Cô gái kia thấy vậy, ngơ ngác nửa ngày.
Định lên tiếng lấy lại tấm khăn, nhưng cô ta lại được phen hú vía khi thấy người này chính là Nghị Đình Quân.
Cô gái đó vừa sợ vừa mừng, sợ vì hành động vừa nãy của Nghị Đình Quân; mừng vì có thể được gặp người ở đây.
Hai bên má của cô gái này ửng đỏ, có phần lúng túng không biết nên làm thế nào mới phải.
Chứng kiến cảnh đó, Huỳnh Thanh Hà trố mắt, còn chưa kịp định thần thì Nghị Đình Quân đã quay lại, phủ tấm khăn lên đùi cô.
Huỳnh Thanh Hà phản ứng rất nhanh.
Cô vội cầm lên, gấp gọn gằng rồi đưa lại cho Nghị Đình Quân, lắc đầu quầy quậy.
"Quân, anh không được làm như vậy.
Trước kia mẹ Thanh Hà có nói, không được giành đồ của người khác.
Anh đem trả lại cho người ta đi." Huỳnh Thanh Hà chớp chớp mắt nhìn anh, giọng điệu không vui nói với Nghị Đình Quân.
Vì lo cho thân thể của cô, sợ cô bị cảm lạnh, anh mới tốt bụng muốn giúp cô.
Vậy mà lòng tốt của anh lại không được đón nhận.
Hơn nữa cũng đâu phải anh cướp của người ta, anh đã đưa tiền cho họ rồi, bây giờ đồ này chính là của anh.
Nhưng anh lại muốn nổi điên khi Huỳnh Thanh Hà vẫn không hiểu ý tốt của anh, còn chỉ trích anh, thật khiến anh muốn bóp chết cô mà.
"Câm miệng, tôi đã mua lại rồi, bây giờ nó là của tôi." Nghị Đình Quân lạnh lùng, giọng nói vô cùng bá đạo.
Huỳnh Thanh Hà rủa thầm trong lòng, đúng là người có tiền, muốn làm gì thì làm.
Huỳnh Thanh Hà cũng mong một ngày nào đó cô sẽ có thật nhiều tiền, có thể hô mưa gọi gió thế nào cũng được.
Còn bây giờ, cô chỉ thiếu cái chưa ra đường ăn xin mà thôi.
Huỳnh Thanh Hà vịn tay xuống chiếc xe lăn, từ từ đứng dậy.
Cô tiến lại phía bà lão, nhẹ nhàng đắp tấm khăn mỏng vốn là của bà ấy cho bà lão.
Cô gái kia, Huỳnh Thanh Hà đoán là cháu gái của bà lão này, rối rít cảm ơn Huỳnh Thanh Hà.
Bà lão cười rất tươi, bà đưa cho Huỳnh Thanh Hà một số tiền, nói: "Cháu tốt quá, số tiền này bà không dám nhận đâu, cháu cầm lại đi." Vừa nói bà lão vừa đưa mắt nhìn về phía Nghị Đình Quân, anh bất giác nhíu mày.
Huỳnh Thanh Hà nghe vậy thì bất ngờ, hóa ra Nghị Đình Quân nói anh đã mua lại rồi chính là như vậy.
Xem ra anh không đến nỗi vô tình đến nỗi cướp trắng của người khác.
Huỳnh Thanh Hà bất giác mỉm cười.
"Không cần đâu ạ, bà cứ cầm lấy mà dùng, anh ấy có nhiều tiền lắm." Huỳnh Thanh Hà cười cười, đưa mắt nhìn sang Nghị Đình Quân ở bên kia, cô lại nói tiếp: "Cháu thay anh ấy xin lỗi bà, anh ấy thô lỗ quá.
Trước nay anh ấy vẫn luôn như vậy đấy."
Cô gái đứng sau bà lão nghe Huỳnh Thanh Hà nói vậy thì mặt thoát xanh thoát trắng.
Không phải vì sợ hãi mà là lo cho tính mạng của Huỳnh Thanh Hà, không biết Nghị Đình Quân ở bên kia có nghe thấy hay không.
Cô ta cũng biết một chút về Nghị Đình Quân và sự bá đạo của anh.
Huỳnh Thanh Hà nói trắng trợn ra như vậy, cô ta lo thay Huỳnh Thanh Hà không thể bảo toàn mạng sống…
Nói một thôi một hồi, cuối cùng Huỳnh Thanh Hà cũng chịu quay lại với Nghị Đình Quân.
Cô bất giác rùng mình khi thấy nộ khí tỏa ra từ người anh.
"Quân, em sai rồi, đừng giận mà.
Em không nên để anh chờ lâu như vậy, xin lỗi mà!" Huỳnh Thanh Hà nũng nịu, hỏa khí trong mắt Nghị Đình Quân cũng vì thế mà dịu xuống chút ít.
Huỳnh Thanh Hà cười thầm, chiêu này đúng là có tác dụng.
Nghị Đình Quân giận dữ nói: "Cô vẫn đi lại được bình thường, tại sao lại bắt tôi phải đẩy xe cho cô tận 4 tiếng đồng hồ?"
Huỳnh Thanh Hà sửng sốt, biết thế cô đã ngồi im trên xe lăn rồi.
Nhưng mà cô bị thương là thật.
Hình như, không đi được, cũng là thật thì phải.
Cô cười hì hì lấy lòng: "Quân, em bị thương nặng lắm, nếu đi lại nhiều sẽ bị chấn động đến vết thương.
Khi nãy là do anh lấy đồ của người ta nên em mới đem trả.
Với lại em qua đó chỉ có hai bước thôi, nếu đi dài hơn nữa em thật sự đi không nổi, thật đấy."2084387_2_25,60"Cô còn dám nói tôi lấy đồ của người ta, ý cô là tôi cướp đồ của một bà lão?"
Nghe vậy Huỳnh Thanh Hà rủa thầm, còn không phải sao, cả khu này đều thấy anh cướp đồ đấy, tôi chỉ nói đúng sự thật thôi.
Lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, Huỳnh Thanh Hà thoái thác: "Không không không, em sao dám nói anh như vậy chứ."
Nghị Đình Quân hừm một tiếng, cơn nộ khí vẫn chưa tan biến hoàn toàn.
Anh đẩy xe về phía phòng ở của Huỳnh Thanh Hà, cất giọng lạnh lùng: "Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn một chút."
Huỳnh Thanh Hà rụt cổ: "Vâng, em biết rồi mà." Bỗng cô hét lên: "Khoan đã, em chưa muốn về đâu, em muốn đi chơi vài vòng nữa."
"Không được!"
"Tại sao?"
"Tôi nói không được là không được.
Cô không có quyền lên tiếng."
Nói không lại, Huỳnh Thanh Hà quay đầu nhìn anh, môi mím chặt run run, hai con mắt ươn ướt.
Hai đầu mày của Nghị Đình Quân nhíu chặt, sắc mặt sa sầm.
"Đừng có dùng nước mắt uy hiếp tôi." Nghị Đình Quân lạnh lùng.
"Em chưa muốn về…" Nhìn nét mặt của anh, Huỳnh Thanh Hà biết anh đã mềm lòng.
Biểu hiện rất tốt.
Giọng Huỳnh Thanh Hà càng trở nên thương tâm hơn: "Quân, em đã nói anh không được bắt nạt em.
Cô Lệ cũng đã nói rồi, anh phải nghe lời em, nếu tâm trạng em tốt, trí nhớ em sẽ phục hồi.
Nếu em vĩnh viễn không nhớ nổi những chuyện…"
"Câm miệng!"
Nghị Đình Quân chuyển hướng đi.
Huỳnh Thanh Hà mỉm cười đắc ý, chiêu này quả thực có tác dụng.
Hai mắt Huỳnh Thanh Hà sáng như sao.
Cô hưng phấn, khuôn miệng nhỏ không nhịn được mà cong lên.
Nghị Đình Quân chẳng buồn bận tâm cô khóc hay cười, anh chỉ biết lúc này anh đang rất tức giận.
Nếu là trong hoàn cảnh khác, anh sẽ chẳng nhẫn nhịn được đến vậy mà đã trực tiếp cho người đó đi uống trà với Diêm vương rồi.
Huỳnh Thanh Hà kéo kéo tay áo của Nghị Đình Quân: "Quân, em lạnh."
Rõ ràng Nghị Đình Quân không vui, anh cất giọng lạnh lùng không chút cảm xúc: "Nãy là ai mang đi trả?"
Không cần nói quá rõ ràng, Huỳnh Thanh Hà nghe cũng liền hiểu.
Nghị Đình Quân đang muốn nói đến tấm khăn đó.
Huỳnh Thanh Hà mặc kệ, cô vẫn tiếp tục giật áo của anh.
"Em lạnh thật đấy, em muốn áo của anh."
"Không được."
Huỳnh Thanh Hà thở dài, cô lẩm bẩm: "Tâm trạng tệ quá đi mất, ai bảo mình bị chiếc xe xui xẻo đó đâm làm gì…"
Biết không thể làm gì khác, Nghị Đình Quân chỉ đành cởi áo khoác phủ lên người của Huỳnh Thanh Hà.
Anh tiếp tục làm người tốt bụng, rộng lượng nhất quả đất; đẩy xe cho Huỳnh Thanh Hà hóng hớt thiên hạ thêm nửa tiếng nữa.
Sau khi đưa Huỳnh Thanh Hà đi một vòng trái đất ngắm cảnh đẹp gió mát, Nghị Đình Quân trực tiếp đưa cô quay về biệt thự của mình.
Tất nhiên Vũ Vi Lệ không đồng ý, cô lên tiếng ngăn cản: "Nghị Thiếu, thật sự xin lỗi, nhưng Huỳnh Thanh Hà chưa thể xuất viện.
Cô ấy chưa khỏi hoàn toàn, vừa mới một…" Vừa mới một ngày thôi.
Vũ Vi Lệ không nói hết câu, ngậm ngùi nuốt trở lại những lời định thốt ra vào cổ họng.
Bởi trên nét mặt của đại Boss Nghị Đình Quân đã mất kiên nhẫn, đen kịt chẳng khác nào hòn than.
Nghị Đình Quân liếc Vũ Vi Lệ bằng ánh mắt lạnh lẽo vô cảm khiến chị ta muốn nhũn cả người ra, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nghị Đình Quân trong lời đồn nghe đáng sợ, gặp rồi còn đáng sợ hơn.
Khẩu khí của anh ta thôi đã đủ khiến người đối diện sợ tái mét, co đầu rụt cổ.
Chỉ có cô trợ lý của anh ngay từ đầu đã dám cãi lại anh nhem nhẻm.
"Tránh ra.
Tôi không thiếu bác sĩ giỏi!" Nghị Đình Quân cất giọng lạnh lùng bá đạo.
Bạn có biết trang truyện [ TRÙMtruy ện.n et ]
Cảm thấy nộ khí như muốn thiêu cháy mọi thứ tỏa ra từ người Nghị Đình Quân, Vũ Vi Lệ cũng đành ngậm miệng, chẳng dám nhiều lời thêm.
Huỳnh Thanh Hà được Nghị Đình Quân ném lên xe, đưa thẳng về ngôi biệt thự của anh.
"Lý Hiên, mau xem cô ta bị làm sao đi!" Nghị Đình Quân ra lệnh.
"Vâng thưa thiếu gia!"
Một thân ảnh cao gầy bước vào phòng, anh ta mang trên mình một chiếc áo trắng, trên tay cầm một túi xách đừng đồ dùng y tế.
Lý Hiên cũng có vẻ lạnh lùng, nhưng không đến nỗi giống như Nghị Đình Quân, anh ta cũng chính là bác sĩ riêng của đại Boss ác quái này.
Đẹp trai thật đấy, đúng là trai đẹp toàn chơi chung với nhau! Huỳnh Thanh Hà thầm cảm thán.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Huỳnh Thanh Hà: Nghị Đình Quân không có hứng thú với nữ nhân, chẳng lẽ anh ta thích nam nhân? Còn vị này là nam sủng của anh?
Lý Hiên tiến lại kiểm tra Huỳnh Thanh Hà, thấy mặt anh ta kề đến gần, cô dùng hai ngón tay chọc chọc vào hai bên má của người.
Lý Hiên ngẩng đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt ngây thơ to tròn đầy thích thú của cô thì nghẹn họng.
Huỳnh Thanh Hà ngước nhìn Nghị Đình Quân, thấy hắn đang trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người cô thì liền rụt cổ lại.
"Thiếu gia, Huỳnh tiểu thư không có gì bất ổn ạ.
Ngoài vùng đầu bị chấn thương khá nặng, còn lại vẫn bình thường."
Nghị Đình Quân nhăn mặt: "Bình thường? Vậy tại sao lại mất trí nhớ?"
Lý Hiên quay sang nhìn Huỳnh Thanh Hà, cô chớp chớp mắt, anh ta quay đầu lại, nói: "Cái này...có lẽ là va đập mạnh nên tạm thời chưa nhớ được, hoặc là tiểu thư không muốn nhớ…"
"Ra ngoài."
"Vâng!" Lý Hiên cầm túi đồ của mình sau đó lui ra ngoài.
Nghị Đình Quân đang định nói gì đó với với Huỳnh Thanh Hà thì điện thoại réo lên.
Anh liếc cô một cái xong nghe điện thoại: "Phiền chết đi được, cho cậu 5 phút."
Giọng nam bên kia văng lên, có vẻ như anh ta rất phấn khởi: "Không cần, tôi đang ở trước nhà cậu đây rồi.
Sao hả? Có định ra đón tôi không?"
Nghị Đình Quân nhíu mày, sau đó cúp máy.
Huỳnh Thanh Hà ngơ ngác, tự hỏi không biết ai thế nhỉ.
Thấy Nghị Đình Quân định ra ngoài, cô liền lao xuống giường, túm lấy chân anh không buông: "Em cũng muốn đi đón người."
Bị bám lấy chân, Nghị Đình Quân khó chịu, định đưa tay đánh người thì nhận ra cái đầu vẫn còn quấn băng của Huỳnh Thanh Hà nên thu tay lại, cất giọng lạnh lùng vẻ rất mất kiên nhẫn: "Cô không được đi, ngoan ngoãn ở lại trong đây cho tôi."
"Không, em cũng muốn đi!" Huỳnh Thanh Hà như cầu khẩn mà nan nỉ.
Nghị Đình Quân nổi cáu, nhưng thấy ánh mắt kiên quyết, có phần đáng thương của cô lại khiến anh mềm lòng.
"Được, cô đi được thì cứ việc." Anh lạnh lùng liếc qua cô một cái.
Huỳnh Thanh Hà giang hai tay ra trước mặt Nghị Đình Quân: "Em...anh bế em đi!".