Lâm Nhã Kỳ ngồi trước gương, chăm chú nhìn bộ váy cưới trắng tinh trên người mình.
Nếu là trước kia, có lẽ cô ta sẽ rất vui mừng khi được bước vào lễ đường cùng Lôi Thần Phong.
Đáng tiếc cảm xúc của cô ta đã sớm chai sạn.
Trong gương chính là hình hài của một con quỷ đội lốt người.
Khóe môi cô ta khẽ nhếch, ẩn chứa đầy rẫy những toan tính và mưu mô.
Sau bao ngày nhẫn nhịn chờ đợi, cuối cùng cũng đến lúc cô ta có thể hoàn toàn hủy diệt Lôi Thần Phong và Tôn Khả Thiên, khiến bọn họ vĩnh viễn không đến được với nhau.
Lâm Nhã Kỳ ngậm một viên kẹo rồi bậm chặt môi để không cho chút mật ngọt nào thoát ra ngoài.
Đó có lẽ là viên kẹo ngọt nhất mà cô ta từng được nếm thử, đến mức mê đắm mà không nỡ buông bỏ.
Mật ngọt luôn chứa đựng những cái bẫy chết người, mà trong viên kẹo ấy cũng được tẩm một loại kịch độc.
Lâm Nhã Kỳ dám chắc sau khi Lôi Thần Phong biết chân tướng sự việc, nhất định sẽ sử dụng những thủ đoạn tàn độc nhất để hành hạ mình, nên cô ta đã tự xuống tay với bản thân.
Cô ta canh thời gian thích hợp để dùng thuốc, đến lúc kế hoạch hoàn thành, độc phát tác, cô ta sẽ chết mà không bị tra tấn.
Thời gian đã đến, Lâm Nhã Kỳ bước vào lễ đường, không cầm được mà đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh tráng lệ của buổi lễ mà mình là nhân vật chính.
Không ngờ một đám cưới miễn cưỡng mà Lôi Thần Phong cũng đầu tư tới mức này.
Lâm Nhã Kỳ tưởng tượng đến viễn cảnh được chứng kiến kẻ thù của mình bị hủy hoại, sau đó bản thân chết đi trong bộ lễ phục cô dâu, tại một nơi đẹp như thiên đường; niềm vui sướng ấy không gì có thể diễn tả nổi.
Lôi Thần Phong lạnh lẽo, nửa điểm cũng không muốn nhìn thấy Lâm Nhã Kỳ.
Anh chỉ dõi mắt xung quanh xem Tôn Khả Thiên đã xuất hiện chưa.
Mọi người đi lại tấp nập, tiếc rằng cô gái mà anh chờ đợi vẫn chưa đến.
Lâm Nhã Kỳ một mình tiến đến gần nơi Lôi Thần Phong đứng.
Có lẽ độc đã ngấm vào trong người nên cơn đau từ bụng đã xuất hiện, khiến cô ta nhăn mặt, rất nhanh thu lại biểu cảm đó vào bên trong.
Lâm Nhã Kỳ mỉm cười, biết Lôi Thần Phong không muốn nói chuyện với mình nhưng vẫn cố tình khiêu khích.
- Anh nhẫn tâm thật đấy, ít ra hôm nay em cũng là cô dâu của anh.
Lôi Thần Phong hừ lạnh, sự bài xích hiện rõ ra bên ngoài.
- Tốt nhất cô nên giữ lời, nếu không tôi sẽ khiến cô phải trả giá.
Lâm Nhã Kỳ thu lại ý cười, nhìn thẳng vào chữ "hôn lễ" trên màn hình led.
Cô ta vô cùng mong chờ chuyện sắp xảy ra.
"Hôn lễ" rất nhanh sẽ biến thành "tang lễ".
Những người đang cười sớm phải rơi nước mắt thôi.
Bầu không khí của buổi lễ quá ngột ngạt.
Nhìn sơ qua Lâm Nhã Kỳ có thể đoán được hầu hết trong số này là người của của Lôi Thần Phong cài vào chứ chẳng phải khách mời thực sự.
Nếu không phải Lôi lão phu nhân, Duật Trác Minh và Lăng Ngạn Nhiên cũng có mặt thì còn tưởng đây chỉ là một buổi diễn tập, mà diễn viên nam chính là Lôi Thần Phong đang vào vai chú rể ấy chứ.
Cơn đau lại quặn lên lần nữa.
Lâm Nhã Kỳ siết chặt bàn tay, nhắc nhở Lôi Thần Phong hãy bắt đầu.
Nếu còn kéo dài thêm thì độc tính trong người cô ta càng phát tác mạnh hơn, sẽ không kịp kế theo kế hoạch mất.
Người chủ trì hôn lễ đã bỏ ra một số bước quan trọng theo yêu cầu của Lôi Thần Phong, chỉ nói đôi ba câu giới thiệu sau đó hỏi hai người có đồng ý trở thành vợ chồng của nhau không.
Lâm Nhã Kỳ rất nhanh trả lời “con đồng ý”, vừa nói, cô ta vừa nở hoa trong lòng.
“Vũ Vũ, à không Tôn Khả Thiên, chắc mày đang đứng ở đâu đó quan sát tao nhỉ.
Mày thấy chưa, cuối cùng người anh Phong Phong lấy là tao.
Đây chỉ là thứ đầu tiên trong tất cả những món quà tao dành cho mày mà thôi”.
Tới lượt Lôi Thần Phong, anh giữ im lặng, không hề đáp lại.
Lâm Nhã Kỳ sốt ruột, liền buông lời nhắc nhở.
- Đã đến nước này mà anh còn do dự à?
Lôi Thần Phong trừng mắt cảnh cáo.
Không phải chưa đến thời điểm thích hợp thì anh ta nhất định đã bóp chết Lâm Nhã Kỳ rồi, đâu để cô ta có cơ hội ở đây đe dọa.
- Nếu anh không đồng ý, xem như giao dịch của chúng ta thất bại.
Cho dù là diễn kịch, Lôi Thần Phong cũng chẳng thể nào mở miệng nói câu đồng ý cưới người phụ nữ khác.
Trong lúc căng thẳng, đã có người thay anh lên tiếng.
Cánh cửa lớn mở ra, Tôn Khả Thiên xuất hiện với diện mạo vô cùng xinh đẹp.
Cô bước từng bước trên con đường mà Lâm Nhã Kỳ vừa đi qua, đến khi còn cách hai người một khoảng đủ gần thì dừng lại
- Anh ấy chỉ đồng ý cưới con người thôi, chứ lấy một con quỷ như mày để làm gì.
Lâm Nhã Kỳ, ân oán giữa tao và mày đã đến lúc phải kết thúc rồi.
Tôn Khả Thiên lạnh nhạt cất lời.
Cô mặc một bộ trang phục màu đen, cùng phong cách trang điểm ma mị, càng khiến cô trông bí ẩn, tựa như một ác ma đến từ thiên đường.
Lâm Nhã Kỳ không hề có nửa điểm sợ hãi, thậm chí trong đáy mắt phủ đầy mưu tính lại ánh lên tia vui mừng hiếm thấy.
Cô ta nghĩ Tôn Khả Thiên chỉ đang âm thầm đứng ở một góc nào đó quan sát, không ngờ lại dám tự mình xuất hiện công khai như thế này.
Càng tốt, vở kịch này cũng sắp đến lúc hạ màn.
- Đúng rồi, nên kết thúc thôi.
Lâm Nhã Kỳ động tay, bứt những cánh hoa hồng đỏ tươi từ bó hoa cưới rồi tung lên không trung, sau đó bật lên tràng cười khoái chí.
Cô ta siết chặt nắm đấm để cố vực bản thân đứng thẳng khi cơn đau quặn bụng ập đến.
Hô hấp của cô ta có chút khó khăn, sắc mặt dần tái đi nhưng lớp trang điểm giày cộm đã giúp cô ta che giấu đi điều ấy.
Tôn Khả Thiên căm ghét điệu cười của cô ta.
Cho dù hóa thành tro bụi cô cũng không thể nào quên được nụ cười ác độc của Lâm Nhã Kỳ khi ngồi ở trong xe, giương mắt nhìn cô bị đám côn đồ cưỡng hiếp.
Tôn Khả Thiên rút súng ra, hướng thẳng đến lồng ngực trái của Lâm Nhã Kỳ.
Thân hình nhỏ nhắn lọt thỏm giữa biển hoa rực rỡ.
Sắc lạnh toát ra từ cô quyện lẫn với khẩu súng ấy càng khiến cho không gian xung quanh phủ đầy băng tuyết.
Lâm Nhã Kỳ vẫn chưa thôi cười, thậm chí khi đối diện với họng súng còn mỉa mai hơn.
Cô ta đâu sợ chết, chỉ sợ không kéo Tôn Khả Thiên đi theo mình được thôi.
- Khả Thiên, nghe lời anh bỏ súng xuống đi.
Lôi Thần Phong nhìn thấy Tôn Khả Thiên cầm súng, trong lòng liền hoảng hốt.
Anh tiến lên một bước nhưng bị Lâm Nhã Kỳ kéo tay tại.
Cô ta vẫn tiếp tục buông lời khiêu khích.
- Nếu mày muốn bắn tao thì phải nhắm cho thật chuẩn.
Lỡ đâu run tay, viên đạn sẽ ghim thẳng vào anh Phong Phong mà mày yêu thương nhất đấy.
Lâm Nhã Kỳ thành công đánh vào điểm yếu chí mạng của Tôn Khả Thiên, khiến cô mất bình tĩnh.
Dần dần, điệu cười của cô ta cũng tắt, thay vào đó là sự quỷ quyệt cùng những lời nói mang tính sát thương cao.
- Mặc dù anh không đồng ý cưới em, nhưng em vẫn thực hiện lời hứa của mình, nói cho anh biết bí mật mà em đang nắm giữ.
Anh đừng gọi cô ta là Tôn Khả Thiên.
- Mày im đi, nếu không tao sẽ giết chết mày!
Bàn tay Tôn Khả Thiên run lên.
Thêm một lần nữa cô nhu nhược đến mức này, thậm chí chỉ cần hóp cò là có thể bắn trúng cô ta, nhưng cô lại sợ viên đạn của mình trúng vào người anh.
Lâm Nhã Kỳ hả hê, từ từ nói ra chuyện năm xưa.
- Để tao nhớ lại xem, ân oán của chúng ta bắt đầu từ khi nào.
Mười ba năm trước, tao đã thuê người cưỡng hiếp chị của mình.
Tao cứ ngỡ chị ta đã tiêu đời, nào ngờ chị ta như loài cỏ dại thấp hèn, càng diệt càng mọc lên như rác.
Chị ta quay trở về để trả thù tao và cả nhà họ Lâm, khiến Lâm gia bị diệt tộc.
Dù chị ta có thân phận cao quý như thế nào, cuối cùng cũng chỉ là một người phụ nữ bẩn thỉu bị đám côn đồ chà đạp dưới thân mà thôi.
Theo lời của Lâm Nhã Kỳ, những hình ảnh kinh khủng đó lại hiện lên trong đầu Tôn Khả Thiên.
Dần dần, cô đã không thể áp chế nó nữa rồi.
- Tao chứng kiến bọn chúng xé rách hết quần áo trên người của chị ta, nước da trắng nõn bị những đôi tay bẩn thỉu giày vò.
Tao còn nhìn thấy thứ giơ bẩn của của mấy gã đó cư.ơ.ng cứng, chuẩn bị chôn vùi vào cơ thể của đứa con gái mới 12 tuổi ấy.
Đáng tiếc lúc đó tao cũng mới 12 tuổi, không đủ can đảm để nhìn tiếp cảnh tượng ghê tởm ấy.
Lâm Nhã Kỳ dừng lại một chút để chiêm ngưỡng sự hoảng loạn đang lớn dần trong người Tôn Khả Thiên.
- Sao hả, cảm giác đó chắc mày vẫn còn nhớ chứ Tôn Khả Thiên, à không, phải là Lâm Vũ Kỳ mới đúng.
Lâm Nhã Kỳ quay sang nhìn Lôi Thần Phong.
Cô ta ghét cái cách anh dồn mọi sự chú ý cho Tôn Khả Thiên.
Cô ta sẽ phá hủy nó.
