Tổng Tài Ác Ma Trêu Ghẹo Tiểu Bạch Thỏ

Tử Lạc ngồi trong phòng Trưởng phòng thiết kế suy nghĩ, anh trai của Khải, Elvis chắc chắn không phải là một nhân viên bình thường, nếu không cũng không dám lớn lối với người khác như thế.

Nếu không nhầm thì hắn ta cũng ở bộ phận thiết kế, chẳng lẽ....là trưởng phòng sao?

"Ồ, đây là nhân viên mới của phòng chúng ta sao?"

Giọng nói kia lại vang lên, nghe không nhầm trong đó là một sự chế giễu.

Elvis hai tay trong túi quần bước tới, ánh mắt đánh giá Tử Lạc một cái, không khỏi có chút khinh bỉ, trông cô có vẻ cao ngạo như vậy chẳng ngờ không chỉ có quan hệ với em tôi mà còn có thể trèo lên giường của Vương tổng.

Tử Lạc khẽ nhíu mày lại, những suy nghĩ châm chọc kia của Elvis dường như thể hiện quá rõ ràng dưới đáy mắt, không phải nghĩ cô được Vương tổng sắp xếp vào đây chứ?

Tuy không có thiện cảm đối với Elvis nhưng Tử Lạc vẫn biết hắn ta không phải người xấu, nếu như cô thật sự là người tình vô dụng của Vương tổng thì bị hắn ta khinh thường cũng là xứng đáng.

Thế nhưng nếu thật sự cho rằng cô là loại quan hệ ấy với Vương Thần thì chẳng phải nên đặc biệt quan tâm, đối đãi cho tốt sao?

Dám biểu hiện rõ ràng ra như thế, không sợ cô đi mách lẻo với Vương Thần, Elvis này chắc cũng không đơn giản gì.

Để lúc nào cô sẽ hỏi khéo Vương Thần xem sao, không ngờ cô lại có thể gặp gỡ được hai anh em sinh đôi một cách vô tình như thế này.

"Nghe nói đây là "nhân tài" của Vương tổng đặc biệt nhờ tôi quan tâm, thế để thử xem mức độ "thiên tài" của cô nhé!"

Elvis thật sự là một người đàn ông ngoan độc, cách nói chuyện của anh ta như đang khiêu khích người khác khiến cho dù không có khả năng cũng phải chấp nhận lời đề nghị của hắn.

Tử Lạc hiển nhiên là rất tự tin vào khả năng của mình, cô cũng tin hắn sẽ không làm khó mình.

"Vậy được, hãy ngay tại đây tôi cho cô 45 phút để thiết kế một chiếc nhẫn mang chủ đề Ánh Hào Quang! Ghi rõ chất liệu cho tôi! "

"Xin lỗi nhưng tôi chuyên về thiết kế trang phục!"

"Vậy chẳng lẽ cô hoàn toàn không thể thiết kế một chiếc nhẫn sao? Tôi không phải chuyên gia, sẽ không chấm quá khó!"

Tử Lạc muốn nói lại thế nhưng nếu cô không làm, chẳng khác nào thừa nhận bản thân không có năng lực!

"Vậy mời anh ra ngoài, tôi không thể thiết kế khi bị quan sát."

Elvis cầm cốc cà phê lên nhấm nháp, ở dưới ghế dựa khẽ xoay nhẹ, đôi mắt hắn màu xanh nhàn nhạt không hồn.

"Đây là phòng tôi, nếu cô không làm được thì đi ra, ở đây không nhận người không năng lực."

Hắn ta thần sắc lạnh lẽo, nếu Vương Thần lạnh như băng đá thì hắn lại như Tu La địa ngục.

Hắn....chắc chắn không hề đơn giản.

Tử Lạc cắn răng một cái, quyết định thương lượng!

"Vậy....cho tôi thêm mười lăm phút!"

Hắn không đáp nhưng đã âm thầm biểu hiện đồng ý.

Tử Lạc cầm điện thoại lên tham khảo một chút hình ảnh, thông tin, nhưng cho dù như vậy cũng thật khó đối với người chưa từng thiết kế trang sức như cô.

Hít một hơi thật sâu cô cố gắng lấy lại linh cảm và đặt bút, đối với một người làm nghệ thuật, chỉ cần có tâm hồn nghệ thuật thì nhất định sẽ làm nên.

Chỉ là tác phẩm sẽ tuyệt vời hơn nếu tác giả có kinh nghiệm.

Quên đi, chẳng phải hắn ta nói sẽ không chấm quá khó sao, cứ thế này đi!

Thời gian trôi qua hơn bốn mươi lăm phút, bản thiết kế vẫn chưa hoàn thành, Tử Lạc suy nghĩ đến hai bên tóc mai bám sát vào mặt vì mồ hôi nhưng vẫn chẳng biết nên làm gì thêm.

Bản thiết kế có thể coi là hoàn thiện thế nhưng đối với cô nó còn thiếu cái gì đó, giá như mình là một chuyên gia chắc chắn sẽ biết được chỗ thiếu sót.

"Được rồi, có suy nghĩ nữa cũng không ra, tạm ổn!"

Sau gần một tiếng đồng hồ, Elvis lại lên tiếng, giọng nói của hắn ta bây giờ tuy vẫn lạnh lẽo nhưng ít nhất cũng không nghe thấy âm điệu mỉa mai.

Tử Lạc thấy hắn cầm bản vẽ lên định giơ tay lấy lại nhưng hắn nói đúng, cô sẽ không thể nghĩ ra chỗ thiếu sót.

"Được rồi, với năng lực này chưa thể làm thư ký của tôi nhưng thấy cô nhanh nhẹn và hiểu chuyện sau này giáng chức cũng không muộn, cho nên tạm thời cô sẽ đảm nhiệm chức vụ thư ký trưởng phòng thiết kế!"

Tử Lạc nghe thấy hắn chê bai mình như thế thì cũng có chút bất bình nhưng nếu làm thư ký của hắn thì cũng không có gì là không tốt, hơn nữa còn được học hỏi thêm.

Người này tuy tâm tính kiêu ngạo, miệng lưỡi cay độc nhưng chắc chắn thực lực không tồi, có thể học hỏi.

"Vậy, cảm ơn sếp!"

Tử Lạc khẽ cười nhẹ nói, xem ra bản thiết kế vừa rồi của mình cũng không tệ thế nhưng sau này chắc chắn phải trau dồi thêm các khả năng thiết kế khác, để tránh những trường hợp bất ngờ như hôm nay.

"Không dám!"

Elvis thấy Tử Lạc cười vui vẻ như vậy thì buông một câu lạnh lùng, hắn ta đang nghĩ có phải ở đây sẽ giả vờ vui vẻ nhận việc đến đêm lại nằm trong lòng Vương Thần ưỡn ẹo càu nhàu không.

Tử Lạc cũng không để tâm trạng bị ảnh hưởng, lập tức vui vẻ sang phòng kế bên dành cho thư ký để soạn đồ.

Cô nhìn căn phòng trống trơn, không có chút gì gọi là nghệ thuật thì thở dài một cái, thảo nào có người từng nói công việc văn phòng là công việc nhàm chán nhất.

Đúng vậy, cả ngày phải hít thở bầu không khí từ máy điều hoà, phải giả vờ nịnh hót những người mình không thích thì có gì hay chứ.

Tử Lạc nhìn một lát, trong đầu đã định ra được những thứ cần phải thêm vào.

Điện thoại trong túi xách lại rung lên, là số của Vương Thần, thật may mắn, nếu gọi sớm một chút thì chạm mặt Elvis rồi.

"Em đây!"

Cô nghe thấy tiếng thở dài ở đầu dây bên kia, hai hàng chân mày cũng bất giác nhíu lại.

"Có chuyện gì sao?"

"Không, trưa nay khoảng 11g gặp em ở bãi đỗ xe nhé! Chúng ta đi ăn!"

Đầu dây kia lập tức cúp máy, Tử Lạc bỗng dưng thấy thật lo lắng, không biết là chuyện gì nhưng thật sự mà nói dạo gần đây Vương Thần hầu như rất ít khi gặp cô.

Lúc đầu cô cho rằng hắn bận rộn thế nhưng cái thái độ xa cách đó khiến cô cảm thấy lo lắng kinh khủng, có chuyện gì đó, có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Nhắm mắt lại, cố để trái tim đang run lên vì sợ hãi của mình bình tĩnh lại.

Tử Lạc xem thử danh sách nhân viên sau đó gọi điện cho một cửa hàng cà phê đặt đúng số lượng nhân viên.

Cà phê đến, cô cũng sẵn tiện thông báo cho mọi người về chức vụ của mình và tiếp đãi mỗi người một ly cà phê xem như quà gặp mặt, hi vọng sẽ giúp đỡ nhau sau này.

Mọi người đều có vẻ rất hài lòng, ai cũng khen ngợi Tử Lạc vừa xinh đẹp tài giỏi lại hiểu chuyện nhưng suy nghĩ thật sự của bọn họ như thế nào thì chỉ có họ mới biết rõ.

Đến giờ hẹn, Tử Lạc xuống bãi đỗ xe, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc cùng người đàn ông kia, Tử Lạc khẽ mỉm cười bước đến.

"Cà phê này!"

Vương Thần đang bấm điện thoại, hoàn toàn không chú ý lắm đến Tử Lạc.

"Hôm nay em vừa nhận chức thư ký trưởng phòng nên mua cà phê tiếp đãi mọi người, còn dư một ly,cho anh!"

Lúc này Vương Thần mới đưa mắt nhìn sang Tử Lạc và ly cà phê, có chút không vui.

"Không uống!"

Thái độ bình tĩnh, hắn cất điện thoại vô túi định mở cửa xe.

"Anh uống đi, tuy không đúng thời điểm lắm nhưng em lỡ mua rồi, không thể bỏ phí cũng không thể uống hết, anh uống đi!"

Tử Lạc đẩy ly cà phê đến gần người Vương Thần, ly cà phê này hắn nhất định phải uống, có bất ngờ nha~

"Không uống, vứt đi!"

Vương Thần hất cánh tay ra, không cẩn thận khiến Tử Lạc lảo đảo va vào chiếc xe gần đó rồi ngã xuống, hai ly cà phê nóng hổi ướt đẫm lấy bộ đồ.

Hiện tại cho dù là Tử Lạc hay Vương Thần đều sững sốt, chẳng phải cô nói là cà phê ban sáng sao, đáng lẽ là nguội rồi sao lại nóng như thế....

Hắn đưa mắt nhìn sang gương mặt của Tử Lạc, đôi mắt cô đỏ rực bị một tầng sương mù che phủ, trong tâm hắn nhất thời đau đớn.

Cô cắn chặt môi không cho nước mắt trào, cà phê này là đích thân cô đi mua, còn dặn người ta để cà phê hơi đắng như vậy mới hợp khẩu vị hắn, muốn để cho hắn bất ngờ vậy mà....

Tử Lạc không nói, cô khó khăn đứng dậy rồi lảo đảo bước đi, cổ chân hơi sưng lên.

Vương Thần chạy đến bắt lấy tay cô nhưng lại bị cô hất ra ngay lập tức, hắn thấy đầu mình choáng một cái, đến lúc bình tĩnh lại thì không thấy cô nữa....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui