Đại diện của tập đoàn Milan Fashion tại châu Á sẽ đến thăm quan bộ phận thiết kế của Lôi thị.
Thông tin vừa được công bố trước 15 phút kể từ khi vị đại diện này xuất hiện.
Có vài nguồn tin cho rằng người này cực kỳ khó tính, so với trợ lý của nhà thiết kế Jenny Ton thì chỉ hơn chứ không kém.
Đánh giá của bà ta đóng vai trò quan trọng trong những bản hợp đồng hợp tác với nhiều hãng thời trang.
Những câu chuyện dở khóc dở cười liên quan đến bà ta nhiều vô số kể.
Ví dụ như một hãng thời trang có tiếng được đánh giá rất cao, nhưng lại không thể ký hợp đồng với Milan chỉ vì ly cà phê mời bà ta uống không đủ vị đắng.
Hay mới tháng trước cổ phiếu của tập đoàn thời trang Skin-Den bị rớt giá thê thảm vì một lời bình luận bên lề “văn phòng của các nhà thiết kế không gọn gàng”.
Tôn Khả Thiên có mặt ở phòng chế tác từ đầu giờ chiều, hy vọng sự có mặt của cô sẽ khiến những trái tim bé bỏng này bớt loạn nhịp hơn một chút.
- Mọi người không cần lo lắng, cứ tiếp tục làm tốt công việc của mình thôi.
Mọi người cùng trở về vị trí làm việc của mình, những đôi tay lại nhảy múa trên những mảnh vải để thổi hồn vào chúng.
Sự lo lắng phút chốc bị nhiệt huyết dâng trào kia che lấp mất.
Hải Đường líu lo hát, bàn tay mềm mại xếp mảnh vài thành ly đều tăm tắp.
Thanh âm của những mũi kim xuyên qua từng lớp vải vang lên như những bản tình ca da diết.
Không một nhà thiết kế này có thể cưỡng lại khung cảnh này.
Vị đại diện ấy xuất hiện ở phòng tổng giám đốc một cách bất ngờ.
Sau một vài câu giới thiệu đơn giản thì đưa ra một loạt những yêu cầu khác người.
Duật Trác Minh muốn gọi điện thoại báo cho Tôn Khả Thiên và Lâm Nhạn Tuyết nhưng đã bị yêu cầu dừng lại.
- Duật tổng đừng quá vội vàng như vậy.
Cậu hãy cho tôi xem tác phong làm việc của giám đốc sáng tạo và trưởng phòng thiết kế thông qua màn hình camera đi.
Người phụ nữ này vừa xuất hiện đã toát ra hào quang của kẻ bề trên.
Quả nhiên như lời đồn, một lời nói ra đều bức đối phương phải tuân theo.
Trong lòng Duật Trác Minh có chút lo lắng, không biết hai cô gái kia có thể vượt qua thử thách mà bà ta đặt ra hay không.
Từ hai màn hình máy tính, những hình ảnh rõ nét của Tôn Khả Thiên đang ở phòng chế tác và Lâm Nhạn Tuyết ở phòng thiết kế hiện lên rõ mồn một.
Sự đối lập càng hiện rõ khi đặt hai hình ảnh ở cạnh nhau.
Vị đại diện quan sát kỹ từng cử chỉ và động tác của hai người, thậm chí cả thái độ khi họ giao tiếp với các đồng nghiệp.
- Đây là?
Bà ta chỉ tay vào màn hình từ phòng thiết kế.
- Đây là trưởng phòng thiết kế Lâm Nhạn Tuyết.
Cô ấy chính là nhà thiết kế đại diện cho Lôi thị đảm nhận dự án hợp tác giữa Milan, Lâm thị và Lôi thị.
Bà ta thu tay về khoanh trước ngực.
Con ngươi liên tục đổi hướng nhìn luân phiên giữa hai bên, cuồi cùng đặt lên bàn hai túi xách nhỏ.
Đây có thể xem là thử thách mà bà dành cho hai nhà thiết kế trẻ, cũng có nghĩa nếu vượt qua họ có thể lọt vào mắt xanh của bà.
