"Huỳnh Thanh Hà?" Nghị Đình Quân cầm tấm thẻ lên, trố mắt ngạc nhiên thốt ra dòng chữ màu đen to đậm trên đấy.
Huỳnh Thanh Hà cuống quít: "Nghị Tổng, ngài nghe tôi giải thích đã, chuyện không như người nghĩ đâu, thật đấy."
"Nói!" Nghị Đình Quân nghiêm giọng.
Huỳnh Thanh Hà khó khăn đứng lên, bàn tay phải đã đẫm máu nhưng cô chẳng hề để ý, còn hung khí gây thương tích chính là chai bia vỡ kia.
"Thật ra… Thật ra tôi là chị gái của Huỳnh Thanh Hà, tôi làm việc ở đây cũng được gần một tháng nay rồi_"
"Đừng vòng vo nữa, vào vấn đề chính đi!" Nghị Đình Quân mất kiên nhẫn, anh giơ tấm thẻ nhân viên ra trước mặt cô gái này.
Huỳnh Thanh Hà cắn răng.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc mà bình tĩnh.
"Huỳnh Thanh Hà về rồi, nãy em ấy nói muốn đến bệnh viện thăm người nên vứt đồ lại chỗ tôi.
Xin lỗi Nghị tổng, tôi còn có việc, tạm biệt!"
"Dừng lại!"
Huỳnh Thanh Hà cố gắng lắm mới không nhào bổ vào cào xé người đàn ông đáng ghét này.
Nghị Đình Quân nhìn bàn tay của Huỳnh Thanh Hà hồi lâu rồi quay sang nói với một người:
"Xử lí cái tay này cho tôi!"
Những người khác thì mắt chữ a mồm chữ o, còn vị tiền bối bên cạnh Nghị Đình Quân thì cung kính gật đầu:
"Vâng, thưa thiếu gia."
Huỳnh Thanh Hà theo phản xạ lùi ra sau vài bước, trừng mắt với anh:
"Anh định làm gì?"
Đối với những câu hỏi vô nghĩa như vậy, Nghị Đình Quân cao cao tại thượng đó chẳng buồn trả lời.
Anh quay sang nói với một người khác:2049280_2_25,60"Đi đến bệnh viện tìm người về đây cho tôi!"
Duma! Chuyện gì thế này?
Huỳnh Thanh Hà há hốc, song nghiến răng nghiến lợi, trong lòng chửi thầm: "Nghị Đình Quân chết tiệt, anh giỏi thật đấy, không thể chừa cho người ta một con đường sống luôn hay sao?"
Huỳnh Thanh Hà còn chưa nói xấu anh đủ thì một giọng nói đã văng lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô lúc này: "Hạ tiểu thư, tôi làm đây."
Người ban nãy Nghị Đình Quân giao phó nhiệm vụ đang chuẩn bị nâng cánh tay đang rỉ máu của Huỳnh Thanh Hà lên.
Trong đầu Huỳnh Thanh Hà bỗng xuất hiện câu nói oang oẳng của Nghị Đình Quân "Xử lí cái tay này cho tôi", cô giật mình, ôm lấy tay đang bị thương hét lên:
"Không được!"
Người kia thấy vậy thì ngạc nhiên rồi lúng túng: "Nhưng… Nhưng mà vết thương của cô… nếu không xử lí kịp thời e là…"
Đến lúc này Huỳnh Thanh Hà mới hiểu câu nói "xử lí" đó của Nghị Đình Quân là ý gì.
Cô đành phải ngậm ngùi chìa tay ra cho người ta "xử lí".
"Doạ chết mình rồi, cứ tưởng anh ta sẽ chặt tay mình luôn chứ.
Nguy hiểm quá đi, ôi đau chết mất."
Nghị Đình Quân ung dung ngồi vào một chiếc ghế gần đấy, chân bắt chéo.
Băng bó xong Huỳnh Thanh Hà chỉ muốn mau mau chuồn khỏi đây.
"Nghị tổng, giờ tôi có thể đi chưa ạ?" Huỳnh Thanh Hà hỏi.
Nghị Đình Quân mặt lặng như nước:
"Chưa thể!"
"Hả?"
"Vội gì chứ? Em gái chị còn chưa đến kia mà."
Huỳnh Thanh Hà im bặt.
Ban đầu cô chỉ viện cớ đó để đánh lừa anh thôi, thật là người tính không bằng trời tính, anh còn cho cả người đi tìm, xem ra là thật sự muốn làm khó cô mà.
Nghị Đình Quân cười nhạt: "Sao thế? Sợ rồi?"
Huỳnh Thanh Hà không chịu yếu thế, vênh váo đáp lại: "Sợ gì chứ? Cây ngay không sợ chết đứng!"
Nghị Đình Quân khẽ sững sờ, nhưng rồi lại khôi phục vẻ mặt lạnh như băng:
"Được thôi, ta cứ chờ xem."
Cái gì mà cây ngay không sợ chết đứng chứ, chỉ là cô không thể làm gì khác ngoài đấu võ mồm nữa mà thôi.
Huống hồ, Huỳnh Thanh Hà vốn chẳng phải "Cây ngay" nên cô nghĩ, một lát nữa chắc cô sẽ "chết đứng" thật rồi.
Ai đó cứu tôi đi! Sâu thẳm trong thâm tâm Huỳnh Thanh Hà gào thét.
"Nghị tổng!"
Đám người khi nãy được phân phó đi tìm đứa em thất lạc của bà chị này cũng đã trở về.
"Nghị tổng, chúng tôi đã điều tra, Huỳnh Thanh Hà vốn không có người chị gái nào cả, người nhà cô ấy…"
Nghị Đình Quân cau mày: "Nói tiếp đi!"
"Mẹ của Huỳnh Thanh Hà hiện đã theo người đàn ông khác, còn bố cô ấy đã chết trong một vụ tai nạn rồi.
Chúng tôi cũng có hàng xóm hỏi cô ấy xem có người chị gái nuôi hay thất lạc gì không, nhưng vốn là không có, cô ấy là con riêng."
Nghe còn chưa hết câu, Nghị Đình Quân đã giận đỏ mặt, anh đứng dậy không nói không rằng lôi cổ Huỳnh Thanh Hà đi.
Huỳnh Thanh Hà sợ hãi gào to: "Làm gì thế? Buông tôi ra!"
Nghị Đình Quân phừng phừng lửa giận, kéo Huỳnh Thanh Hà đi ra khỏi bar.
Ra đến ngoài, Huỳnh Thanh Hà vùng vẫy thế nào vẫn không thoát khỏi bàn tay to lớn của anh, cô cắn mạnh vào tay Nghị Đình Quân, một tiếng hét chói tai vang lên.
Nghị Đình Quân buông người Huỳnh Thanh Hà ra, cô vụt bỏ chạy, nhưng lại một lần nữa bị túm lại.
"Trợ lí Hà, cô thử cắn tôi lần nữa xem!"
Từng câu từng chữ của anh lọt vào tai cô.
Huỳnh Thanh Hà người đông cứng, mặt tái mét.
"Nghị… Nghị tổng, anh nói ai cơ?"
"Lên xe!"
Hoá ra anh đã sớm nghi ngờ cô rồi, thảo nào không chịu chừa cho cô một con đường sống.
Huỳnh Thanh Hà bị anh đẩy vào trong xe.
Nghị Đình Quân khởi động máy, tự mình điều khiển xe.
Anh vẫn còn mặt hằm hằm tức giận, mắng chửi cô vài câu nữa.
"Trợ lí Hà, cô đúng là loại phụ nữ hư hỏng!"
Huỳnh Thanh Hà nghiến răng nghiến lợi nhẫn nhịn: "Anh nói ai là loại phụ nữ hư hỏng?"
"Tôi chính là nói Trợ lí tốt của tôi đấy.
Tôi không muốn phải nói thẳng ra rằng cô là một con đĩ." Nghị Đình Quân khinh thường.
Huỳnh Thanh Hà dù có là bồ tát cũng không thể chịu đựng được nỗi xỉ nhục này, cô gào vào mặt anh như muốn xé nát từng tấc thịt trên da mặt người đàn ông này.
"Tôi không phải là một con đĩ anh rõ rồi chứ? Tôi làm việc đường đường chính chính chứ không phải đi bán thân.
Nghị tổng, phiền anh ăn nói cho cẩn thận, tuy anh là cấp trên của tôi, hoặc là chúng ta đã có hiểu lầm gì trước đó, tôi biết anh luôn coi tôi như cái gai trong mắt, thậm chí còn rất hận tôi mặc dù tôi ngu ngốc không biết nguyên nhân vì sao.
Nhưng Nghị tổng, chuyện đời tư của tôi cũng không đến lượt anh phải quản hay dạy dỗ tôi, càng không cho phép anh xỉ nhục tôi như vậy, tôi làm gì bản thân tôi tự rõ."
Huỳnh Thanh Hà tưởng chừng như muốn khóc đến nơi, nhưng cô không cho phép bản thân mình yếu đuối.
"Vả nếu tôi có thật là một con đĩ đi chăng nữa, sẽ ảnh hưởng đến kinh tế của Nghị gia nhà anh sao? Ha, tôi là đĩ đấy, nhưng tôi đã động chặm hay bắt bẻ anh phải bao nuôi tôi chưa? Phiền anh bớt xen vào chuyện đời tư của một đứa đĩ như tôi một chút, nếu không, con đĩ này sẽ không dễ dàng bỏ qua một con mồi tốt như Nghị tổng đâu."
Nghị Đình Quân im lặng, cô làm gì tất nhiên là có liên quan đến anh, cô là Trợ lí, người đại diện của anh kia mà.
Nếu người ngoài mà biết Trợ lí của Nghị tổng thiếu tiền đến nỗi phải vào bar để phục vụ thì còn ra thể thống gì nữa.
Cũng may chỗ đó vốn là của Nghị tổng nên mấy chuyện đó cũng bớt được phần.
Nhưng anh cảm thấy nói cô là con đĩ hình như là hơi quá, có nên xin lỗi cô ấy một câu không? Không, Nghị tổng trước nay chưa từng phải làm những chuyện mất mặt đó.
"Nghị tổng, anh không nói nữa sao? Con đĩ này sẵn sàng phục vụ anh đấy, anh ra giá đi!" Huỳnh Thanh Hà cười khẩy, giọng nói chứa đầy ý tứ mỉa mai.
Nghị Đình Quân: "Cô im miệng cho tôi!"
Huỳnh Thanh Hà phẫn nộ, cô hét lớn vào tai Nghị Đình Quân: "Dừng xe!"
Nghị Đình Quân giật mình, phanh xe gấp, bánh xe chà xát lên đường kêu chói tai, Nghị Đình Quân ổn định lại ý trí xong mới quay phát người sang Huỳnh Thanh Hà trợn mắt quát to:
"Huỳnh Thanh Hà, cô chán sống rồi hả?".