Lúc Tôn Khả Thiên tỉnh dậy đã là buổi sáng hôm sau.
Cô thấy mình đang nằm trên giường của Lôi Thần Phong, quần áo được mặc chỉnh tề, tuy nhiên anh lại không ở đó mà chỉ có Tiểu Dương.
Cô ấy sau khi nhận được sự phân phó thì cả đêm đã ở đây để trông chừng cô ngủ.
Thấy có động tĩnh, Tiểu Dương liền bật người dậy.
- Cô tỉnh rồi à, đã đói bụng chưa? Tôi nấu bữa ăn sáng cho cô nhé.
- Sao cô lại ở đây?
Tiểu Dương ngáp một cái rõ dài, sau đó lười nhác cất lời.
- Tối qua, chủ tịch nói tôi phải lên đây trông cô, nếu tỉnh dậy thì nấu thứ gì đó để cô ăn lót dạ.
Chủ tịch ra ngoài cả đêm, đến giờ vẫn chưa về.
Tôn Khả Thiên đột nhiên nhớ đến hôm qua, vội vàng bật dậy rồi rời khỏi phòng.
Tiểu Dương không rõ chuyện gì đã xảy ra mà cô gấp gáp như vậy, nên gọi với sau lưng.
- Cô đi từ từ thôi Khả Thiên, hay tôi làm tạm mì xào cho cô nhé.
Tôn Khả Thiên không đoái hoài đến lời nói của Tiểu Dương.
Cô phải nhân lúc Lôi Thần Phong vắng mặt để rời khỏi nơi này.
Tuy nhiên điều cô lo lắng nhất đã thực sự xảy ra.
Lúc cô vừa đặt chân ra khỏi phòng khách, đã bị hai vệ sĩ ngăn lại.
- Xin lỗi phu nhân, chủ tịch đã căn dặn không để cô rời khỏi biệt thự.
Lôi Thần Phong muốn giam cầm cô thật rồi.
Tôn Khả Thiên tức giận, lớn tiếng với hai người họ.
- Nói với chủ tịch của các anh, giam giữ người bất hợp pháp là phạm tội.
Giữa tôi và anh ta không còn bất cứ quan hệ nào, anh ta không có quyền bắt tôi ở lại đây!
Hai người vệ sĩ vẫn giữ nguyên sắc mặt lạnh tanh.
Bọn họ chỉ tuân theo mệnh lệnh từ cấp trên, không có ý định quan tâm đến những chuyện khác.
Tôn Khả Thiên thấy họ vẫn đứng chặn trước mặt thì càng khó chịu, liều mình bước ra.
Thế nhưng bọn họ lại nhanh chân hơn, kéo cô trở vào.
- Các người bỏ tay ra, đã gọi tôi một tiếng phu nhân mà dám chạm vào người tôi à?
Vì quá bực tức mà chẳng thể phản kháng nên cô đành bắt bẻ ngoài miệng.
Tên vệ sĩ đang giữ chặt cô vội vàng buông tay.
Anh ta ý thức được mối nguy hiểm từ những lời cô vừa nói.
Nếu chủ tịch biết được anh ta đã chạm vào tay của phu nhân thì cái mạng này chắc chắn không còn.
- Mong phu nhân đừng làm khó chúng tôi.
Bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi nơi này, tâm trí cô chẳng còn đủ sức để quan tâm đến bất cứ kẻ nào nữa.
Không làm khó họ nghĩa là cô đang buông xuôi số phận, chịu sự áp đặt của anh.
- Nếu các người không tránh ra thì nói với Lôi Thần Phong về đây nhặt xác tôi đi!
Bọn họ nhìn nhau khó xử.
Trong lúc cam go nhất thì Ám Dạ xuất hiện, khiến Tôn Khả Thiên bất an.
- Phu nhân, mong cô hãy suy nghĩ kỹ.
Nếu cô rời khỏi, Tiểu Dương và tất cả những người ở đây đều phải mất mạng.
Ám Dạ thật biết nhắm vào điểm yếu của cô mà uy hiếp.
Biết thừa cô không thể giương mắt nhìn kẻ khác bị thương vì mình, nên cố tình dùng tính mạng của họ để ép cô phải ngoan ngoãn nghe lời.
Đôi lúc cô cũng muốn mình trở thành con người tàn độc, nhưng đáng tiếc cô lại chẳng thể làm như thế.
Tôn Khả Thiên thu hết mọi cảm xúc trên mặt vào bên trong.
Bây giờ, đến cả hơi thở cũng không thuộc sự kiểm soát của cô nữa rồi.
Cô nhìn Ám Dạ, hỏi một câu liên quan đến vấn đề khác.
- Thập Nhất vẫn an toàn chứ?
Ám Dạ gật đầu.
- Phu nhân yên tâm, cậu ta đã được thả đi rồi.
Tôn Khả Thiên không nói gì thêm, tự động đi vào phòng ăn.
Tiểu Dương đang xào mì, thấy cô quay lại thì cười cười.
- Khả Thiên này, cô đừng trách tôi nhiều chuyện nhé.
Nếu xét kỹ trên mọi phương diện thì tôi thấy chủ tich đâu đến nỗi tệ, vì sao cô cự tuyệt chủ tịch vậy?
Tôn Khả Thiên thở dài, những người ngoài cuộc đâu thể hiểu hết được nỗi đau của người bên trong.
Đột nhiên cô nghĩ ra điều gì đó quan trọng, vội vàng đến gần Tiểu Dương, ghé sát vào tai cô ấy thì thầm.
Tiểu Dương nhăn mặt, có vẻ đang rất khó xử, nhưng thấy Khả Thiên quá mức đáng thương nên đã nhận lời.
- Cô ăn chút gì đi, tôi sẽ mua giúp cô.
Sau khi nấu ăn xong, Tiểu Dương ra ngoài mua thứ mà Khả Thiên đã nhờ vả.
Khi đi ngang qua cửa, ánh mắt đằm đằm sát khí của Ám Dạ khiến Tiểu Dương rét run.
Cũng may cô đã trót lọt vượt qua ánh sự soi xét của anh ta để mang đồ về cho Khả Thiên.
Nhận được viên thuốc, Tôn Khả Thiên ngay lập tức uống vào.
Cô biết thuốc ngừa thai khẩn cấp rất có hại cho phụ nữ, nhưng cô không thể để bản thân mắc sai lầm một lần nữa.
Khi Lôi Thần Phong trở về, vừa hay nhìn thấy Tôn Khả Thiên uống thuốc.
Đôi mắt thâm hiểm chợt nheo lại, trông vô cùng đáng sợ.
- Em vừa uống thứ gì?
Cả Tôn Khả Thiên và Tiểu Dương đều căng thẳng.
Cô vội giấu viên thuốc còn lại phía sau lưng, rồi bày ra vẻ mặt lãnh đạm.
- Ngay cả việc tôi ăn gì, uống gì anh cũng quản hay sao?
- Tôi hỏi em vừa uống thuốc gì?
Lôi Thần Phong không đủ kiên nhẫn, giọng nói vang vọng khắp phòng.
Tiểu Dương đứng bên cạnh đã bắt đầu run rẩy, toàn thân lạnh toát.
Tôn Khả Thiên thấy tình hình không ổn, nên đành nói dối.
- Chỉ là thuốc giảm đau thông thường thôi.
Lôi Thần Phong đương nhiên không tin.
Chỉ uống thuốc giảm đau mà cả cô và Tiểu Dương đều hốt hoảng khi nhìn thấy anh? Ánh mắt anh di chuyển đến cánh tay đang giấu sau lưng cô, thân hình cao lớn cũng tiến lại gần đó.
Chẳng mấy chốc anh đã thành công lấy được thứ cô đang nắm chặt trong tay.
Anh tức giận, bóp nát viên thuốc, hơi thở dần trở nên lạnh lẽo, phả lên đỉnh đầu của Tôn Khả Thiên.
Hàn khí từ anh thấm vào từng chân tơ kẽ tóc, khiến cô rét run.
- Ai đã đưa thứ này cho em?
Tôn Khả Thiên nuốt một ngụm khí lạnh, cố gắng phát ra thanh âm bình tĩnh nhất có thể.
- Không ai mua cho tôi cả, thứ đó là của tôi mang theo sẵn.
Lôi Thần Phong cười lạnh, quay sang nhìn Tiểu Dương rồi gằn mạnh từng từ.
- Có phải cô mua cho cô ấy không?
Tiểu Dương bị hỏi đích danh, hai tay run lẩy bẩy, bám chặt vào nhau.
Biểu cảm này đã bán đứng cô ấy.
Lôi Thần Phong mang theo bộ mặt ma quỷ, đến trước mặt Tiểu Dương.
Bàn tay rắn chắc nắm chặt vào cổ đối phương rồi mạnh bạo siết vào.
- Anh làm gì vậy, mau bỏ cô ấy ra.
Cô ấy không làm gì có lỗi cả!
Tôn Khả Thiên hốt hoảng, bám chặt lấy cánh tay đang bóp cổ Tiểu Dương, cảm nhận được lực đạo của anh càng gia tăng.
Tiểu Dương nhíu mày, sắc mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, hô hấp khó khăn vô cùng.
- Em đừng nghĩ lừa gạt được tôi.
Tôi không nỡ xuống tay với em, nhưng những kẻ khác thì chưa từng có ngoại lệ.
Nếu em không nôn viên thuốc ấy ra ngoài ngay bây giờ, cô ta sẽ chết.
Thấy Tiểu Dương sắp rơi vào nguy kịch, Tôn Khả Thiên không kịp suy nghĩ gì, vội ngồi sụp xuống đất, tự mình móc họng, nôn sạch sẽ mọi thứ ra ngoài, kể cả chút thức ăn vừa mới nuốt vào khi nãy.
Chẳng biết vì khó chịu hay đau đớn mà nước mắt cô trào ra theo từng động tác nôn ói.
Cuối cùng, viên thuốc và tất cả những gì còn sót lại trong dạ dày cô đều bị tống ra ngoài.
Lúc này Lôi Thần Phong mới buông tay.
Tiểu Dương ho sặc sụa, hô hấp hỗn loạn sau khi thoát khỏi cửa tử.
Cô ấy vội đỡ Tôn Khả Thiên đứng dậy, sau đó liên tục cúi đầu xin Lôi Thần Phong tha mạng.
Thấy viên thuốc đã bị Tôn Khả Thiên nôn ra, Lôi Thần Phong mới an tâm hơn một chút.
Anh đâu muốn để cô nhìn thấy sự tàn nhẫn của mình, nhưng nếu không làm như vậy, cô vĩnh viễn không biết điểm dừng.
- Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo em.
Nếu em còn làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến cơ thể mình, tôi sẽ giết sạch những kẻ không làm tròn bổn phận.
Kể cả đám người ngu ngốc đứng đằng sau lưng em, tôi cũng tiễn họ xuống địa ngục.
Nói xong Lôi Thần Phong liền rời.
Những ngày sau đó, anh rất ít khi xuất hiện trong biệt thự, cũng chẳng nói với cô mấy lời.
Chỉ cần anh không làm ra chuyện gì quá phận, cô cũng sẽ ngoan ngoãn ở lại nơi đây, chờ thời gian trong hợp đồng kết thúc.
Đến lúc đó, cô sẽ không bị rằng buộc về bất cứ phương diện nào.
Tôn Khả Thiên chán chường, lại cắm mặt vào những luống hoa ngoài khuôn viên.
Chí ít khi làm việc này cô thấy bản thân mình thoải mái hơn một chút, đang lúc xới đất thì cô nhận được cuộc gọi video của Giao Giao.
Tôn Khả Thiên vội tìm đến một góc khuất của khuôn viên để nhận cuộc gọi.
Cô lo lắng có chuyện gì xảy ra với bé con nên Giao Giao mới chủ động liên lạc.