Được sự cho phép của đối phương, Duật Trác Minh lấy thứ đồ được để trong hai chiếc túi ra.
Đó là hai bộ trang phục hoàn toàn giống nhau từ kiểu dáng, chất liệu cho đến màu sắc.
Đến đây Duật Trác Minh khẽ nhìn qua vị đại diện để xin thêm chút gợi ý, tệ nhất cũng phải biết đề bài là gì chứ.
Bà ta có vẻ không mấy thân thiện, ngay cả khi anh mở lời để hỏi trực tiếp thì cũng chỉ nhận lại nụ cười đầy ẩn ý kèm theo một câu trả lời cụt ngủn.
- Họ sẽ tự hiểu thôi.
Nhân viên giao hàng đưa đến cho Tôn Khả Thiên một chiếc túi, bên trong có một bộ trang phục không được đẹp mắt và một mẩu giấy nhỏ.
Những dòng chữ này nguệch ngoạc không thẳng hàng nhưng vẫn có thể hiểu được đại ý.
“Có một cô bé muốn tặng quà sinh nhật cho mẹ nhưng lại không có tiền mua một bộ đồ đẹp.
Nếu có thể, xin hãy giúp đỡ cô bé này.
Số đo là abc....!-Ký tên Elize-”.
Elize? Tôn Khả Thiên vô thức bật cười.
Thử thách của vị đại diện này cũng quá lộ liễu đi.
Chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đoán ra ngay, Lôi thị có nhiều bảo vệ như vậy, sao lại để một cô bé gửi túi đồ này tới tận phòng chế tác.
Cây kéo trong tay bắt đầu động, một đường cắt lượn sóng bắt đầu hiện ra.
Tiếp sau đó là một đường xẻ dọc cắt chiếc váy ra làm đôi.
Cứ như vậy không ai còn nhìn ra hình dạng ban đầu của chiếc váy nữa.
Trong một căn phòng cắt may thuộc phòng thiết kế, Lâm Nhạn Tuyết cũng bắt đầu những hành động đầu tiên.
Cô ta cũng không phải loại ngu ngốc, đương nhiên dễ dàng nhận ra thử thách.
Vị đại diện chăm chú quan sát Tôn Khả Thiên và Lâm Nhạn Tuyết qua camera, trên gương mặt thể hiện rõ sự hài lòng.
Một tiếng đồng hồ đã trôi qua, cả hai đã thiết kế xong bộ trang phục của mình.
Dường như quyết định của bà ta cũng đã được đưa ra.
- Duật tổng, phiền anh mời hai cô ấy đến đây.
Từng câu nói phát ra đều như mệnh lệnh, mặc dù Duật Trác Minh không muốn bị một vị đối tác đặt vào vị thế bị động, nhưng nếu đó là một quý bà thì điều ấy có thể cho qua.
Sau năm phút, Tôn Khả Thiên và Lâm Nhạn Tuyết đã có mặt.
Bà Elize ngay lập tức đứng dậy, bước đến trước mặt hai người.
- Xin chào, tôi là Elize - đại diện của tập đoàn Milan Fashion tại châu Á, chúc mừng hai cô đã hoàn thành thử thách.
Tôn Khả Thiên không mấy bất ngờ, chỉ bắt tay đáp lễ rồi nói chuyện kiểu xã giao.
- Xin chào bà Elize, tôi là giám đốc sáng tạo của Lôi thị, Tôn Khả Thiên.
Đây là bộ trang phục tôi đã thiết kế.
Tuy nhiên tôi chỉ tặng miễn phí cho cô gái nghèo thực sự, còn đối với bà thì chắc là phải tính phí theo thông báo của Lôi thị rồi.
Tôn Khả Thiên đưa chiếc túi ra trước mặt bà ta.
Với vị thế là giám đốc sáng tạo của Lôi thị, cô không thể tỏ ra khúm núm trước đối tác được.
Duật Trác Minh hận không thể đưa tay bịt miệng cô lại.
Nếu vì lỗi thái độ mà không ký được hợp tác với Milan thì sẽ rắc rối to.
Lâm Nhạn Tuyết mừng thầm, nhân cơ hội này tỏa sáng bản thân.
- Tôi là trưởng phòng thiết kế Lâm Nhạn Tuyết.
Rất vui khi được gặp bà.
Đây là chiếc váy do tôi thiết kế, xin tặng lại cho bà.
Bà Elize vui vẻ cầm chiếc túi của Lâm Nhạn Tuyết, còn không quên nói lời cảm ơn.
Khi liếc về phía Tôn Khả Thiên, nụ cười ấy liền nhạt đi vài phần.
- Giám đốc Tôn, cô lấy bao nhiêu tự tin để đảm bảo tôi sẽ bỏ tiền để mua bộ đồ trong tay cô?
- Đương nhiên là dựa vào chính năng lực của tôi rồi.
Tôn Khả Thiên chầm chậm đáp lại, ngữ điệu không lẫn chút lo lắng và sợ hãi nào cả.
Dường như vẻ tự tin và cao ngạo toát ra trên người cô phần nào lấn át đi hào quang tỏa sáng của người phụ nữ đối diện.
Cô lấy chiếc đầm trong túi ra, giơ cao trước mặt người phụ nữ, tựa như đang trưng bày chiến công của mình vậy.
- Đối với tôi, một khi đã bắt tay vào thiết kế thì đó phải là sản phẩm hoàn hảo nhất.
Tôi không quan tâm người mua là tầng lớp nghèo nàn hay là giới thượng lưu giàu có, vì ai cũng có quyền được thưởng thức cái đẹp như nhau.
Tôi có thể thiết kế miễn phí 100 bộ trang phục như thế này cho người khó khăn, những đối với những người giàu thì một đồng cũng không được thiếu.
Duật Trác Minh đau đầu, anh sắp bị những lời nói của cô làm phát điên rồi.
- Bà Elize, giám đốc Tôn chỉ đang đùa với bà thôi.
Anh đang cố gắng đưa cuộc trò chuyện này trở về quỹ đạo thông thường, bớt nồng nặc mùi thuốc súng hơn.
Hy vọng bà Elize sẽ không để bụng những lời như vậy.
- Vậy sao? Nhưng tôi thấy giám đốc Tôn có vẻ rất nghiêm túc.
Bà ta nhướng mày, đang dùng thứ khí chất bức người của mình để lấn át người đối diện.
Cảm giác có người lấn át đi hào quang của mình thật có chút không thoải mái.
- Khi nói chuyện với một người phụ nữ tài giỏi như bà Elize thì tôi phải có thái độ nghiêm túc nhất rồi.
Không hiểu vì sao Duật Trác Minh lại nhìn thấy hình bóng của Lôi Thần Phong trong phong cách làm việc này của cô.
Nhưng trong tình huống này, điều ấy không hề tốt chút nào.
Bà Elize đưa tay nhận bộ trang phục trên tay của Tôn Khả Thiên, giọng điệu vẫn trầm thấp không mang theo cảm xúc.
- Tôi muốn gặp chủ tịch của các người.
Đây là điều Duật Trác Minh không mong muốn nhất.
Nếu chỉ ở văn phòng tổng giám đốc thì anh ta còn đủ khả năng xoay chuyển tình hình, nhưng nếu đã đến văn phòng chủ tịch thì khác.
Đám người kia đang muốn đưa Lâm Nhạn Tuyết lên vị trí giám đốc sáng tạo, nếu lần này Khả Thiên thực sự làm phật ý vị đại diện này thì họ chắc chắn sẽ viện cớ để đuổi cô bằng được.
- Bà Elize, với tư cách là tổng giám đốc của Lôi thị thì tôi là người chịu trách nhiệm hoàn toàn cho mảng thiết kế.
Duật Trác Minh cố gắng để mọi chuyện không vượt quá tầm kiểm soát của mình.
Nhưng với một con người thích lấn át kẻ khác như bà Elize thì sẽ không chịu để bản thân mình tuân theo sắp đặt của kẻ khác.
- Nghĩa là tôi không thể gặp?
Ý tứ của bà ta quá rõ ràng.
Duật Trác Minh là người đã dày dặn kinh nghiệm trên thương trường, không thể nào không nhận ra đây là một tối hậu thư.
Nếu không gặp được chủ tịch thì sau này cũng không cần gặp nữa.
Đồng nghĩa với việc cơ hội hợp tác với Milan sẽ bằng không.
Tại phòng họp của văn phòng chủ tịch, Lôi Thần Phong chậm rãi nhấp trà, dùng phong thái ung dung để tiếp đãi người đàn bà quyền lực này.
- Xin chào bà Elize, tôi là Lôi Thần Phong, chủ tịch tập đoàn Lôi thị.
Rất vui khi bà đã đến tham quan tập đoàn của chúng tôi.
Đó là những câu xã giao trên cương vị chủ nhà, chờ đợi đối phương trực tiếp nói ra mục đích của mình.
- Hôm nay tôi gặp chủ tịch Lôi chỉ có một câu muốn hỏi thôi, về cô ấy.
Tầm mắt bà Elize trực tiếp hướng về phía Tôn Khả Thiên, mà trong mắt cô lại chẳng có chút lo lắng hay sợ hãi nào.
- Bà muốn hỏi gì về giám đốc sáng tạo của chúng tôi?
- Vì sao nhà thiết kế đại diện cho Lôi thị tham gia vào dự án hợp tác giữa Milan, Lâm thị và Lôi thị lại không phải cô ấy?
Một câu nói ra khiến mọi người ngã ngửa.
Thì ra bà ấy không phải đến đây để tố cáo mà chỉ hỏi vấn đề này.
- Hơn ai hết chúng tôi muốn làm việc với nhà thiết kế tốt nhất, tại sao không phải cô ấy?
Dưới sự chất vấn của bà Elize, Lôi Thần Phong vẫn không hề yếu thế.
Thay vì trả lời trực tiếp câu hỏi của bà thì lấy một dẫn chứng khác để chứng minh năng lực của Lâm Nhạn Tuyết.
- Nhà thiết kế Lâm Nhạn Tuyết đã hoàn thành tốt dự án này và được giới truyền thông quốc tế khen ngợi rất nhiều.
Biểu cảm trên khuôn mặt bà Elize vô cùng phức tạp, dường như không mấy hài lòng với lời giải thích này.
- Tốt? Cô Khả Thiên, với cương vị là giám đốc sáng tạo, cô thấy thế nào?
Tôn Khả Thiên bị hỏi đích danh, không ngần ngại trả lời.
- Chắc tôi không cần nói thẳng suy nghĩ của mình đâu, những ai có chuyên môn đều sẽ nhìn ra được vấn đề thôi.
Còn những ai không có chuyên môn thì miễn bàn, chúng ta không nên cãi nhau với những kẻ khờ.
Duật Trác Minh âm thầm đổ mồ hôi lạnh, không thể phủ nhận câu trả lời này có mức sát thương cực cao, chắc chắn Lôi Thần Phong cũng nhận ra là cô đang hướng mũi nhọn về mình.
Bà Elize khẽ bật cười.
Đây là nụ cười hiếm hoi từ khi bà ấy xuất hiện.
- Nói hay lắm, giám đốc Tôn.
Tôi cũng hy vọng quý công ty sẽ cử những người tốt nhất để làm việc với chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ xem đó là sự không tôn trọng và đơn phương chấm dứt hợp đồng.
Đây rõ ràng là lời đe dọa và uy hiếp.
Duật Trác Minh lại có cảm giác lần xuất hiện này của đại diện phía Milan như một sự dằn mặt, nhằm cảnh cáo, bất bình thay Tôn Khả Thiên vậy.
- Không có người giỏi nhất, chỉ có người phù hợp nhất.
Bà Elize ắt hẳn hiểu được đạo lý này trong kinh doanh.
Lôi Thần Phong đáp trả không hề kém cạnh, thậm chí còn âm thầm khẳng định việc lựa chọn người của Lôi thị hoàn toàn không có vấn đề.
Ở lần đầu tiên gặp mặt không nên quá thể hiện bản thân, mặc dù bà Elize không đồng thuận với câu nói của Lôi Thần Phong nhưng cũng giữ trong lòng.
Bà ta quay sang nhắn nhủ với Tôn Khả Thiên vài điều trước khi rời khỏi.
- Tôi sẵn sàng bỏ tiền mua bộ trang phục này, vì nó là thiết kế của cô.
Mong rằng tôi sẽ thấy cô ở đúng vị trí của mình trong một ngày gần nhất.
Bà ta nhẹ cúi đầu trước mặt Tôn Khả Thiên, mà cô cũng chẳng tỏ ra bất ngờ, chỉ khẽ cúi đầu đáp lễ.
Sau lời nói đó thì biểu cảm của bà Elize lại thu về là một vị đại diện lạnh lùng và khó gần như ban đầu.
Mục đích chính mà bà đến đây đã đạt được rồi, cũng nên đưa ra quyết định cuối cùng rồi rời đi thôi.
- Chủ tịch Lôi, Duật tổng, ngày mai phía Milan sẽ cử đại diện đến ký kết hợp đồng hợp tác với các vị.
Tuy nhiên chúng tôi có yêu cầu đặc biệt, nhà thiết kế đại diện cho Lôi thị phải là cô Tôn Khả Thiên, đương nhiên nhà thiết kế Lâm Nhạn Tuyết cũng có thể tham gia với vai trò là trợ lý của cô Tôn.
- Chúng tôi rất vinh hạnh khi trở thành đối tác của Milan.
Lôi Thần Phong đứng dậy, hướng tay về phía vị đại diện.
Cái bắt tay này đánh dấu sự hợp tác giữa tập đoàn thời trang lớn nhất châu Âu và Lôi thị.
Lâm Nhạn Tuyết hướng về phía Tôn Khả Thiên tươi cười, kèm thêm một lời chúc mừng nhưng trong lòng lại cực kỳ khó chịu.
Không thể tin được bà Elize lại đề cao Tôn Khả Thiên đến như vậy, cứ tưởng việc thay thế Tôn Khả Thiên trong dự án hợp tác trước có để lấn át cô nhưng cuối cùng vẫn bị xếp phía sau.
Sau khi vị đại điện đó rời khỏi, Duật Trác Minh mới dám thở phào nhẹ nhõm, cục đá trong lòng cũng được trút bỏ.
- Khả Thiên, chúc mừng em.
Hôm nay em đã lập được công lớn rồi đó, muốn anh thưởng gì không?
Duật Trác Minh sớm đã trưng ra vẻ mặt vui mừng, khác xa với những gì người khác thường nhìn thấy, miệng không ngừng ca tụng khiến bản thân Tôn Khả Thiên cũng có chút phiền.
- Đó là việc của một giám đốc sáng tạo nên làm thôi mà.
Chẳng có gì to tát.
Thái độ thờ ơ này khiến người khác hiểu lầm thành tự cao, nhưng không sao, hôm nay cô lập được công lớn nên mọi thứ đều có thể nhắm mắt cho qua.
- Em nói như vậy là sai rồi, đây là thành tích rất lớn của mảng thiết kế chúng ta.
Chủ tịch Lôi, anh cũng không keo kiệt đến mức không có lời khen ngợi nào chứ.
Một bữa ăn chẳng hạn.
Thì ra đây mới là mục đích chính của Duật Trác Minh.
Chẳng hiểu sao đường đường là một tổng giám đốc mà lại cần người khác đãi một bữa ăn.
Từ chối hiểu!
- Xin lỗi mọi người, hôm nay em có việc phải về sớm.
Chúc mọi người đi ăn vui vẻ.
So với việc phải đi ăn và nhìn hai người họ liếc mắt đưa tình thì cô lựa chọn bữa tối với cơm canh đạm bạc ở cô nhi viện.
- Khả Thiên, sao lại không chừa cho anh chút mặt mũi nào thế...
Duật Trác Minh thấy cô rời đi cũng lẽo đẽo theo sau, cố nói với vài câu, biết đâu cô sẽ thay đổi chủ ý.
Đến cuối cùng vẫn tự than thân trách phận, vốn là một tổng giám đốc nhưng đôi khi lại không được coi trọng.
Nỗi đau này ai thấu đây?.