"Ông chủ cho tôi mười xiên thịt nướng!"
"Được được được, có ngay có ngay."
Ông chủ thấy có người đến mua thì vui mừng, vội vàng lấy mười xiên thịt vẫn tươi đặt vào vỉ nướng, Huỳnh Thanh Hà thích thú nhìn theo những xiên thịt được đảo hoa đảo lại với những tiếng kêu tanh tách nghe rất vui tai.
Lắt say, khi xiên thịt chín vàng, thơm lừng, ông ta đựng vào trong túi, đưa cho cô.
"Của cô xong rồi đây."
Huỳnh Thanh Hà cầm lấy.
"Cảm ơn!"
Trả tiền cho ông ta xong, Huỳnh Thanh Hà tung tăng xách túi thịt xiên còn đang bốc khói trắng, vừa đi vừa ăn, lân la một bài hát nào đó, câu được câu không.
Tuy giọng hát của cô không được hay giống như chim họa mi, nhưng nghe vẫn sẽ không khiến người khác cảm thấy buồn nôn.
Trời đã sẩm tối, chơi cũng đã chơi đủ Huỳnh Thanh Hà mới lục tìm điện thoại, tìm hết mọi túi áo túi quần mà chẳng thấy, Huỳnh Thanh Hà mới chợt nhớ, khi ra khỏi nhà cô đâu có đem theo điện thoại.
Hơn nữa khi ấy điện thoại của cô chỉ còn có mỗi 1% pin, giờ này có khi đã sập nguồn rồi cũng nên.
Một tiệm bán đồ trang sức lung linh trước mặt, Huỳnh Thanh Hà nghĩ ngợi, sau đó đi vào trong.
Cô rất thích đồng hồ, lượn qua lượn lại vài vòng, cuối cùng cũng nhìn trúng một cái đồng hồ ưng ý.
"Chị ơi, cho tôi cái này!"
Huỳnh Thanh Hà mắt sáng long lanh, chỉ chỉ ngón tay vào chiếc đồng hồ màu vàng lung linh qua tấm kính.
Cô nhân viên vui vẻ, tiến lại, hơi cúi đầu, thể hiện sự tôn trọng và lễ phép chuẩn mực đối với khách hàng.
"Mắt nhìn của cô tốt thật đấy.
Đây chính là chiếc đồng hồ đang thịnh hành nhất hiện nay, nhưng loại này là đồng hồ đôi, cô có mua cả hai cái không?"
"Đồng hồ đôi sao?"
"Phải!"
Huỳnh Thanh Hà cuộn cuộn mấy sợi tóc trước ngực vào ngón tay, trầm ngâm, nghĩ ngợi.
Hai mắt Huỳnh Thanh Hà lóe sáng, cô vội nói: "Được, đưa tôi hai cái luôn đi."
"Vâng, cô vui lòng chờ một lát."
Lát sau, cô nhân viên đó quay lại, đưa cho cô một chiếc túi giấy: "Của cô đây, cảm ơn đã ủng hộ chúng tôi, lần sau có cần gì cứ liên hệ chúng tôi nhé!"
Cô ta đưa cho Huỳnh Thanh Hà một tấm danh thiếp.
Trả tiền xong, lúc Huỳnh Thanh Hà mới chịu quay lại khách sạn.
Khi cô về đến khách sạn thì cũng đồng hồ cũng đã điểm 8 giờ rưỡi.
Nằm trong tấm chăn bông mềm mại, nghĩ đến số tiền vừa ra đi khỏi ví mà lòng cô lại quặn đau không thôi.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến Vũ Vĩnh Thiên là cô lại mỉm cười vui vẻ.
"Liệu anh ấy có thích chiếc đồng hồ này không nhỉ? Mong là anh sẽ thích…" 2049289_2_25,60Huỳnh Thanh Hà ngắm hai chiếc đồng hồ đặt ngay ngắn trên giường hồi lâu, sau đó đi lục tìm điện thoại về sặc.
"Quả nhiên là sập nguồn rồi".
Huỳnh Thanh Hà thở dài lắc đầu.
Cắm sặc vào xong, cô lăn ra ngủ liền một mạch đến sáng, chẳng chịu bật nguồn điện thoại lên luôn.
Cô ngủ ngon lành, nhưng lại không biết có một người đã sắp phát điên lên vì cô rồi.
Sáng hôm sau khi vừa mở mắt thì Huỳnh Thanh Hà đã bị Nghị Đình Quân lôi cổ thì đến nơi nào đó.
Huỳnh Thanh Hà cau có: "Này Nghị tổng, mới sáng sớm anh đã lôi tôi ra đây là muốn đi đâu vậy hả?"
Nghị Đình Quân vẫn còn khó chịu vụ tối qua.
"Tối qua cô đã đi đâu?"
Huỳnh Thanh Hà sững sờ, sau lại bình tĩnh nói: "Đâu phải trong giờ làm việc, tôi đâu cần lúc nào cũng báo cáo với anh mình đang đi đâu, làm gì."
"Tôi hỏi hôm qua cô đã chạy đi đâu?"
"Đi chơi, đi chơi được chưa?" Huỳnh Thanh Hà hết chịu nổi với người đàn ông này.
Cứ tưởng phải là xong chuyện, nào ngờ Nghị Đình Quân lại nói: "Sao không nghe điện thoại của tôi?"
"Hả?" Huỳnh Thanh Hà vội vàng lục túi xách, lấy điện thoại ra kiểm tra.
Duma! 6636 cuộc gọi nhỡ!?
"Tôi… tôi không đem theo điện thoại…"
Thấy Nghị Đình Quân tâm trạng đang rất tệ, Huỳnh Thanh Hà lại giải thích: "Tối qua điện thoại tôi hết pin nên không đem theo, tôi thật sự không biết anh gọi đến.
Thành thật xin lỗi Nghị tổng!"
Nghị Đình Quân vẫn im lặng không nói, sống lưng Huỳnh Thanh Hà bất giác ớn lạnh.
Cô hỏi lại như muốn thăm dò: "Anh gọi thôi nhiều như vậy là có việc rất quan trọng?"
Vẫn là sự im lặng đến nghẹt thở, đến nước này thì Huỳnh Thanh Hà sợ thật rồi.
Cô vừa giận người vừa trách mình: " Liệu có bị trừ lương không?"
Nghị Đình Quân lườm cô một cái.
Anh nói: "Đúng là trong đầu lúc nào cũng chỉ chứa tiền."
Thấy thái độ của anh không đến nỗi, Huỳnh Thanh Hà mới thở phào, xoa xoa trước lồng ngực.
"May quá, cảm tạ trời đất, không bị trừ lương rồi!"
Nhìn qua gương chiếu hậu, thấy hành động đó của Huỳnh Thanh Hà, Nghị Đình Quân lắc đầu bất lực.
Hôm qua cô em gái chẳng cùng huyết thống gì với anh một mạch gọi bằng được Nghị Đình Quân đi.
Còn có thể là chuyện gì gì ngoài liên hôn kia cơ chứ.
Anh thật sự chẳng muốn đi chút nào, định tìm Huỳnh Thanh Hà làm lá chắn, nhưng gọi mãi cô chẳng bắt máy.
Không biết người nào đó đã tức giận đến nỗi muốn kéo cô xuống địa ngục luôn rồi.
Trước nay chưa từng có ai dám không bắt máy của anh cả, vậy mà cô lại khác.
Anh hùng hổ đến tận phòng tìm cô, nhưng chẳng thấy bóng ma nào ở đó cả.
Cánh của đáng thương ấy đã bị anh đá cho vài cái, đến giờ chân của Nghị tổng vẫn còn đau...
Anh rất ghét cô gái này.
Nhất là khi này nào cũng chỉ nhắc đến tiền.
Sợ bị anh trừ lương! Nghị Đình Quân cảm thấy bản thân cũng đâu đến nỗi nào, ngoại trừ tháng đầu tiên anh chỉ trả 1/3 tiền lương cho cô vì tối hôm đó dám bỏ lại anh.
Nhưng sau đó anh không hề làm điều gì quá đáng nữa cả.
Nhưng cũng từ đấy, câu hỏi, Có bị trừ lương không? vẫn luôn văng vẳng bên tai anh mọi lúc.
Nghị Đình Quân lâu sau mới hỏi Huỳnh Thanh Hà: "Tôi nói lại trợ lý Hà, cô cần tiền đến vậy sao?"
"Phải, tôi yêu tiền vậy đấy.
Tôi còn muốn có nhiều hơn thế!" Bởi vì...!chỉ khi có tiền, bệnh của Vũ Vĩnh Thiên mới còn có hy vọng cứu chữa…
Nghị Đình Quân đã quá quen thuộc với cái tính quỷ quái của cô gái này.
Nghị Đình Quân chẳng nói chẳng rằng, khiến Huỳnh Thanh Hà cảm thấy có chút không quen.
Nếu là bình thường anh đã ném mấy câu chẳng hề dễ nghe chút nào vào mặt cô rồi.
Cảm thấy có gì đó không đúng.
Huỳnh Thanh Hà đang cao hứng thì lại xị mặt ngay tức khắc.
Trời ạ, anh có thể đừng ngày ngày phô cái mặt vô cảm đó ra trước mặt người khác có được không? Thật mất hứng.
Huyền Thanh Hà chống tay xuống cằm, chiêm ngưỡng gương mặt không góc chết của Nghị Đình Quân.
Góc nghiêng của anh càng mị hoặc, đúng là một góc nghiêng thần thánh mà.
So với lời đồn, trực tiếp nhìn tận mắt mới biết, người đàn ông này vừa đẹp trai đến điên đảo, nhưng lòng dạ lại vừa xấu xa đến cỡ nào.
Huỳnh Thanh Hà cảm thấy cái nhan sắc này thật không tồi đâu, nhưng thật tiếc, con người anh ta quá kiêu sa, ngông cuồng.
Hơn nữa anh chưa hề nghe lời góp ý hay đề nghị từ bất kì một ai…
Nghị Đình Quân có một chiếc mũi cao, đến cả Huỳnh Thanh Hà cũng phải ghen tị với anh.
Da anh rất trắng và mịn, có thể so sánh với nàng Bạch Tuyết được rồi.
Anh còn sở hữu một chiều cao lý tưởng, 1m98, còn cô chỉ 1m76! Có phải quá thiên vị rồi không? Đôi môi mỏng quyến rũ của anh lúc nào cũng đỏ mọng, y như bôi son vậy đấy.
Mắt anh màu nâu đen rất sáng, tưởng chừng như có thể nhìn thấu lòng người, nhưng đẹp nhất vẫn là hai hàng lông mi dài của anh.
Huỳnh Thanh Hà hí hửng: "Nghị Đình Quân, có phải anh từng đi nối mi không thế?"
Huỳnh Thanh Hà vừa nói vừa cười khúc khích.
Rầm!
Huỳnh Thanh Hà ôm lấy trán, mặt mày đen kịp.
"Làm gì thế?"
Huỳnh Thanh Hà suýt xoa trán.
Xe phanh quá gấp, thế là cái tâm xinh đẹp của cô được tắm kính trước mặt hôn cho một cái rõ đau.
Cô mở cửa xe ra ngoài theo anh, đóng mạnh cửa lại.
Nghị Đình Quân quay đầu, liếc cô một cái, Huỳnh Thanh Hà rụt cổ lại.
Trước mặt họ là một nhà hàng cao cấp, Huỳnh Thanh Hà ngạc nhiên: "Đây là…"
Nghị Đình Quân bước đi đằng trước, Huỳnh Thanh Hà chạy theo anh, hỏi: "Nghị tổng, ta lại đi gặp đối tác sao?"
Nghị Đình Quân: "Không hẳn!"
"Biết ngay mà, đời nào Nghị tổng đây lại mời một cô trợ lý bé nhỏ đi ăn cơ chứ."
Huỳnh Thanh Hà khinh khỉnh, cô không quá mong chờ điều bất ngờ đến từ tảng băng đó.
Nhưng không phải đối tác, vậy thì là ai? Trong đầu Huỳnh Thanh Hà ngay lập tức hiện lên một người.
Hừm, cô rất ghét ả ta.
Huỳnh Thanh Hà bĩu môi nói: "Lại là Trần Di đó sao?"
Nghị Đình Quân thở mạnh, có vẻ không kiên nhẫn nghe cô lải nhải nổi, anh trả lời: "Lý Kỳ Hân!"
"Lý Kỳ Hân? Là ai thế?"
Cô nhìn anh, nở một nụ cười giảo hoạt: "Nói đi, là ai?"
"Cô đang ra lệnh cho tôi?"
"Không có!" Huỳnh Thanh Hà lắc đầu cười cười.
"Đừng nói lại là một cô tình nhân của anh nữa nhé."
Nghĩ thôi mà Huỳnh Thanh Hà đã hết cả da gà.
Cô thật sự cảm thấy bản thân không thể để nào cùng đẳng cấp được với người nào đó.
Nghị Đình Quân ném cho cô tờ Menu, giọng vẫn lạnh lùng không cảm xúc: "Cô rảnh rỗi quá nhỉ.
Mau chọn món đi."
Huỳnh Thanh Hà nhũn vai cầm tờ Menu lên,nhìn lướt qua một lượt, nhìn món nào ra món đấy.
Cô xem mà chảy nước miếng.
Cô nhìn đến nỗi chảy nước.
Những món trên tờ Menu quá nhiều, cô xem hoa cả mắt, cuối cùng cũng không biết nên chọn món gì, đành đưa lại cho Nghị Đình Quân.
"Anh chọn đi."
Nghị Đình Quân khá bất ngờ, nhìn cô lần nữa để xác minh.
Huỳnh Thanh Hà cười như không cười: "Tôi không kén chọn."
"Được!"
Anh vẫy tay, gọi phục vụ lại, chỉ tay vào một hàng dài trong thực đơn, "Hết chỗ này!"
"Vâng!"
Người phục vụ đó là một cô gái trẻ trung, mặt mũi sáng sủa.
Cô ta ngượng ngùng e thẹn khi được đứng cạnh người đàn ông trong lòng.
Huỳnh Thanh Hà trố mắt, hết nhìn tờ Menu lại ngước nhìn Nghị Đình Quân.
Ôi, giờ này nếu cô nói cô đã hối hận rồi có còn kịp không?
Khi đồ ăn được đưa lên, món nào cũng sáng long lanh, nhưng cô lại chẳng thể cười nổi.
Nghị Đình Quân có cần phải cho cả thiên hạ biết là mình giàu đổ vách không? Rốt cuộc thì anh cho rằng cô là heo hay cái cô Lý Kỳ Hân đó là heo đây?
Anh dựa lưng vào ghế, coi đây là một chuyện rất chi là bình thường đối với những người nhiều tiền.
Nhìn đống đồ ăn được xếp ngay ngắn trên bàn mà Huỳnh Thanh Hà dở khóc dở cười..