiến cô tò mò về người đàn ông khí chất và vô cùng lịch lãm này.
Ở phía La Tấn, nhân lúc Uyển Như đi ra ngoài, anh cũng đứng lên tiến về phía bàn của Nhã Kỳ bắt đầu hành động.
Một giọng nói ngọt ngào lại bắt đầu: “ Có vẻ em rất nổi tiếng thì phải? Là hot girl hay là người mẫu vậy?”

Cô nhẹ nhàng liếm môi rồi đáp: “ Là cả hai”.
Nhìn dáng vẻ quyến rũ của cô đã làm anh đứng ngồi không yên rồi.

La Tấn tiếp cận: “ Vậy em có thể cho anh xin một tấm ảnh chụp chung được không?”
Nếu đồng ý thì quá dễ cho anh ta, bản năng của đàn ông là chinh phục, có rồi sẽ nhanh quên.

Vì vậy cô phải thật bình tĩnh, tiến hành theo kế hoạch của Bác Thần, không thể vì một chút sai sót mà làm hỏng.
Đối với La Tấn, cô dùng chiêu lạc mềm buộc chặt: “ Thật ngại quá! Tôi không chụp ảnh với người lạ”.
Anh thắc mắc: “ Oh vừa nãy em cũng chụp ảnh với người lạ mà”.
“ Người lạ lúc nãy mà anh nói là fan của tôi, fan thì phải chiều một chút”, cô bình tĩnh đáp lại.
La Tấn nắm lấy tay cô hôn nhẹ lên nói nhỏ: “ Kể từ bây giờ anh sẽ trở thành fan của em để được em chiều.

Em thấy như thế này được không?”
Nhã Kỳ biết chắc được là anh đã dính bẫy rồi, nhưng đâu có dễ để con mồi chết dễ dàng như thế được.
Cô cũng nắm hờ hững bàn tay anh, vuốt ve vài cái rồi một lần buông ra.

Đứng lên đáp lại: “ Đây là vinh hạnh của tôi.

Thật ngại quá, tôi còn có việc cần giải quyết.


Xin phép anh vậy”.
La Tấn nhìn theo dáng người cô rời đi liếm môi rồi tự nói: “ Người đẹp thì nói gì cũng hay.

Ah~ lại sắp có món mới nữa rồi.

Nhìn ngon phết”.
Vừa ngồi lại bàn thì Uyển Đình cũng quay lại với tâm trạng rất tốt.
“ Nhìn em có vẻ rất vui thì phải, có chuyện gì sao?”, anh hỏi.
Uyển Đình hỏi một câu đáp lại: “ Anh cũng thế mà, sắc mặt cũng rất tốt.

Có phải vừa gặp chuyện gì hay ho đúng không?”
Anh cười khẩy đáp lại: “ Chỉ là thức ăn hôm nay rất thơm và ngon, anh thích”.
Ra khỏi nhà hàng, Nhã Kỳ bước lên một chiếc xe, người ngồi ở bên cạnh cô là Bác Thần..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận