Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục


Ám Dạ đặt những tư liệu điều tra về vụ bắt cóc trước mặt Lôi Thần Phong, sau đó kiên nhẫn chờ đợi anh đọc hết số tư liệu đó.

Là người đi theo Lôi Thần Phong từ lâu, đương nhiên anh ta biết lúc nào nên mở lời.
Tên Luật Khiêm đã bị bắn chết, toàn bộ những manh mối dường như đứt đoạn, duy chỉ có số tiền 2 triệu đô được chuyển đến từ một tài khoản vô danh ngay trước đó một ngày.

Người thân duy nhất còn lại chính là đứa con trai 15 vừa mới đặt chân sang Mỹ.
Lôi Thần Phong trau mày, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh toát như satan.

Ngay cả Ám Dạ cũng bị sát khí này làm lạnh sống lưng.
- Đưa con trai hắn vào trại tâm thần, cả đời cũng đừng mong thoát ra ngoài.
Nếu giết chết thì quá dễ dàng rồi, Lôi Thần Phong muốn con trai hắn phải nếm trải thứ cảm giác thống khổ, giày vò, sống không bằng chết trong trại tâm thần.

Những gì Tôn Khả Thiên phải trải qua, anh sẽ bắt hắn chịu đựng gấp trăm ngàn lần.
Ám Dạ hít một ngụm khí lạnh, căng thẳng lấy ra một viên đạn, rồi đưa cho Lôi Thần Phong.
- Thưa chủ tịch, Luật Khiêm chết vì một viên đạn được bắn ra từ khẩu SVD Dragunnov, không phải do người của chúng ta bắn.
Kỳ thực lúc đó người của Ám Dạ đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng lại chậm hơn kẻ thần bí kia một nhịp.
Lôi Thần Phong đập mạnh tay xuống bàn, tấm kính phủ mặt bàn cũng vì vậy mà nứt thành mấy mảnh.

- Nghĩa là các cậu không hoàn toàn kiểm soát hoàn toàn tình hình lúc đó? Lại để kẻ khác ra tay mà không hề hay biết.

Nếu có gì sơ sẩy thì tính mạng của cô ấy sẽ ra sao?
Nếu biết tình hình lúc đó nguy hiểm như vậy, chắc chắn anh sẽ không để Khả Thiên phải mạo hiểm.

Anh cầm viên đạn cỡ 7 ly rưỡi đưa lên ngang tầm mắt, hình ảnh của nó phản chiếu trong con ngươi đen thẫm, như muốn xuyên qua mi tâm người đối diện.

- Viên đạn này hình như không giống đạn của khẩu Dragunnov thông thường, ở thân đạn còn có ký hiệu đặc biệt.

Cậu đã điều tra nguồn gốc của nó chưa?
Ám Dạ cẩm thận đáp lời.
- Tôi đã cho người điều tra nhưng không tìm ra manh mối.

Dường như có một thế lực nào đó đang cố tình ngăn cản điều này.

Tuy nhiên tôi thấy ký hiệu này có chút quen mắt, giống như...
Ám Dạ ngập ngừng, không biết có nên nói ra suy nghĩ của mình.


Thấy Lôi Thần Phong khẽ nhướng mày, anh ta mới dám tiếp tục lên tiếng.
- Cách đây 10 năm, trong một giao dịch mua vũ khí tại Italy, tôi bị vài kẻ tiểu nhân ám hại.

Trong lúc bị thương, có một người bí ẩn xuất hiện và cứu tôi một mạng.

Lúc ấy tôi vô tình nhìn thấy một hình săm trên tay anh ta, có chút giống với ký hiệu này.
Đây chỉ là suy đoán của Ám Dạ, hơn nữa việc xảy ra đã 10 năm nên anh ta không chắc chắn.

Mặc dù biết đằng sau Tôn Khả Thiên có một thế lực ngầm nào đó, nhưng nếu nói đó là một tổ chức ngầm ở châu Âu thì có vẻ không hợp lý.
- 10 năm trước? Sao chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến chuyện này? Người khiến cậu nhớ đến cả hình xăm trên tay chắc không phải hạng tầm thường.

Bằng mọi cách, cậu phải điều tra ra kẻ đã bắn viên đạn này, biết đâu lại gặp cố nhân.
Lôi Thần Phong buông lời ẩn ý, nhưng ngữ khí vẫn lạnh kẽo chết người.

Dần dần, mọi biểu cảm chết chóc ấy lại được thu vào sau vỏ bọc lãnh đạm.

Anh đứng dậy, chỉn chu lại bộ tây phục trên người, chuẩn bị đi đến buổi họp với các phòng ban.
Chuyện xảy ra trong lễ đính hôn đã lan truyền khắp Lôi thị.

Dẫu biết chủ tịch ghét nhất bị bàn tán sau lưng, nhưng họ vẫn lén lút bàn tán.

Hình ảnh thảm thương của Tôn Khả Thiên vào hôm ấy đang trở thành trò cười của mọi người.
Tuy lễ đính hôn bị hủy nhưng Lâm Nhạn Tuyết vẫn là phu nhân tương lai của Lôi thị.

Thái độ của mọi người đối với cô ta càng cung kính, đâu đâu cũng là kẻ nịnh hót.
Chẳng ngoài dự đoán, trong buổi họp hôm nay, đã có nhiều người tấn công Tôn Khả Thiên hòng nâng Lâm Nhạn Tuyết lên.

Trước đây, chẳng ai thèm quan tâm đến người đang ngồi ở vị trí này, đơn giản vì Lôi thị tập trung vào mảng chứng khoán và bất động sản.

Chức vụ giám đốc sáng tạo có hay không cũng chẳng quan trọng.

Gần đây, lĩnh vực này đã có vốn đầu tư lên đến 20%, sau dự án hợp tác với Milan thì càng được chú ý.
- Thưa chủ tịch, giám đốc sáng tạo cần phải có năng lực và bản lĩnh.

Tuy nhiên giám đốc Tôn lại không có đầy đủ hai yếu tố này.


Ngược lại, trưởng phòng Lâm lại hoàn toàn phù hợp, nên để cô ấy thay thế giám đốc Tôn.
Bọn họ dám kiến nghị như vậy vì từ trước đến giờ, chưa từng nghe thấy một câu khen ngợi hay bênh vực từ phía chủ tịch, thậm chí người ấy còn giao dự án hợp tác với Milan cho Lâm Nhạn Tuyết, mặc dù ban đầu Tôn Khả Thiên mới là người đảm nhận.
Lôi Thần Phong ngồi ở vị trí chủ tọa, tuy cuộc họp mang tính chất tự do bày tỏ ý kiến nhưng tất cả cũng phải chú ý đến sắc mặt anh.

Năm ngón tay gõ đều trên mặt bàn, khuôn mặt vẫn lãnh đạm và lạnh lùng như mọi ngày, đột nhiên sau khi nghe thấy ý kiến thay đổi vị trí giám đốc sáng tạo thì lại trở nên khó chịu.
- Từ bao giờ việc tuyển dụng nhân sự lại đến lượt giám đốc tài chính lo lắng vậy? Giám đốc Tôn là người có năng lực cũng như tinh thần trách nhiệm cao.

Ai không hài lòng gì về cô ấy thì có thể tự động rời khỏi đây.
Cả phòng họp yên lặng, những ý tưởng hùa theo bị tắt ngúm, mọi người vì sự trầm lặng này mà hồi hộp theo.

Riêng chỉ có Tôn Khả Thiên, cô lén nhìn về gương mặt người đàn ông, không giấu nổi sự ngỡ ngàng.

Sau lần bị đuổi xuống xe không thương tiếc ấy, cô nghĩ rằng bản án tử đang treo trên đầu mình sắp bị giáng xuống, không ngờ vẫn có thể bình an vô sự ngồi đây.
Lời nói của Lôi Thần Phong giống như kim bài miễn tử, công khai bảo vệ cô trước mặt những con cáo già này.
Cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi phòng, nhưng Lôi Thần Phong vẫn nán lại sau cùng, hình như muốn nói điều gì đó.

Chưa đợi anh mở lời thì cô đã lên tiếng trước.
- Không phải anh cũng muốn thuận theo ý bọn họ hay sao, cần gì phải nói những lời dối lòng như vậy.
Mấy ngày hôm nay tâm tình Lôi Thần Phong không tốt, nay vì vẻ lãnh đạm của cô mà thấy khó chịu hơn.
- Đừng tưởng em có thể nhìn thấu người khác.
Tôn Khả Thiên cười nhạt.
- À, hay anh coi đây là sự bù đắp cho vụ bắt cóc? Vậy thì em sẽ không từ chối đâu, cảm ơn anh nhiều, anh trai.
Mẹ kiếp, một tiếng "anh trai" chói tai này sao cô lại gọi thuận miệng như vậy.

Nó như một ngòi nổ khiến Lôi Thần Phong tức điên.
Bàn tay siết chặt đến mức những gân máu nổi cuồn cuộn.

Một cú giáng mạnh xuống mặt bàn làm thành một tiếng “ầm” lớn.

Nhưng lúc này, bóng lưng gầy còm của cô đã khuất sau cánh cửa, nên chẳng biết con ác quỷ kia đã nổi cơn thịnh nộ như thế nào.
Vài giọt máu chảy xuống sàn mang theo vị tanh nồng.
- Chủ tịch, tay của anh...

Vân Thanh Kiều nghe thấy động tĩnh lớn liền chạy vào, chứng kiến cảnh đổ máu, không khỏi hoảng hốt.

Cô ta làm thư ký cấp cao của văn phòng chủ tịch đã lâu nhưng chưa bao giờ thấy anh tức giận nhiều như thế, đến mức làm tổn thương chính mình.
Không gian căn phòng như giảm về âm độ, đôi mắt đỏ ngầu cùng hơi thở lạnh lẽo của ác quỷ khiến người ta không rét mà run.
- Cút ra ngoài!
Một câu quát lớn khiến Văn Thanh Kiều sợ mất hồn, không dám nán lại một giây phút nào nữa.

Cô ta trở về phòng thư ký, gọi điện cầu cứu Duật Trác Minh.
Có trời mới biết được Duật Trác Minh còn nhát gan hơn cả Vân Thanh Kiều, nghe cô ta nói lại tình hình là đủ biết Lôi Thần Phong đang kinh khủng đến mức nào.

Ba sáu kế chuồn là thượng sách, Duật Trác Minh sẽ không ngu ngốc đâm đầu vào.

Nghĩ đi nghĩ lại thì Tôn Khả Thiên mới là người nên xuất hiện lúc này.

Cô gây chuyện thì tự giải quyết hậu quả đi.
Tôn Khả Thiên vừa về đến phòng làm việc liền nhận đươc điện thoại từ Duật Trác Minh.
- Anh gọi cho em có chuyện gì sao?
Đầu giây bên kia cất giọng gấp gáp.
- Khả Thiên, em vừa làm gì mà trọc tức đại ác ma đó vậy?
Cô lạnh nhạt đáp lời.
- Em không làm gì cả.
- Em không làm gì mà bây giờ anh ấy như ác ma vậy hả.

Anh không cần biết có phải do em hay không, bây giờ tay anh Thần Phong đang chảy máu rất nhiều nhưng không cho ai đến gần.

Em mau đến xem cho anh ấy đi.
Tôn Khả Thiên nhíu mày.
- Vậy gọi bác sĩ, hoặc vợ anh ấy đến, anh gọi em làm gì.
- Bà cô của tôi ơi, chỉ có em thích hợp nhất thôi.

Em mau đến đi, tay Thần Phong đang chảy rất nhiều máu đó.
Nói đến đây Duật Trác Minh liền tắt máy.

Chán thật, cứ đến lúc quan trọng là chạy mất, bỏ hòn lửa nóng vào tay của cô.
Sau một lúc đắn đo suy nghĩ thì Tôn Khả Thiên vẫn quyết định mang hộp y tế đến phòng họp.

Âm thanh cửa mở chưa kịp dứt thì trong phòng đã phát ra tiếng quát lớn.
- Cút ra ngoài!
Lôi Thần Phong cứ chửi mà không biết ai đang bước vào.
Mùi tanh nồng của máu khiến Tôn Khả Thiên có chút không thoải mái.


Sau vụ bắt cóc, cô bị ám ảnh với mùi này kinh khủng, nhưng nhìn thấy những giọt máu đang chảy xuống sàn kia lại không đành lòng bỏ đi.
Tôn Khả Thiên bước đến trước mặt Lôi Thần Phong, đặt hộp y tế xuống bàn.
- Là ai đã nói chỉ có kẻ ngu ngốc mới làm tổn thương bản thân mình?
Lôi Thần Phong ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến là cô thì ánh mắt dịu đi một chút.
- Em quay lại đây làm gì?
Tôn Khả Thiên chỉ vào bàn tay đang chảy máu kia, như vậy đã đủ diễn tả mục đích cô quay lại.
Tôn Khả Thiên sát trùng hai bàn tay sau đó đeo găng tay y tế vào.

Một tay hướng về phía Lôi Thần Phong, ra lệnh.
- Tay!
- Em lại dám dùng giọng điệu đó ra lệnh cho chủ tịch à?
Tôn Khả Thiên nhún vai, chẳng hề sợ sệt trước những lời de dọa của anh.
- Em không quan tâm anh có là chủ tịch hay không, chỉ biết sự đau đớn của anh trong những phút sau đây đều phụ thuộc vào em.

Tốt nhất anh nên ngồi im đừng nhúc nhích.
Cô dùng nước muối sinh lý để rửa sạch máu, sau đó lấy kềm y tế gắp những mảnh thủy tinh đang cắm vào trong tay ra.

Cũng may những mảnh này không quá nhỏ, nếu không phải đến bệnh viện rồi.
Trong lúc rửa vết thương, Tôn Khả Thiên không ngừng lẩm bẩm trong miệng.
- Anh đúng là người anh trai may mắn khi có đứa em gái giỏi giang như em đấy.
Đối phương hình như đang vô cùng bài xích những lời này.
- Đừng gọi anh là anh trai!
Tôn Khả Thiên ngừng động tác, nhưng vẫn không nhìn đến gương mặt lạnh lẽo như ma quỷ kia.
- Không thích làm anh trai của em à, hay em làm tình nhân của anh nhé.
Tôn Khả Thiên nửa thật nửa đùa, vẫn dồn mọi sự chú ý vào bàn tay bị thương của anh.
Lôi Thần Phong muốn bóp chết cô gái trước mặt ngay lập tức.

Anh thật khâm phục sự kiên nhẫn của mình đối với cô, dường như nó đã đạt đến cảnh giới thượng thừa.

Vậy mà cô càng ngày càng không biết điểm dừng, liên tục chạm đến điểm giới hạn của anh.
Sau khi đảm bảo đã lấy hết những mảnh thủy tinh vỡ ra, cô lại dùng thuốc sát trùng để vết thương không bị nhiễm trùng, sau đó băng kín lại bằng gạc.
Cuối cùng đã xong, cũng may đại ác ma này vẫn hợp tác để cô kết thúc sơm công việc.
- Anh nên đến phòng y tế lấy một ít thuốc giảm đau và kháng sinh, để chắc chắn hơn thì đến bệnh viện chích huyết thanh uốn ván.
Tôn Khả Thiên thu dọn những dụng cụ dư vào trong hộp y tế, thao tác nhanh thoăn thoắt để rời khỏi căn phòng toàn mùi máu tươi và thuốc sát trùng này.

Cử chỉ vội vã trong mắt Lôi Thần Phong lại như hành động trốn chạy, nhưng anh cũng không buông lời giữ cô ở lại.
Vừa ra khỏi phòng, Tôn Khả Thiên đã chạy thốc chạy tháo vào nhà vệ sinh, nôn khan đến mức tái xanh mặt mày.

Cô dùng nước lạnh rửa mặt để khiến tinh thần tỉnh táo hơn một chút, rồi tự trấn an bản thân.
"Không sao đâu, tất cả sẽ ổn thôi"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận