Lúc Lôi Thần Phong trở về, vừa lúc đi ngang qua hoa viên, bắt gặp khoảnh khắc cô đang cười với ai đó qua màn hình điện thoại, bước chân anh bỗng dừng lại.
Người nào có thể khiến cô vui vẻ như vậy, hay là gã đàn ông mà cô đã nhắc đến?
Tôn Khả Thiên mải nhìn trong điện thoại mà không phát giác Lôi Thần Phong đang đến gần, cho đến khi nghe thấy giọng anh cất lên từ phía sau mới giật nảy mình.
- Hình như em đang nói chuyện rất vui vẻ?
Tôn Khả Thiên bị bất ngờ, ngay lập tức tắt ngang điện thoại.
Vẻ mặt như đang làm chuyện xấu thì bị bắt gặp này khiến Lôi Thần Phong càng thêm nghi ngờ.
Tôn Khả Thiên không muốn nói chuyện với Lôi Thần Phong, trực tiếp bước ngang qua mặt anh để trở vào trong, nhưng lại bị anh giữ chặt tay.
- Anh nổi điên gì nữa? Bỏ tôi ra!
Cô nhăn mày khó chịu, buông lời lạnh nhạt.
- Vì sao em có thể cười nói với kẻ khác, trong khi đối xử với tôi như kẻ thù vậy hả? Rốt cuộc hắn ta là ai?
“Là con trai của anh đấy!”.
Tôn Khả Thiên lên tiếng trong lòng, nhưng không nói ra ngoài miệng.
Cô muốn thoát khỏi sự đụng chạm của anh càng nhanh càng tốt.
- Tôi chỉ nói chuyện với Giao Giao và anh Diệc Quân mà thôi.
Lôi Thần Phong không tin, cho dù cô nói chuyện với hai người đó cũng không thể có ánh mắt hạnh phúc như thế.
Cơn ghen trong lòng anh lại bùng lên.
Mặc dù anh đã điều tra kỹ, nhưng không thể tìm ra chút manh mối nào.
Chết tiệt! Anh muốn đoạt điện thoại trong tay cô để xem rốt cuộc gã đó là ai.
Tôn Khả Thiên đoán ra ý đồ của anh, nên đã dồn lực ném điện thoại ra xa, khiến nó vỡ tan.
Cô không thể để anh biết đến sự tồn tại của Thần Thần.
- Tôn Khả Thiên, xem ra em không xem sự cảnh cáo của tôi ra gì.
Nếu em thích làm loạn như vậy thì tự chịu hậu quả đi.
Tôi sẽ chống mắt nhìn em bị cô lập trong biệt thự này như thế nào.
Lúc ấy cô nghĩ những lời anh nói chẳng có gì nghiêm trọng, nhưng dần dần cô đã phát hiện ra vấn đề.
Chiếc điện thoại duy nhất để cô liên lạc với thế giới bên ngoài đã bị mình chính tay phá hỏng.
Đến ngây giờ, ngay cả đến việc đọc tin tức cô cũng không làm được.
Cảm giác bức bối này thật khó chịu, giống như một tù nhân bị giam nơi ngục tù đen tối.
Trong đêm, tiếng súng đột ngột vang lên xé tan mảnh im lặng.
Dần dần, thanh âm chạy loạn pha lẫn với những lời nói qua lại, càng khiến mọi thứ trở nên khó đoán.
Cô không biết chuyện gì đang xảy ra bên dưới, nhưng tiếng súng kia đã báo hiệu điềm chẳng lành.
Điện thoại của Tôn Khả Thiên bị phá hủy, đồng nghĩa với việc kích hoạt tín hiệu tối cấp, có lẽ khi ném chiếc điện thoại đó đi, cô đã không để ý đến điều đó.
Ngay trong buổi tối, những người của Thập Nhất đã mở cuộc tấn công lớn.
Họ liều mình để mang Tôn Khả Thiên rời khỏi nơi này.
Đã vài lần Thập Nhất và Ám Dạ đứng ở hai phía đối lập nhau, đa phần Ám Dạ sẽ giành phần thắng, tuy nhiên không phải lần nào cũng thế.
- Thập Nhất, tôi không hề muốn đối dầu với cậu, vậy nên hãy đi đi.
Tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ám Dạ đối với Thập Nhất có chút kiêng nể, không chỉ vì anh ta đã từng là người cứu mạng mình, mà còn đánh giá cao năng lực của anh ta.
Nếu nói trên thế giới này, người thích hợp kề vai chiến đấu bên Ám Dạ chỉ có Thập Nhất.
Tuy nhiên hoàn cảnh đã đưa đẩy họ hết lần này đến lần khác phải đối đầu nhau.
- Đừng nhiều lời, Tứ Đại Ma Quân đâu chỉ là hư danh.
Chỉ cần tôi ra hiệu, một viên đạn tỉa sẽ bắn vỡ sọ của anh ngay lập tức.
Thả tiểu thư Khả Thiên nhà chúng tôi ra.
Đây không phải cuộc chiến bình thường, nếu hai bên cùng nổ súng, chắc chắn sẽ xảy ra thương vong.
Ám Dạ suy tính, lựa chọn cách thức để giải quyết êm đẹp nhất.
- Cho cậu một cơ hội đấu tay đôi với tôi.
Nếu cậu thắng, tôi sẽ thả phu nhân đi.
Nghe nói cậu là người bắn súng giỏi nhất của tổ chức, vậy thì tôi sẽ so tài bắn súng với cậu.
Thế nào, đây có phải cách giải quyết tốt nhất?
Thập Nhất không chần chờ gì, hướng thẳng súng vào phía Ám Dạ, lạnh lùng cất giọng.
- Tôi và anh cùng hướng súng vào đối phương.
Anh có quyền nổ súng trước, nếu tôi bắn trúng viên đạn của anh thì sẽ giành thắng.
Nếu bắn trượt, tôi sẽ can tâm chịu chết.
Quả nhiên là sát thủ, đến việc so tài cũng chọn phương thức một mất một còn.
Trong giới ngầm, không thiếu gì những người bỏ mạng vì những thách thức như thế.
Khi chấp nhận cuộc tỉ thí này, Ám Dạ cũng phải đối diện với nguy cơ mất mạng.
- Được.
Nhưng tôi chỉ đồng ý thả phu nhân khỏi biệt thự, còn chuyện cậu có thể mang cô ấy bình an rời khỏi thành phố này hay không còn phải phụ thuộc vào năng lực của cậu.
Cuộc tỉ thí đánh cược tính mạng được quyết định rất chóng vánh.
Hai khẩu súng lục hướng về đối phương khiến mọi người xung quanh đều căng thẳng.
Thập Nhất chỉ được nổ súng cùng lúc hoặc sau khi Ám Dạ bóp cò, đó là quy tắc của cuộc chiến này.
- Anh đừng nhân từ với đối thủ thế chứ.
Với hướng súng này, viên đạn của anh nếu có ghim vào người tôi cũng sẽ bị lệch tim 1 cm, như vậy tôi vẫn có khả năng sống sót.
Vì vậy, anh phải nâng súng lên, nhắm thẳng vào chóp mũi của tôi mà bắn.
Ám Dạ nhận ra sự mỉa mai từ đối phương.
Ám Dạ đương nhiên biết những điều Thập Nhất nói, nhưng anh căn bản không muốn dồn người này vào chỗ chết.
- Vị trí bắn do tôi quyết định, việc của cậu là canh thật chuẩn, chỉ chậm một tích tắc là cậu sẽ thua cuộc.
Cả hai đều tập trung cao độ.
Mọi giác quan của sát thủ đều phải hoạt động hết công suất, thậm chí một sự thay đổi nhỏ của gió cũng phải nhận ra, nếu không sẽ mất mạng.
“Bùm”
Tiếng súng vang lên xé tan màn đêm đen tối, viên đạn bay được nửa đường đã gặp vật cản và phát nổ trước khi ghim vào da thịt đối phương.
Thập Nhất không hổ danh là tay bắn hàng đầu của tổ chức, khi cầm súng anh chắc chắn sẽ không để mình có phần trăm nào bị thua.
- Cậu thắng rồi, tôi sẽ thả phu nhân.
Thập Nhất hừ lạnh, dứt khoát quay lưng, không hề đặt sự chú ý lên Ám Dạ một giây phút nào nữa.
- Đáng tiếc chúng tôi đã mang tiểu thư đi trước khi cuộc tỉ thí này diễn ra rồi.
Đó là kế dương đông kích tây.
Trong lúc Thập Nhất đôi co với Ám Dạ thì Thập Tam và Thập Tứ đã đột nhập vào biệt thự để mang Tôn Khả Thiên đi.
Ngoài việc câu kéo giờ để đám người Thập Tam hành động thì cuộc tỉ thí vừa rồi còn mang ý nghĩa khác.
Thập Nhất muốn cảnh cáo Ám Dạ rằng những lần trước mình thua vì lý do bất khả kháng, nhưng nếu trực diện đấu tay đôi thì anh ta chưa chắc có cửa.
Điều này càng củng cố cho câu nói Tứ Đại Ma Quân không chỉ là hữu danh vô thực.
Tôn Khả Thiên được Thập Tam và một người bí ẩn tháp tùng về biệt thự của họ.
Đi cùng cô còn có Tiểu Dương.
Cô ấy bị đánh thuốc mê, nên nằm bất tỉnh nhân sự.
Tôn Khả Thiên lo sợ sau khi mình rời đi, anh sẽ gây khó dễ cho Tiểu Dương nên đã nhờ Thập Tam mang cô ấy theo.
Người đi cùng Thập Tam tỏ ra vô cùng thần bí, mặc một bộ đồ đen tuyền che kín từ trên xuống dưới, chỉ lộ ra con mắt.
Nhìn hình dáng thì có vẻ đó là phụ nữ.
Từ lúc xuất hiện cho đến khi rời đi, cô ấy không hề nói một lời nào.
Tôn Khả Thiên chỉ nghe Thập Tam gọi cô ấy là Thập Tứ, thậm chí còn tỏ ra kiêng nể vài phần.
Tôn Khả Thiên có chút tò mò, quay sang hỏi Thập Tam.
- Người phụ nữ mà anh gọi bằng cái tên Thập Tứ đó, cô ấy là ai vậy?
Thập Tam dễ bắt chuyện nhất trong số những kẻ cầm đầu của Tứ Đại Ma Quân.
Thấy cô hỏi, anh ta không ngần ngại trả lời.
- Thập Tứ là cánh tay đắc lực nhất của chủ tịch.
Cô ấy có rất nhiều thân phận.
Có lẽ Thập Tứ đang phải làm nhiệm vụ quan trọng nên không tiện lộ mặt.
- Cô ấy đẹp không?
- Đương nhiên.
Hoa khôi của tổ chức đấy.
Mặc dù mới thoát khỏi hiểm cảnh nhưng Tôn Khả Thiên chẳng hề suy nghĩ về chuyện ấy, mà quan tâm nhiều đến Thập Tứ.
Cô ấy là cánh tay đắc lực của anh Diệc Quân, ngoại hình xinh đẹp, lại còn giỏi giang.
Nếu chuyện này để Giao Giao biết thì chắc chắn anh ấy sẽ tiêu đời.
- Cô ta có người yêu chưa? Bao nhiêu tuổi? Đã ở cạnh anh Diệc Quân bao lâu rồi?
Tôn Khả Thiên hỏi dồn dập như bức cung khiến Thập Tam e ngại.
- Tiểu thư, sao cô lại quan tâm Thập Tứ vậy? Những chuyện liên quan đến cô ấy rất bí ẩn, tôi cũng chỉ biết đôi chút.
Tôn Khả Thiên liếc mắt cảnh cáo Thập Tam, ý muốn nói nếu anh ta dám nói dối thì cô nhất định không tha.
- Sáng ngày mai tôi muốn nhìn thấy báo cáo về tất cả những gì liên quan đến Thập Tứ mà anh biết.
Công việc ngớ ngẩn từ trên trời rơi xuống khiến Thập Tam đổ mồ hôi hột.
Linh cảm mách bảo đây không phải là sự hỏi thăm thông thường giữa hai cô gái.
Nếu Thập Tứ biết anh ta dám tiết lộ thông tin của mình cho người khác, anh ta chắc chắn sẽ bị mấy thứ độc dược kỳ lạ của Thập Tứ hành hạ.
- Được không?
Tôn Khả Thiên hạ giọng, âm thầm cảnh cáo ý chí dao động của đối phương.
- Được.
Thập Tam miễn cưỡng đồng ý.
Lúc này khuôn mặt Tôn Khả Thiên mới giãn ra một chút.
Cô đắp chăn cho Tiểu Dương đang nằm trên ghế sofar, rồi chờ đợi thêm một lúc.
Thấy Thập Nhất chưa trở về, trong lòng cô liền lo lắng.
- Giờ này Thập Nhất vẫn chưa về, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi?
Thập Tam lại không quản được cái miệng của mình.
Nghe cô nhắc đến Thập Nhất, liền nói ra mấy lời ẩn ý.
- Cô yên tâm, lão đại không có chuyện gì đâu.
Có khi lại đang hàn huyên với định mệnh của đời mình ấy.
Tôn Khả Thiên nhướng mày.
- Anh nói gì? Thập Nhất có người yêu rồi?
Thập Tam nhìn ngó xung quanh, thấy không có người mới dám nói ra bí mật kinh thiên động địa về Thập Nhất.
- Tôi kể cho cô nghe chuyện thầm kín của lão đại.
Lúc tôi và lão đại đi cướp Lâm Nhã Kỳ thì bị Ám Dạ mai phục rồi bắt giữ.
Tôi nghĩ chuyến này sẽ tiêu đời, nào ngờ Ám Dạ lại thả chúng tôi đi.
Tôi nghe được cuộc trò chuyện của hai người đó, thì ra cách đây mười mấy năm, lão đại từng cứu mạng Ám Dạ trong một lần giao dịch vũ khí ở châu Âu.
Cô nói xem, lão đại chỉ tiện tay cứu người mà đã nhặt được hàng cực phẩm.
Tôi còn loáng thoáng nghe thấy cái gì mà “lấy thân báo đáp” ấy.
Tôn Khả Thiên sặc nước bọt, không ngờ bọn người họ đã gặp nhau từ trước.
Thập Tam cười cười, thoải mái kể chuyện nhưng đâu hề biết rằng mình đã nhầm lẫn nghiêm trọng, khiến câu chuyện bị bẻ lái theo hướng khác.
Nguyên văn câu nói của Thập Nhất với Ám Dạ là: “Lúc đó chỉ tiện tay, không cần báo đáp”, nào ngờ qua miệng Thập Tam lại thành “Lấy thân báo đáp”..