Sự xuất hiện của cô khiến Duật Trác Minh vô cùng bất ngờ và vui sướng.
Anh ta thầm trách Lôi Thần Phong vì sao lại không nói trước chuyện tốt này.
Nếu biết hôm nay cô quay lại Lôi thị với chức vụ giám đốc sáng tạo thì anh ta sớm đã làm băng rôn, poster treo ở sảnh chính rồi.
- Khả Thiên, em đến sao không gọi điện trước cho anh?
Vì bà ngoại đã nhận Tôn Khả Thiên là cháu nuôi nên Duật Trác Minh đã đổi cách xưng hô, mà cách gọi như vậy thuận miệng hơn nhiều.
Ngôn Tình Sắc
Tôn Khả Thiên nghĩ đến chiếc điện thoại vừa bị Vân Thanh Kiều làm hỏng, cố nén tức giận mà không khai ra cô ta.
- Điện thoại của em bị hư rồi.
Duật Trác Minh nhớ ra điều gì đó, anh ta tưởng Tôn Khả Thiên đang nhắc đến chiếc điện thoại đã bị hư khi cô ngã xuống hồ.
- Chút nữa anh sẽ kêu trợ lý mang đến cho em một cái điện thoại mới.
Em ở vị trí này phải nhận rất nhiều cuộc điện thoại đấy.
- Không cần đâu, chỉ cần cho em ứng trước một tháng lương là được rồi.
Em không quen dùng tiền của người khác.
Duật Trác Minh biết với tính cách của cô, cho dù bị ép buộc cô cũng không nhận, vậy nên vội chuyển chủ đề sang chuyện khác.
- Bây giờ anh sẽ dẫn em đi giới thiệu với các phòng ban khác, để mọi người đều biết công chúa nhà Lôi gia chúng ta nào.
- Không cần thông báo rộng rãi đâu, vì em chỉ làm việc trong mảng thiết kế nên việc ra mắt các phòng ban khác không cần thiết.
Điện thoại Duật Trác Minh đổ chuông, sau khi nghe xong thì liền lắc lắc đầu, nhìn cô với vẻ chia buồn sâu sắc.
- Anh e rằng không được rồi, anh vừa nhận được thông báo từ văn phòng chủ tịch, nói rằng trong vòng 30 phút nữa sẽ có cuộc họp với lãnh đạo tất cả các phòng ban, để công bố nhân sự cho vị trí giám đốc sáng tạo và trưởng phòng thiết kế.
Tôn Khả Thiên nhăn mặt, rõ phiền phức.
Bản thân muốn im lặng mà người đàn ông ấy lại không cho phép.
- Em phải chuẩn bị sẵn tâm lý nhé, những cuộc họp kiểu này đau đầu lắm.
Vẫn câu nói cũ, nếu thấy bất ổn, em có thể cầu cứu anh.
Anh rất có tiếng nói trong cuộc họp đấy nhé.
Khi cô và Duật Trác Minh đến thì hầu hết đã yên vị cả rồi.
Mọi người bắt đầu xì xào khi thấy cô đi bên cạnh tổng giám đốc, có vài người bất ngờ, lại có kẻ chẳng quan tâm.
Đối với một tập đoàn lớn như Lôi thị chuyên về chứng khoán và bất động sản thì mảng thời trang chỉ là một cái móng tay, nếu không vì tâm huyết từ xưa của Lôi lão phu nhân thì e rằng Lôi thị đã sớm đào thải ngành này ra khỏi hoạt động của tập đoàn rồi.
Trong những gương mặt ngồi đây, cô nhận ra vài người quen mặt, có trợ lý La Khải, giám đốc Marketing Mã Tề, chị Linh San và đương nhiên không thể thiếu cô thư ký cấp cao của văn phòng chủ tịch Vân Thanh Kiều.
Như thường lệ, người bắt đầu cuộc họp vẫn luôn là chủ tịch Lôi Thần Phong.
Không khí bỗng im bặt kể từ khi anh bắt đầu cất lời.
- Như mọi người đã biết, trong những năm gần đây, mảng thời trang của Lôi thị có nhiều tiến triển vượt bậc, vì vậy trong năm nay Lôi thị sẽ đầu tư thêm 10% vốn điều lệ vào ngành này.
Như vậy, thời trang sẽ trở thành một trong những mảng hoạt động chính của Lôi thị.
Hôm nay, tôi xin giới thiệu với mọi người giám đốc sáng tạo - cô Tôn Khả Thiên, và trưởng phòng thiết kế - cô Lâm Nhạn Tuyết.
Tôn Khả Thiên và Lâm Nhạn Tuyết cùng nhau đứng dậy.