Khi màn hình bên kia vừa hiện lên, cô đã nhìn thấy Giao Giao đang ôm bé con, sau đó liên tục chỉ vào mình.
- Cậu có tiện nói chuyện bây giờ không?
Tôn Khả Thiên nhìn ngó xung quanh, xác định không có người mới dám mở mời.
- Thần Thần có chuyện gì sao?
Chẳng biết đứa bé có ý thức được người xuất hiện trong điện thoại là mẹ của mình không mà nhoẻn miệng cười.
Nụ cười ấy tươi tắn như hoa mùa xuân, vừa ấm áp lại tinh khôi như những dòng mật ngọt thấm vào tim cô.
- Mình vừa nghe thấy Thần Thần mở miệng gọi "ma ma", nên muốn cho cậu nghe thấy.
Đồng Lệ Giao biết bé con rất quan trọng đối với Tôn Khả Thiên, nên từng sự phát triển, thay đổi của bé cô đều muốn cho Khả Thiên biết.
- Thần Thần, gọi "ma ma" đi.
Ma ma, ma ma.
Đồng Lệ Giao liên tục mớm lời, hy vọng Thần Thần có thể gọi Tôn Khả Thiên một tiếng ấm áp đó.
Tôn Khả Thiên căng thẳng chờ đợi.
Cuối cùng, cái miệng nhỏ xinh cũng chịu mấp máy theo Đồng Lệ Giao.
- Ma ma.
Tôn Khả Thiên vui mừng đến phát khóc.
Đáy lòng cô cuộn trào cảm xúc mạnh mẽ như sóng ngầm khi nghe thấy con mình cất tiếng gọi.
Đó là bản năng, cũng là niềm hạnh phúc lớn nhất của người mẹ.
Cô chỉ hy vọng Thần Thần phát triển như bao đứa trẻ bình thường khác, thật may khi đến bây giờ bé con vẫn khỏe mạnh.
- Ma ma… ba ba… ba ba...
Thần Thần không chỉ gọi “ma ma”, mà còn biết kêu “ba ba”.
Chẳng biết Tôn Diệc Quân ở đâu tự dưng xuất hiện, tranh giành bé con với Đồng Lệ Giao.
- Em mau trả Thần Thần lại cho anh, nó vừa gọi “ba ba”, chắc là muốn anh bế.
Đồng Lệ Giao bất lực, không muốn phá vỡ mối quan hệ tốt của hai người này.
Tôn Diệc Quân nhanh chóng đón bé con từ tay Đồng Lệ Giao, vẻ mặt hớn hở như vừa trúng số độc đắc.
Đồng Lệ Giao liếc mắt, cố tình khịa anh vài câu.
- Mình nói cho cậu nghe, ông bố này kỳ lạ lắm.
Bảo Bảo với Ái Ái khóc inh ỏi, anh ấy vẫn có thể bình tĩnh ngồi trước màn hình máy tính để chủ trì cuộc họp online, nhưng Thần Thần vừa la một tiếng thì vị chủ tịch cao cao tại thượng ấy cuống cuồng hết cả lên, không nghĩ ngợi gì mà hủy ngang cuộc họp quan trọng với đối tác.
Dạo gần đây Thần Thần cũng chỉ muốn anh ấy dút cháo cho ăn thôi.
Liên minh này vững chắc vô cùng.
Tôn Diệc Quân vừa bế bé con trong tay, vừa chơi đùa với nó, nhưng không quên phản bác.
- Em đừng nói như vậy.
Vì Thần Thần nhỏ nhất nhà nên anh phải quan tâm hơn rồi.
Tôn Khả Thiên vừa cười, vừa rơi nước mắt.
Thần Thần được yêu thương và khỏe mạnh như vậy, cô cảm thấy vô cùng an lòng.
- Ba ba… ma ma… ma ma…
Đứa bé chưa hiểu gì nhưng cũng muốn hóng chuyện, liên tục cười khanh khách rồi bi bô cất lời, khiến Tôn Khả Thiên mỉm cười hạnh phúc.
Bao nhiêu buồn phiền và đau khổ bỗng tan biến hết..