Lôi Thần Phong đuổi theo Tôn Khả Thiên, vác cô trên vai rồi nhét vào trong xe.
Lúc mang cô xuống như thế nào thì lúc quay lại dùng y chang cách thức ấy.
Mọi hành động của anh chẳng có chút dịu dàng, chỉ toàn bá đạo và bắt ép.
Lôi Thần Phong thấy cô có ý định tháo chiếc vòng ra thì ngay lập tức trừng mắt, cảnh cáo cô không được làm như vậy.
- Cô dám tháo chiếc vòng ra? Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi.
Tôn Khả Thiên âm thầm hít một ngụm khí lạnh, nội tâm run sợ, nhưng vẫn cố gắng tháo vòng tay ra.
Bởi vì khi nhìn thấy nó, cô lại nhớ đến mối quan hệ sai trái của hai người.
Cuối cùng cô cũng lấy được nó khỏi tay mình, rồi ném thẳng vào người anh một cách tuyệt tình nhất.
Hành động ngoan cố của Tôn Khả Thiên đã thành công thổi bùng cơn tức giận trong người Lôi Thần Phong.
Bạc môi anh khẽ nhếch lên, hàn băng lạnh lẽo xuyên qua da thịt, tản mạn ra xung quanh khiến mọi ngóc ngách đều bị ám mùi ma quỷ.
- Tôn Khả Thiên, do cô tự mình lựa chọn.
Đây là khu lăng mộ của Lôi gia, tôi có nên ở ngay nơi này giúp cho Lôi gia một đứa cháu để nối dõi hương hỏa không?
Anh gằn mạnh từng lời uy hiếp, sau đó tháo bỏ dây an toàn đang cài trên người mình.
- Anh điên rồi, anh muốn làm gì?
Tôn Khả Thiên sợ hãi, cố gắng nép sát vào cánh cửa, nhưng người đàn ông đã nhanh chóng ép cô vào lưng ghế đã bị ngả thấp xuống phía sau.
- Anh buông tôi ra!
Tôn Khả Thiên hoàn toàn bị thân hình cao lớn của Lôi Thần Phong khống chế, muốn cử động một chút cũng không được.
Cô liều mình la hét, nhưng thanh âm rất nhanh bị đối phương nuốt chửng vào trong miệng.
Lôi Thần Phong điên cuồng hôn Tôn Khả Thiên, không cho phép cô có một cơ hội nào được phản kháng và vùng vẫy.
Bàn tay to lớn luồn vào trong áo, dày vò nơi mẫn cảm nhất trên người cô.
- Anh đừng động vào tôi! Đồ khốn!
Tôn Khả Thiên hoàn toàn bất lực, những giọt lệ trong suốt tuôn ra như mưa.
Anh lại muốn cưỡng ép cô trên xe, ngay trong khuôn viên lăng mộ của Lôi gia, anh muốn giết chết cô bằng cách này hay sao?
Trong cơn giận dữ, ánh mắt đau đớn và tuyệt vọng của Tôn Khả Thiên đã kéo lý trí của Lôi Thần Phong quay trở lại.
Anh vẫn duy trì tư thế áp lên người Tôn Khả Thiên, nhưng không có thêm bất kỳ hành động đụng chạm nào.
Cô né tránh ánh mắt sâu thẳm như đại dương không đáy đó của anh, nuốt ngược nước mắt vào bên trong rồi buông lời lãnh khốc.
- Lôi Thần Phong, tôi hận anh.
Anh giữ chặt lấy cằm nhỏ, buộc cô phải nhìn thẳng vào mình.
- Cô hận tôi thế nào cũng được, nhưng đừng mơ tưởng đến thứ gọi là tự do.
Muốn thoát khỏi tay tôi thì chỉ có một cách duy nhất, đó chính là giết chết tôi.
Nếu không cả đời này cũng đừng mong trốn được.
Ngay cả khi cô chết, tôi cũng đem xác cô chôn bên cạnh mình.
Lôi Thần Phong ngồi lại vào ghế lái, nhặt chiếc vòng vừa bị rơi trên sàn xe, sau đó ra lệnh.
- Đưa tay đây.
Mọi sự phản kháng nơi cô đã bị đánh bật hoàn toàn.
Cô run rẩy đưa tay mình ra, trơ mắt nhìn anh đeo lại chiếc vòng cho mình.
Anh còn khẽ cúi đầu, hôn lên trên đó một cái.
- Nếu để tôi nhìn thấy cô không đeo nó, cô biết hậu quả thế nào rồi đấy.
Những ngày sau đó, công việc của Tôn Khả Thiên thư thả hơn một chút.
Các hoạt động của dự án hợp tác đều do trợ lý của cô phụ trách, trưởng phòng thiết kế mới thì có thể làm việc hơn người.
Mạch Thường Tâm có năng lực cực kỳ đáng nể, những thứ cần Tôn Khả Thiên động tới chỉ đếm trên đầu ngón tay, khiến người đảm nhận chức vụ giám đốc sáng tạo như cô cũng phải cảm thấy hổ thẹn.
Nhân lúc rảnh rỗi, Tôn Khả Thiên tranh thủ thiết kế bộ lễ phục cô dâu cho Hải Đường.
Hai tháng nữa là hôn lễ của cô ấy, nhưng lại trùng với thời điểm ra mắt bố sưu tập mùa Đông, nên cô phải hoàn thành sớm.
Đang lúc cắt vải, chiếc vòng trên tay lại lọt vào tầm mắt, khiến cô mất tập trung, bất cẩn cắt trúng vào tay mình.
Lưỡi kéo khá bén, tạo thành một đường cắt dài trên mu bàn tay.
Máu tươi chảy ra, thấm đẫm cả miếng vải lụa.
Vì cuộc họp với các phòng ban sắp diễn ra nên Tôn Khả Thiên không có thời gian đến phòng y tế.
Cô dùng tạm bông gạc trong hộp cứu thương để xử lý tạm thời, sau đó vội vã đến phòng họp.
Lôi Thần Phong rất ghét những kẻ trễ giờ, mà cô cũng không muốn vì sự chậm trễ mà khiến bản thân có tác phong làm việc không chuyên nghiệp.
Lúc cô đặt chân vào phòng họp, đồng hồ mới điểm đúng một giờ chiều, cũng không tính là bị trễ.
Chẳng hiểu vì lý do gì mà Lôi Thần Phong lại ngồi im như tượng, không mở lời bắt đầu cuộc họp như mọi khi, mặc dù tất cả đã có mặt đông đủ.
Các trưởng phòng ban lo lắng, âm thầm suy đoán, có phải kẻ nào đó đã đắc tội với chủ tịch, mới khiến người ấy bày ra bộ dạng như vậy.
- Hủy cuộc họp.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết đây là phép thử hay chủ tịch thực sự muốn hủy cuộc họp thật.
Tính cách của chủ tịch quá đỗi thất thường, đến mức nhân viên làm việc dưới trướng luôn trong tư thế sẵn sàng ứng phó với mọi trường hợp.
Khi có tình huống bất ngờ, họ phải vận dụng hết tư duy và trí óc để phân tích tình hình, cuối cùng đưa ra quyết định sáng suốt nhất.
Tôn Khả Thiên không suy nghĩ sâu xa như vậy, hủy cuộc họp thì đi về, tay của cô đang đau muốn chết, phải đến phòng y tế để xin ít thuốc giảm đau và kháng viêm.
Vậy nên cô là người đầu tiên trong phòng họp dứt khoát đứng dậy, nhưng chưa kịp đi bước nào đã bị anh chỉ điểm.
- Giám đốc Tôn ở lại, tất cả đi ra ngoài.
Mọi người nghe thấy sơn lệnh thì đồng loạt đứng dậy, không nói không rằng mà tự biến mất trong vài giây ngắn ngủi.
Tôn Khả Thiên nhăn nhó, chẳng biết mình đã đắc tội anh ở điểm nào, trong khi mọi mọi người được ra về, chỉ mình cô bị giữ lại.
Đợi khi mọi người rời đi hết, anh mới vẫy tay, ra hiệu cho cô đến gần mình.
Cô giấu mu bàn tay bị thương sau lưng, rồi đứng trước mặt anh.
- Không biết chủ tịch có gì phân phó?
Ngón tay đang gõ cộp cộp vào mặt bàn bỗng dừng lại, sau đó đưa ra trước mặt.
- Tay?
Một câu không đầu không đuôi đòi hỏi người nghe phải tư duy chiến thuật.
Cô nghĩ rằng anh muốn kiểm tra xem cô còn đeo chiếc vòng tay hay không, nên đã giơ chiếc vòng ra cho anh nhìn thấy, nhưng hình như cô đã đoán sai ý của anh rồi.
- Tay bên kia.
Cô căng thẳng, mang bàn tay đang giấu sau lưng ra trước mặt anh, cố tình hướng lòng bàn tay lên trên để che đi vết thương của mình.
Lôi Thần Phong cầm lấy tay cô, trực tiếp lật mu bàn tay lên, rồi gỡ miếng gạc xấu xí được cô cố định một cách vội vã ra.
Anh liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt khủng bố như sắp giết người đến nơi.
Trong khi cô vẫn chưa ý thức được mình đã làm sai chuyện gì, chỉ đành lên tiếng giải thích về vết thương, cũng không biết đó có phải là thứ anh muốn nghe hay không.
- Khi nãy tôi đã bất cẩn nên để kéo cắt vào tay, không có gì nghiêm trọng.
Cô cố tỏ ra ổn, nhưng trong lòng thì gào thét.
Mẹ kiếp, đau muốn chết, lại còn bị anh mạnh bạo cầm lấy tay, vết thương đã đau càng thêm đau.
Nếu không phải bị anh giữ lại thì giờ này cô đã đến phòng y tế và được uống thuốc rồi.
- Chẳng phải tôi đã nói rằng chưa có sự đồng ý của tôi, cô không được phép để mình bị thương sao.
Hay là cô muốn bị tôi cấm không cho cầm kéo?
Tôn Khả Thiên câm bặt, nhưng trong lòng chửi thầm.
Người bị thương là cô, đau đớn cô chịu, anh lấy tư cách gì mà quản.
Đột nhiên Lôi Thần Phong đứng dậy, gắt gao cầm tay Tôn Khả Thiên kéo đi.
- Đau, đau… Anh bỏ tay tôi ra đã.
Cơn đau ập đến khiến cô nhăn nhó.
- Cũng biết đau? Tôi tưởng sự ngu ngốc của cô đã đè chết mấy sợi thần kinh cảm giác, khiến cô chỉ coi bản thân mình như cỏ rác.
Cứ như vậy, Tôn Khả Thiên bị Lôi Thần Phong kéo một mạch đến phòng y tế.
Anh nhấn cô ngồi xuống ghế, sau đó lớn giọng bác sĩ phụ trách hôm nay.
- Lôi thị trả tiền cho các người ăn không ngồi rồi phải không? Đang giờ làm việc mà biến đi đâu hết rồi?
Sau khi nghe thấy thanh âm vang vọng như hổ báo, bác sĩ vội vàng khoác áo blouse chạy ra.
Phòng y tế của các tập đoàn khá rảnh rỗi, thỉnh thoảng chỉ có những nhân viên bị các chứng bệnh nhẹ mới tìm đến, không ngờ hôm nay đích thân chủ tịch tập đoàn lại có mặt.
- Tôi xin lỗi, chủ tịch không khỏe chỗ nào?
Lôi Thần Phong chỉ thẳng vào Tôn Khả Thiên, nhưng vẫn dán chặt ánh mắt sắc bén lên bác sĩ.
- Kiểm tra xem tay cô ta đã bị phế chưa?
Lúc này, bác sĩ mới chú ý đến vết thương trên tay Tôn Khả Thiên, rồi chỉ cô ngồi vào ghế bên trong để tiện xem xét kỹ hơn.
Sau khi kiểm tra một hồi, bác sĩ băng bó cẩn thận lại vết thương, kê cho cô mấy loại thuốc giảm đau, kháng viêm, kháng sinh; cuối cùng dặn dò cô vài câu.
- Vết thương này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng cũng khá sâu đấy, một chút nữa là đụng trúng gân tay rồi.
Cô chú ý đừng để tay đụng phải nước, uống thuốc đúng giờ, cũng không nên làm viêc nặng nhọc trong 1 tuần tới, nếu không vết thương rất dễ bị rách ra.
Tôn Khả Thiên cảm ơn bác sĩ, rồi khỏi phòng y tế.
Trên suốt chặng đường về, cô lẽo đẽo đi theo sau anh, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cứ ngập ngừng, cuối cùng vẫn dồn hết dũng khí để nói ra.
- Chủ tịch.
Nghe thấy cô gọi, anh liền dừng bước.
- Tay tôi bị như vậy, không tiện tham gia lễ kỷ niệm 80 năm thành lập Lôi thị.
Tôi có thể…
- Nhất định phải có mặt.
Lôi Thần Phong đoán được ý định của cô, trực tiếp ngắt lời.
Buổi lễ đó có ý nghĩa rất quan trọng, anh muốn cô phải có mặt và xuất hiện ở bên cạnh mình, dù với tư cách gì đi chăng nữa.
- Nếu giám đốc Tôn lo ngại về chuyện vết thương, tôi có thể cho cô nghỉ một tuần, nhưng tuyệt đối không được phép vắng mặt tại lễ kỷ niệm ngày mai.
Tôn Khả Thiên thở dài.
Cô không muốn xuất hiện tại những bữa tiệc đông người như thế.
Điều cô canh cánh nhất chính là việc bà nội cũng có mặt.
Đối diện với những người đã khuất cô còn không dám, vậy thì lấy đâu ra dũng khí để nhìn mặt bà.
Chắc chắn bà đã biết chuyện cô bỏ đứa bé, bây giờ lại ở cạnh Lôi Thần Phong, còn đeo trên tay vòng gia truyền của Lôi gia.
Có quá nhiều thứ cô không thể giải thích..