Sự xuất hiện đồng loạt của hai bóng hồng bên cạnh chủ tịch khiến nhiều người bắt đầu chú ý và so sánh.
Chỉ trong 30 phút kể từ khi có thông báo cuộc họp, bọn họ đã kịp thu thập thông tin vị tân giám đốc sáng tạo này.
Xét về mặt nào đi chăng nữa thì Lâm Nhạn Tuyết vẫn nổi bật hơn, từ xuất thân, kinh nghiệm cho đến địa vị hiện tại bên cạnh chủ tịch.
Tôn Khả Thiên có là giám đốc sáng tạo thì sao chứ, Lâm Nhạn Tuyết vẫn cứ là thiên kim của Lâm gia, là phu nhân tương lai của Lôi thị.
Có nhắm mắt họ cũng biết phải đối xử với ai nặng nhẹ thế nào.
- Rất vui vì được làm việc với trưởng phòng Lâm, tôi đã nghe qua tài năng và danh tiếng của cô từ lâu.
Tin chắc rằng chỉ trong một thời gian ngắn nữa cô sẽ còn tiến đến vị trí cao hơn.
Một vài người đã nịnh bợ Lâm Nhạn Tuyết ra mặt, lại có vài kẻ âm thầm quan sát biểu hiện của vị giám đốc sáng tạo kia.
Người ta không thấy được điều gì ngoài vẽ mặt bình tĩnh và lãnh đạm ấy.
Liệu đây có phải là con cừu non như mọi người nghĩ?
- Nhạn Tuyết, em có gì muốn nói với mọi người không?
Lâm Nhạn Tuyết tươi cười, cất giọng từ tốn.
- Xin chào tất cả mọi người, tôi là Lâm Nhạn Tuyết.
Tôi rất vui vì có cơ hội làm việc tại Lôi thị.
Tôi sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng kỳ vọng của chủ tịch.
Mọi người nghe xong đều đồng loạt vỗ tay, tấm tắc khen ngợi, thậm chí mang cô ta ra so sánh với Lâm Nhã Kỳ trước đây, cùng là tiểu thư Lâm gia nhưng vị Lâm tiểu thư này dễ gần hơn nhiều.
- Còn Khả Thiên thì sao?
Tôn Khả Thiên sắc mặt không đổi, so với Lâm Nhạn Tuyết thì cô như ở một thái cực hoàn toàn đối lập, lạnh lùng và khó gần hơn rất nhiều.
- Tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền cho người đã đặt sự tin tưởng lên tôi.
Đám đông vỗ tay rời rạc, tỏ vẻ không hài lòng.
Câu nói này thể hiện người phát biểu ra nó vừa tham tiền, vừa học thức kém.
Chẳng hiểu vì lý do gì mà một người ở cô nhi viện, ăn học không đến nơi đến chốn lại có thể ngồi vào vị trí này.
Bọn họ nghi ngờ tin đồn cô đã bò lên giường của chủ tịch để đổi lấy vị trí giám đốc sáng tạo là thật.
Tôn Khả Thiên biết thừa bọn họ nghĩ gì nhưng chẳng hề quan tâm.
Vì cô đang nắm giữ 5% cổ phần của bà nội nên sẽ cố gắng làm việc để số cổ phần đó tăng giá trị, xem như đền đáp ân tình của bà.
Cuộc họp kết thúc, mọi người đi ngang qua đều bắt tay chúc mừng Lâm Nhạn Tuyết, còn cô vẫn yên vị đọc quyển tạp chí quốc tế vừa mới xuất bản của Milan.
Dần dần, người ta càng xem cô như người vô hình, và cô cũng tự xem bản thân mình như người vô hình rồi.
Cuối cùng, chỉ còn Lôi Thần Phong, Duật Trác Minh, Lâm Nhạn Tuyết và cô ở lại trong phòng họp lớn, cô cũng định rời đi nhưng lại bị cản đường.
Lâm Nhạn Tuyết đột nhiên quỳ gối trước mặt cô.
Trong tích tắc, hai mắt ngấn lẹ, trông rất đau lòng.
- Nhạn Tuyết, em làm gì vậy, mau đứng dậy.
Xem kìa, chủ tịch Lôi vừa thấy con mèo nhỏ của mình quỳ gối đã thương xót rồi.
Trong lòng Tôn Khả Thiên trào dâng sự chán ghét, vội đứng né sang một chỗ khác.
- Trưởng phòng Lâm, nếu muốn thì về nhà quỳ trước mặt cha mẹ, chứ cô quỳ gối chỗ này làm gì?
Thấy cô tránh né, Lâm Nhạn Tuyết nhất quyết bám dai như đỉa, chặn luôn lối đi của cô.
Hết cách, cô đành ở lại xem cô ta diễn kịch.
- Chị Khả Thiên, em thay mặt mẹ và Nhã Kỳ xin lỗi chị về chuyện xảy ra ở biệt thự Lôi gia, cầu xin chị bỏ qua cho hai người họ.
Thì ra là vì chuyện này à.
Thật không thể xem thường kẻ giả mạo này, tâm cơ của cô ta thâm sâu khó lường, lợi dụng sự dung túng của Lôi Thần Phong để ép cô phải khoan dung.
Trong tình huống này, nếu cô cố chấp truy cứu thì sẽ khiến Lôi Thần Phong chán ghét, nếu cô bỏ qua thì cô ta sẽ là đại ân nhân của Lâm gia.
Khá lắm, vậy thì cô sẽ tặng cho cô ta một món quà nhỏ, xem đây như là quà gặp mặt đi.
- Lâm Nhạn Tuyết, cô đứng dậy đi.
Tôi đâu có nói sẽ truy cứu trách nhiệm bọn họ.
Xem kìa, khóc nhiều như vậy sẽ khiến ai đó đau lòng đấy.
Tôn Khả Thiên đỡ Lâm Nhạn Tuyết đứng dậy, tiện tay lau đi dòng nước mắt trên mặt cô ta.
Thậm chí còn ẩn ý nhắc đến Lôi Thần Phong.
- Cảm ơn chị Khả Thiên đã tha thứ cho họ.
Sau này chúng ta sẽ làm việc chung, mong chị giúp đỡ nhiều hơn.
Lâm Nhạn Tuyết đưa tay ra, định bắt tay với Tôn Khả Thiên nhưng cô đã kịp thu tay về.
- Xin lỗi, hiện tại tay của tôi không được sạch sẽ, vẫn còn đang dính đầy nước mắt, vậy nên không tiện bắt tay cho lắm.
Tôn Khả Thiên bước ngang qua Lâm Nhạn Tuyết, hướng thẳng đến chỗ của Lôi Thần Phong, sau đó chùi tay vào áo của anh, cho đến khi thấy tay của mình đã khô hẳn thì mới hài lòng rời đi.
- Chị ấy hình như không thích em thì phải.
Đợi Tôn Khả Thiên rời khỏi, Lâm Nhạn Tuyết lại bày ra bộ dạng bị tổn thương.
- Không phải đâu, chắc là cô ấy chưa quen thôi, chứ thực ra cô ấy rất tốt bụng.
Chẳng phải cô ấy nói sẽ không truy cứu chuyện của Lâm phu nhân và Lâm Nhã Kỳ nữa hay sao.
Anh phải về phòng làm việc đây.
Em ở lại với anh Thần Phong nhé.
Duật Trác Minh mau chóng rời đi, mục đích là để đuổi kịp Tôn Khả Thiên.
Vừa hay gặp cô đang đợi thang máy.
- Em đi đâu vậy Khả Thiên?
- Em về phòng làm việc.
Duật Trác Minh khẽ nhếch môi cười, biết ngay là cô không biết phòng làm việc của giám đốc sáng tạo đã bị chuyển đi chỗ khác mà.
- Phòng làm việc của giám đốc sáng tạo nằm ở một vị trí vô cùng độc địa, em phải bình tĩnh trước khi anh dẫn em đến đó nhé.
Duật Trác Minh dẫn cô đến lầu 50, bước vào một căn phòng nằm đối diện với văn phòng chủ tịch.
Phòng khá rộng rãi, bày trí đơn giản, đặc biệt có view giống vị trí làm việc cũ của cô khi còn làm thực tập sinh, có thể nhìn về hướng cô nhi viện.
- Khả Thiên này, Nhạn Tuyết...!chắc em cũng biết mối quan hệ giữa cô ấy và Thần Phong.
Thái độ của em sẽ không có lợi chút nào hết.
Em hiểu ý anh chứ.
Tại Lôi thị thì anh Thần Phong là trời, nếu có chuyện gì xảy ra thì anh cũng không thể nào cứu nổi em đâu.
Từ trước đến giờ Duật Trác Minh là em út trong Lôi gia, vậy nên cảm giác được chăm sóc em gái này thú vị vô cùng.
Anh không muốn cô bị thiệt thòi, vậy nên phải lên tiếng nhắc nhở.
- Em hiểu rồi, cảm ơn anh.
- Khi nãy em ngầu lắm, rất có khí chất của Lôi gia.
Làm việc tốt nhé, cần giúp đỡ gì cứ gọi cho anh..