- Em đã nói cho anh biết bí mật đầu tiên rồi đấy.
Người đang đứng trước mặt anh chính là Vũ Vũ, mối tình đầu mà anh đã tốn bao công sức để tìm kiếm.
Đáng tiếc cô ta không muốn cho anh biết thân phận của mình vì quá khứ nhơ nhớp đó.
Bây giờ em sẽ nói một chuyện còn quan trọng hơn.
Sắc mặt Tôn Khả Thiên dần tái đi, cô không thể để Lâm Nhã Kỳ nói ra chuyện kia.
Cô cố gắng giữ chắc lấy tay phải đang cầm súng, bắn ra một viên đạn về phía Lâm Nhã Kỳ, đáng tiếc viên đạn chỉ sượt qua bả vai cô ta.
Máu tươi lập tức tuôn ra, thấm vào váy cưới trắng tinh, nhưng cơn đau này sao có thể so sánh với cơn đau của độc sắp phát tác trong người Lâm Nhã Kỳ.
- Mày không sợ bắn trúng anh trai của mày à?
Cuối cùng, Lâm Nhã Kỳ đã nói ra điều quan trọng nhất.
Lôi Thần Phong thất thần, ánh mắt lạnh lẽo như những mảnh băng vỡ vụn, găm vào xung quanh.
Lâm Nhã Kỳ sung sướng, rồi nôn ra một ngụm máu tươi.
Độc tính đã phát tác, cô ta không thể gắng gượng được nữa.
Tuy nhiên, cô ta vẫn dùng chút sức lực cuối cùng của mình để nói ra chân tướng.
- Nếu tao là mày, tao đã tự bắn chết mình từ lâu rồi.
Một kẻ phát sinh quan hệ với anh trai cùng cha khác mẹ…
- Đừng nói nữa!
- Không những phát sinh quan hệ mà còn có con với anh ta.
Vũ Vũ, mày vừa nhơ nhớp, kinh tởm lại còn là sự sỉ nhục của tạo hóa.
Mày tự cho mình thanh cao, nhưng so với bất kỳ ai mày đều thấp kém hơn.
Những điều Lâm Nhã Kỳ nói ra vượt quá sức tưởng tượng của những người có mặt trong hôn lễ.
Những chuyện này tưởng chừng vô lý, nhưng lại thực sự diễn ra ngay trước mắt.
- Khả Thiên làm sao có thể là con gái của Đình Phương? Cô nói dối cũng quá lắm rồi.
Lôi lão phu nhân không tin lời Lâm Nhã Kỳ nói, liền đứng lên chất vấn.
Đình Phương yêu Nhật Tâm như vậy, chắc chắn không thể nào có quan hệ với người phụ nữ khác, lại còn có con riêng.
Khi nãy Lâm Nhã Kỳ nói Khả Thiên là Vũ Kỳ, có nghĩa mẹ của con bé là Hàn Tuyết.
Giữa Đình Phương và Hàn Tuyết càng không thể xảy ra quan hệ.
Lâm Nhã Kỳ bị chất vấn thì tuôn ra hết những điều Lâm Hùng nói với mình trước lúc chết.
Dù sao cô ta cũng đã thành công hủy hoại Tôn Khả Thiên, bây giờ bố thí thêm chút thông tin cũng chẳng có vấn đề gì.
- Sao hả, chuyện khó tin quá đúng không? Lâm Hùng nói vào ngày ông ta cưới Hàn Tuyết, đã cố tình chuốc mê bà ta, sau đó lừa Lôi Đình Phương uống thuốc kích dục, khiến hai người họ phát sinh quan hệ với nhau.
Hàn Tuyết không hề biết chuyện đó nên nghĩ rằng mình mang thai con của Lâm Hùng.
Đáng tiếc dòng máu chảy trong người Tôn Khả Thiên và Lâm Nhạn Tuyết lại là của Lôi gia.
Tôn Khả Thiên à, dù cô có cố gắng như thế nào cũng không thể chiến thắng số phận nghiệt ngã đó.
Thay vì như thế, hãy chĩa súng vào đầu mình rồi bóp cò.
Cả hai chúng ta sẽ cùng xuống địa ngục..