Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Năm năm trước là hắn ta hại chết cha và nuốt chửng tập đoàn Bạch Thị, bây giờ ngàn vạn lần không thể để hắn ta bắt được mình, Bạch Thanh Dung vừa nghĩ vừa vội vàng bỏ chạy, nhanh chóng trốn vào phòng khách sạn của mình.

Sau khi đóng cửa, Bạch Thanh Dung không ngừng thở hổn hển, bàn tay nhỏ bé không ngừng vỗ nhẹ ngực mình, muốn kìm lại trái tim đang khủng hoảng.

“Không sao đâu, không sao đâu, nhất định sẽ không có chuyện gì.” Bạch Thanh Dung không ngừng lẩm bẩm an ủi mình.

“Người đâu, sao không thấy, chủ tịch nói phải bắt được cô gái đó.” Nghe thấy giọng nói dữ tợn của đàn ông ở ngoài cửa, trong lòng Bạch Thanh Dung âm thầm kêu khổ, tại sao lại gặp phải tên đàn ông chết tiệt đó ở chỗ này, Lâm Thành Phong mới ra ngoài làm việc nửa tiếng nhất định sẽ không về được.

Nếu bọn chúng thật sự tóm mình lại vậy phải làm sao, Bạch Thanh Dung càng nghĩ càng thấy sợ.

“Lão Tam, cậu ra phía trước kiểm tra thông tin khách ở khách sạn, lão Tứ cậu và tôi lục soát phòng ở đây.” Nghe thấy vậy sắc mặt Bạch Thanh Dung tái nhợt.

Trong lòng rét lạnh, nếu lục soát phòng vậy chẳng mấy chốc bọn họ sẽ tìm được mình, Bạch Thanh Dung vội đi nhanh đến trước tủ quần áo cuống quýt trốn trong tủ quần áo, khẩn cầu ông trời phù hộ cho cô đừng bị bắt lại.

Trong tủ quần áo, vì tâm trạng lo lắng của Bạch Thanh Dung cộng với không gian chật hẹp, trên cánh mũi cô tràn ra một lớp mồ hôi mỏng, lòng bàn tay Bạch Thanh Dung lạnh nhưng lại không ngừng đổ mồ hôi…

“Mở cửa, mở cửa, không có ai thì tôi xông cửa vào đấy.” Người đàn ông ngoài cửa dữ tợn đập cửa phòng Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung trốn trong tủ quần áo túm vạt áo đến mức nhăn nhúm. “Anh là ai?” Một giọng đàn ông quen thuộc truyền đến.

Cường? Là giọng Cường, đúng là giọng Cường rồi!

Bạch Thanh Dung nghe thấy giọng nói quen thuộc của Cường cứ như nghe thấy tiếng nhạc từ thiên đường, lần đầu tiên cảm thấy giọng Cường lại hay đến vậy.

“Đạt, không được vô lễ.”

“Chủ tịch Lâm, cấp dưới không có phép lịch sự khiến anh chê cười rồi.” Ngoài cửa truyền đến giọng Mộ Duy Thiên.

Chủ tịch Lâm? Lâm Thành Phong về rồi sao? Bạch Thanh Dung suy đoán, càng nín thở nghe tiếng ngoài cửa: “Mộ Dung? Quản người của anh cho tốt.” Giọng nói lạnh lùng của Lâm Thành Phong truyền đến, giọng điệu bình ổn lộ ra sự đe dọa mạnh mẽ.

“Đạt, mau nhận sai với chủ tịch Lâm đi.”

“Thật ngại quá chủ tịch Lâm, đều là đàn em làm việc không ra gì.”

“Mặc kệ các anh làm gì, không được phép quấy rầy chủ tịch của chúng tôi nghỉ ngơi.” Cường vô cùng không khách sáo mà nói.

“Quấy rầy chủ tịch Lâm rồi, Đạt, đi thôi.” Nghe được Mộ Duy Thiên đã dẫn người đi, rốt cuộc trái tim sợ hãi nhảy loạn của Bạch Thanh Dung cũng buông xuống, mở tủ quần áo bước ra, Lâm Thành Phong và Cường đã sớm vào phòng, hai người khó hiểu nhìn Bạch Thanh Dung bước ra từ tủ quần áo.

“Cường, cậu ra ngoài trước đi!” Cường nghe lời Lâm Thành Phong nói, xoay người đi ra ngoài: “Cô trốn trong tủ quần áo làm gì vậy?” Lâm Thành Phong không đổi sắc mặt nhìn Bạch Thanh Dung.

“Tôi… tôi sợ… bọn họ đập cửa hung dữ như vậy, tôi lại không biết là ai, nơi đất khách quê người ngộ nhỡ là lưu manh thì phải làm sao, tôi không thể làm gì khác hơn là trốn trong tủ quần áo.” Bạch Thanh Dung ấp a ấp úng giải thích.

Lâm Thành Phong thấy dáng vẻ sợ sệt của cô gái trước mặt nên cũng không nghĩ nhiều, dù sao cô gái nào gặp phải chuyện như vậy ở nơi xa lạ cũng sẽ sợ.

“Không cần sợ, có tôi ở đây.” Lâm Thành Phong cởi cúc áo vest ra thong dong treo vest trên cây treo đồ: “Nếu cô ở trong phòng buồn chán, lúc ra ngoài cứ gọi Cường đi với cô, đảm bảo an toàn cho cô.”

Trong ấn tượng của Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong vẫn luôn là một người đàn ông thay đổi thất thường, cả ngày mặt cứ sa sầm.

Bây giờ người đàn ông này lại nói mấy lời dịu dàng, trong lòng Bạch Thanh Dung có chút ấm áp và cảm động: “Cám ơn anh, anh Lâm.” Bạch Thanh Dung kính cẩn cúi người với Lâm Thành Phong.

Nhìn thấy hành động này của Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong cũng có chút ngạc nhiên: “Không cần cảm ơn, với quan hệ hợp tác, cô là vợ tôi, tôi nên bảo đảm an toàn cho cô.”

Lâm Thành Phong cầm lấy tài liệu trong phòng lên chăm chú xem, dường như không thấy Bạch Thanh Dung trong phòng, Bạch Thanh Dung không thể làm gì khác hơn là yên lặng ngồi trên sofa nhìn Lâm Thành Phong làm việc chăm chú, trong vô thức bắt đầu thường thức người đàn ông trước mặt này.

Ngoài phong cách làm việc không thể nắm bắt được ra, nghĩ lại thực ra anh vẫn rất tốt.

Người ta thường nói đàn ông làm việc chăm chỉ là đẹp trai nhất, lúc này Bạch Thanh Dung cũng cảm thấy Lâm Thành Phong như vậy thật đẹp trai, áo sơ mi trắng được may cao cấp, mái tóc ngắn đơn giản nhẹ nhàng khoan khoái, vẻ mặt nghiêm túc và đôi mắt sâu thẳm, đôi môi thật mỏng, yết hầu khêu gợi…

“Anh Lâm, ngày mai chúng ta rời khỏi đây được không?” Bạch Thanh Dung biết nơi này không thích hợp ở lâu, nếu không sớm muộn Mộ Duy Thiên cũng sẽ phát hiện ra cô. Lâm Thành Phong đặt tài liệu trong tay xuống, nghi ngờ nhìn Bạch Thanh Dung: “Sao?”

“Chỉ là tôi cảm thấy ở đây không an toàn.” Bạch Thanh Dung cúi đầu xuống không dám nhìn Lâm Thành Phong, rất sợ Lâm Thành Phong phát hiện ra điều gì, Lâm Thành Phong chau mày như có điều suy nghĩ: “Lẽ nào những người đó muốn tìm cô?”

Nghe vậy, Bạch Thanh Dung vội vã đứng dậy: “Sao có thể chứ, tôi tới đây lần đầu tiên cũng không biết Mộ Duy Thiên là ai.”

Lâm Thành Phong buông tài liệu trong tay xuống nhìn Bạch Thanh Dung, nói: “Ngày mai chúng ta sẽ đi.”

Nghe thấy Lâm Thành Phong nói vậy, Bạch Thanh Dung mừng rỡ: “Thật ư? Anh Lâm? Anh cứ như vậy đồng ý với tôi?” Lâm Thành Phong đứng dậy đi tới trước mặt Bạch Thanh Dung: “Chuyện bên này tôi đã xử lý xong, cô không muốn ở đây thì đi thôi.” Bạch Thanh Dung không cách nào khống chế tâm trạng mừng rỡ của mình, từ khi nào người đàn ông này lại dễ nói chuyện như vậy.

Mặc kệ đi, rời khỏi đây trước đã, bị Mộ Duy Thiên phát hiện sẽ không tốt: “Được, anh Lâm, tôi đi thu dọn hành lý.”

Nhìn bóng dáng Bạch Thanh Dung dọn hành lý, trong đôi mắt sâu thẳm của Lâm Thành Phong dường như đang suy nghĩ điều gì, anh kết luận Bạch Thanh Dung chính là người mà Mộ Duy Thiên muốn bắt, mình không hề nói với Bạch Thanh Dung người kia tên là Mộ Duy Thiên, cô gái này lại tự mình nói hớ.

Lúc cứu cô gái này ở Thiên Đường Nhân Gian, chỉ biết cô vì mẹ mới chạy đến chỗ đó bán đấu giá đêm đầu tiên, vốn tưởng rằng chỉ là một cô gái nhà nghèo, nhưng thông tin khác anh cũng không kiểm tra.

Huống hồ mình đã báo với người nhà là kết hôn với cô gái này rồi, đương nhiên không thể xảy ra sơ sót gì…

Cô gái này có ân oán gì với Mộ Duy Thiên, anh mặc kệ, anh chỉ muốn bảo đảm chuyện của mình không bị người khác làm lỡ dở là được.

Xem ra sau khi về nước nhất định phải bảo Cường điều tra lai lịch của Bạch Thanh Dung…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui