Vì dự án hợp tác mà Tôn Khả Thiên phải thường xuyên di chuyển giữa Lôi thị và chi nhánh của Milan Fashion ở châu Á.
Ngoài thời gian buồn rầu, con người cũng phải lao đầu vào làm việc để tồn tại giữa cuộc sống này như một quy luật tự nhiên.
Mặc dù những vấn đề liên quan đến thiết kế đều do Duật Trác Minh đảm nhận, nhưng Lôi Thần Phong năm lần bảy lượt can thiệp vào, yêu cầu đẩy nhanh tiến độ dự án, có nhiều hoạt động và sản phẩm hơn nữa.
Không biết từ bao giờ, người mà cô phải làm việc trực tiếp lại là Lôi Thần Phong.
- Cô Tôn, mẫu thiết kế này không phù hợp với tinh thần của bộ sưu tập.
Cô âm thầm quay về và sửa lại.
Lần thứ hai, mọi chuyện cũng chẳng khả quan hơn.
- Tôi nghĩ cô nên thay đổi để màu sắc nhã nhặn hơn.
Bị từ chối lần hai, cô im lặng.
- Màu này quá cổ điển, sẽ không hợp thị hiếu của người tiêu cùng.
Lần ba, cô cam chịu.
- Vẫn có điều chưa ổn.
Cô nhẫn nhục.
- Tôi thấy mẫu đầu tiên có vẻ ổn nhất.
Tôn Khả Thiên nổi điên.
Cô vò chặt bản thiết kế trong tay thành một cục tròn, sau đó hướng thẳng mặt Lôi Thần Phong mà ném.
Sức chịu đựng của con người có giới hạn, những bực tức cứ vậy mà tuôn ra thành lời.
- Mẹ kiếp, Lôi Thần Phong, não anh bị úng nước à? Đã không có chuyên môn mà bày đặt giảng đạo lý.
Anh biết về thời trang được mấy chữ?
Lôi Thần Phong không thay đổi sắc mặt, nhìn thẳng vào Tôn Khả Thiên mà nói.
- Khi cô tung ra sản phẩm, đến 80% người tiêu dùng không nắm rõ về mấy thứ chuyên môn trên sách vở mà cô đang nhắc tới.
Họ chỉ cảm nhận và đánh giá dựa vào góc nhìn cá nhân, mà tôi cũng đánh giá dựa vào góc nhìn của mình.
Chẳng phải cô là người rất có trách nhiệm trong công việc hay sao?
Nếu cô đã dồn mọi trách nhiệm vào công việc, thì anh liền cho cô công việc, đến khi nào cô chán ngấy mấy thứ công việc đó thì thôi.
- Góc nhìn hạn hẹp của anh sao có thể đại diện cho số đông? Anh bỏ ngay mấy trò ấu trĩ đó đi!
Tôn Khả Thiên ôm một bụng tức giận trở về phòng, nói về đấu khẩu cô chẳng có cửa thắng.
Cả tháng nay, anh vẫn luôn giở thủ đoạn khiến cô đầu bù tóc rối, một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
Lôi thị vẫn để cô sử dụng phòng của giám đốc sáng tạo, có lẽ đó là thứ nhân văn duy nhất mà anh dành cho cô.1
Có những lúc vì quá ức chế, cô đã đứng trong phòng, chỉ thẳng về nơi làm việc đối diện, buông lời chửi rủa.
Chửi chán thì cô ngồi bệt xống đất thở hổn hển, sau đó tiếp tục bơi trong đống công việc khổng lồ.
Hôm nay, vừa đặt lưng vào ghế, điện thoại lại đổ chuông.
Cô nghĩ bụng là của Lôi Thần Phong, nên trước khi móc điện thoại trong túi xách ra, đã âm thầm đọc “kinh cầu siêu”; nào ngờ người gọi lại là Duật Trác Minh.
Sẵn cơn tức tối, cô đành giận cá chém thớt, hét vào điện thoại.
- Duật Trác Minh, anh có biết bây giờ là 12 giờ trưa không hả? Cơm thì chưa kịp nuốt, nước chưa kịp uống.
Anh muốn em kiện Lôi thị vì tội bóc lột sức lao động của đối tác đúng không?
Duật Trác Minh di chuyển điện thoại ra xa tai của mình, vì sợ cao độ của âm thanh phát ra xuyên thủng màng nhĩ.
Với cương vị là một tổng giám đốc, anh không thể chấp nhận chuyện cô bị Lôi Thần Phong gây khó dễ, nên tỏ ra cảm thông với việc cô nổi đóa.
Đợi cô nguôi ngoai, Duật Trác Minh mới nói tiếp.
- Anh xin lỗi, vậy thì 30 phút nữa có mặt tại phòng của anh nhé.
Lôi thị vừa tuyển dụng được một người phù hợp với vị trí trưởng phòng thiết kế.
Duật Trác Minh muốn cả ba sẽ có cuộc gặp mặt riêng, trước hết là để chào hỏi đối phương, tiếp đến là có việc cần nhờ vả.
Trước đây, Lâm Nhạn Tuyết đảm nhận vị trí này.
Tuy nhiên, từ khi qua Milan học tập, cô ta đã quyết định ở lại đó.
Có lẽ việc bắt Lâm Nhạn Tuyết rời khỏi Lâm gia, rồi ném cô ta vào môi trường chuyên nghiệp đã khiến niềm đam mê thời trang thực sự của cô ta trỗi dậy, làm lu mờ đi nội tâm đã bị nhuốm đen.
Tôn Khả Thiên sắp xếp lại đồ đạc trên bàn, sau đó đến phòng tổng giám đốc.
Trưởng phòng thiết kế mới cũng ở đó.
Cô ta vừa nhìn thấy Tôn Khả Thiên xuất hiện thì vội vàng đứng thẳng dậy, rồi cúi gập người chào.
Khi cô nhìn thấy người này, trong lòng có chút kinh ngạc nhưng vẫn cố kiểm soát bản thân, không để cảm xúc thoát ra bên ngoài.
- Xin chào nhà thiết kế Jenny Ton, tôi là Mạch Thường Tâm.
Tôi rất vui khi có cơ hội được làm việc với một nhà thiết kế nổi tiếng như cô.
Cô gái này nói chuyện khá ngượng ngịu, đôi khi pha lẫn vài từ tiếng anh trong câu nói.
Đây là đặc trưng của những người có thời gian dài sống và làm việc ở ngước ngoài.
Tôn Khả Thiên bắt tay, sau đó đáp lại bằng một câu xã giao.
- Trưởng phòng Mạch quá khen rồi, chắc hẳn năng lực của cô cũng rất ấn tượng mới có thể lọt vào mắt xanh của Duật tổng, không phải sao?
Đúng như vậy, đã một năm nay Lôi thị bỏ trống cả hai vị trí giám đốc sáng tạo và trưởng phòng thiết kế.
Trong thời gian này, chị Linh san được ủy quyền đảm nhận cả hai phòng ban thiết kế và chế tác.
Từ khi làm việc với Tôn Khả Thiên, Duật Trác Minh nhìn thấy ai cũng không vừa ý, vậy nên những người tham gia ứng tuyển đều bị loại từ vòng gửi xe, mãi đến bây giờ mới xuất hiện một người có thể khiến Duật Trác Minh gật đầu.
- Khả Thiên, em giúp anh dẫn Thường Tâm đi tham quan phòng chế tác và cả phòng thiết kế nhé.
Anh vừa nhận được lệnh triệu tập đột xuất ở bên trên.
Vừa nói, Duật Trác Minh vừa bày ra biểu cảm không mấy dễ chịu, ngón tay trỏ chỉ lên trần nhà, ý ám chỉ lệnh triệu tập đó là của người đàn ông đang ở tầng 50 trên kia.
- Trong hợp đồng không quy định em phải làm chuyện này.
Cô còn chưa quên việc Duật Trác Minh đã rành mạch nêu ra các luận điểm về vấn đề cô vi phạm hợp đồng trong buổi họp báo đó đâu.
Dẫu anh ta đã giải thích, nhưng không thể nói quên là quên được.
- Xem như anh nhờ vả được chưa.
Sau này anh sẽ cảm ơn và hậu tạ.
Tôn Khả Thiên liền cười khẩy.
- Hậu tạ bằng một tờ đơn kiện à?
Duật Trác Minh biết thừa cô đang mỉa mai về chuyện Lôi thị khởi kiện, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt vừa đáng thương, vừa đáng trách.
Ngón tay vẫn chỉ lên trên trần nhà.
- Anh đã bảo là do người ở bên trên làm rồi mà.
Anh vô tội.
Duật Trác Minh vừa nói xong đã biến mất.
Tôn Khả Thiên không kịp từ chối nên đành phải giúp đỡ anh ta lần này.
Cô dẫn theo Mạch Thường Tâm đến phòng chế tác.
Mạch Thường Tâm còn trẻ, tầm bằng tuổi cô, ngoại hình nổi bật.
Chính vì vậy mà có vài người đã nảy sinh nghi ngờ khi nghe thấy Tôn Khả Thiên giới thiệu cô ta là trưởng phòng thiết kế mới, lại được tuyển dụng bằng con đường phỏng vấn trực tiếp, chứ không có bất kỳ mối quan hệ nào.
Tôn Khả Thiên để Mạch Thường Tâm tự giới thiệu bản thân, sau đó quay sang thì thầm với Linh San.
- Chị đừng dùng ánh mắt sát phạt đó nhìn người ta chứ, không lại làm cô gái nhỏ của Duật tổng chạy mất bây giờ.
Em nghĩ cô ấy sẽ khác với mấy bình hoa di động đã từng ngồi ở chiếc ghế trưởng phòng thiết kế trước đây.
Sự nhạy bén và tinh tường trong con mắt nhìn người của Linh San đâu thể coi thường.
Ở Mạch Thường Tâm không toát ra vẻ thâm hiểm hay ngu ngốc, nhưng vẫn tồn tại cảm giác khó đoán và có đôi chút bí ẩn, giống như lần đầu Linh San gặp Tôn Khả Thiên.
Dù sao bọn họ cũng chỉ gặp mặt nhau trên công việc, vậy thì để năng lực quyết định đi.
- Xin chào, Tôi là Linh San, trưởng phòng chế tác.
Nhân viên của tôi vừa gặp một rắc rối nhỏ, không biết cô Mạch có thể giúp đỡ một chút không?
Theo lời đề nghị của Linh San, mọi người tập trung ở vị trí làm việc của Hải Đường.
Một mảnh vải đã được đính đá theo họa tiết có sẵn ở trên bàn.
Tuy nhiên, sau khi kiểm tra kỹ, Linh San đã yêu cầu Hải Đường phải làm lại từ đầu vì có một số lỗi sai.
Mặc dù những lỗi này rất nhỏ, phải tinh ý mới phát hiện ra.
Mạch Thường Tâm không nhìn qua bản vẽ, trực tiếp cầm thành phẩm lên, chăm chú quan sát.
Chưa đầy ba mươi giây, cô ấy có thể chỉ ra một vài viên đá bị chọn sai màu sắc.
Giữa vô số những viên đá li ti được đính kết cẩn thận, chỉ cần khoảng thời gian ngắn ngủi mà đã nhận ra, thậm chí còn chưa nhìn bản vẽ, khả năng này quá mức thuyết phục.
Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Mạch Thường Tâm lên tiếng giải thích.
- Từ lúc sinh ra, mắt tôi đã rất nhạy cảm với màu sắc.
Dù là sự chuyển độ màu vô cùng nhỏ, tôi cũng có thể tìm ra với tốc độ nhanh chóng.
Hơn nữa, tôi nghĩ nên sử dụng chất liệu đá khác với ít mặt cắt hơn, nhằm hạn chế sự phản quang của ánh sáng.
Để chứng minh thực lực, cách tốt nhất là dùng hành động.
Mạch Thường Tâm lấy điện thoại, tìm kiếm trên internet về chất liệu mà mình đang nói đến, sau đó đưa ra trước mặt Linh san.
- Có vẻ như thứ này phù hợp hơn, chắc Lôi thị không thiếu.
Linh San xem xét kỹ, sau đó gật đồng đồng ý.
Đến lúc này, trông Linh San đã cởi mở hơn, vẻ mặt sát phạt sớm đã tiêu tan.
Linh San đưa tay ra phía trước, ý muốn bắt tay xã giao với Mạch Thường Tâm.
- Rất vui vì được làm việc chung với trưởng phòng Mạch.
Ngày mai, tôi sẽ bàn giao lại toàn bộ công việc của phòng thiết kế cho cô.
Cái bắt tay này chính là sự công nhận của Linh San, nghĩa là Mạch Thường Tâm đã vượt qua được thử thách.
Tiếp theo, Tôn Khả Thiên dẫn Mạch Thường Tâm đến phòng thiết kế.
Sau một thời gian bị Linh San quản thúc, tưởng rằng đám người này sẽ an phận hơn một chút, nhưng vừa nhận được tin ngày hôm nay có trưởng phòng thiết kế mới, vài kẻ trong số đó đã nổi lên toan tính.
Nhìn thấy Mạch Thường Tâm còn trẻ, khuôn mặt dịu dàng lại cười thân thiện, ngay lập tức có người buông lời mỉa mai.
- Ai da, trưởng phòng Mạch thật xinh đẹp nha.
Chắc con đường đến với Lôi thị của cô trải đầy hoa hồng nhỉ.
Chất giọng chua loét ấy đã đăng xuất khỏi trí nhớ của Tôn Khả Thiên từ lâu, nay vì nghiệt duyên mà phải nhớ lại.
Xem ra cú tát của Thập Nhất dành cho cô ta vẫn không khiến cái miệng thối đó biết ngoan ngoãn ngậm lại.
Mạch Thường Tâm tỏ vẻ ngây ngô, không hiểu ý tứ trong câu nói của Mã Lệ, vẫn mỉm cười sáng lạn để ra mắt nhân viên phòng thiết kế.
- Tôi mới đến nên còn nhiều điều chưa biết, mong mọi người chỉ giáo.
Mã Lệ trông thấy Mạch Thường Tâm lóng ngóng như con cừu non, liền động dã tâm, muốn ra oai phủ đầu.
Mã Lệ tiến đến trước mặt Mạch Thường Tâm, chuẩn bị mặt mông ngồi xuống ghế.
Cô ta cố tình bày ra tư thế này, khiến mình trông giống một cấp trên đang dạy dỗ nhân viên mới đến.
Nào ngờ mông không chạm được vào ghế, mà nện thẳng xuống sàn nhà.
Chẳng biết vì sao cái ghế đang ở yên đó lại bị dịch chuyển tức thời ra sau, khiến Mã Lệ ngã sõng soài, trông chật vật vô cùng.
Mạch Thường Tâm nhìn thấy cô ta ngã, liền tỏ vẻ lo lắng, chạy đến xem xét tình hình, không may gót giày dẵm trúng bàn tay Mã Lệ, khiến cô ta hét toáng trong đau đớn.
Vì tiếng hét này, Mạch Thường Tâm càng bối rối hơn, vội nhấc chân lên, đặt sang chỗ khác.
Không biết là vô tình hay cố ý, lần này lại dẫm vào tay bên kia.
- Xin lỗi, tôi không cố ý.
Tôi sống ở nước ngoài nhiều năm, không biết ở đây có phong tục đón tiếp cấp trên mà hành đại lễ như thế.
Mã Lệ vừa đau đớn, vừa tức giận, muốn đưa tay túm lấy chân Mạch Thường Tâm nhưng phát hiện bàn tay không thể cử động theo ý mình.
Mọi người xung quanh thấy vậy thì vội vàng mang cô ta đến phòng y tế.
Chẳng có ai thương hại, cô ta luôn hống hách, có ngày bị trừng trị như vậy rất đáng.
Sau màn chào hỏi ấn tượng, Mạch Thường Tâm lại quay sang nói chuyện với Tôn Khả Thiên.
- Jenny, tôi mới đến đây, cần một nhà thiết kế làm trợ lý, cô có thể tiến cử một người được không?
Tôn Khả Thiên liếc mắt nhìn một lượt, cuối cùng dừng lại ở vị trí của một cô gái nhỏ.
- Cô ấy là Mộc Miên, có năng lực, tỉ mỉ, nhưng tự ti.
Nếu trưởng phòng Mạch không ngại thì có thể cất nhắc cô ấy.
Mạch Thường Tâm dán mắt vào Mộc Miên đang đứng ở phía sau, rồi âm thầm đánh giá một lượt.
Chỉ cần không sân si, tâm địa lương thiện, những khuyết điểm khác đều có thể du di.
Cuối cùng, buổi ra mắt sóng gió đã kết thúc, nhưng hệ lụy của nó để lại vẫn còn đó.
Mã Lệ sau khi nhận được chẩn đoán từ bác sĩ đã ngất xỉu vì không chấp nhận được.
Chỉ một cú giẫm bằng gót giày mà xương bàn tay gần như vỡ vụn, những gân xương, thậm chí dây thần kinh sâu bên trong cũng bị dập nát, không có cơ hội hồi phục.
Điều này có nghĩa Mã Lệ đã trở thành phế nhân, cả đời này đừng mơ đến chuyện cầm kéo..