"Huỳnh Thanh Hà, cô chán sống rồi hả?"
"Đúng thế, tôi chính là chán sống rồi đấy, vậy anh kết liễu tôi luôn đi."
Huỳnh Thanh Hà trừng mắt đầy thách thức.
Nghị Đình Quân chưa bao giờ phải bị người khác xem thường như thế này, trước sau cũng chỉ có cô gái không biết sống chết này mới dám lên mặt với anh.
Anh không tin anh không trị được cô, chút chuyện nhỏ này mà còn không xử lí nổi thì anh không còn là Nghị Đình Quân nữa.
Trước ánh mắt thách thức của cô, máu trong người anh sôi sực, hai mắt tối sầm lại.
Huỳnh Thanh Hà thấy vậy thì phì cười: "Ha, Nghị tổng, hoá ra anh cũng chỉ được cái miệng mà thôi, có gì khác hơn tôi cơ chứ?"
Nghị Đình Quân không chịu được nữa gầm lên: "Xuống xe!"
"Được thôi", Huỳnh Thanh Hà mặt hằm hằm xuống xe, đóng rầm cửa xe lại.
Chiếc xe Lexus màu đen phóng vụt đi làm tóc Huỳnh Thanh Hà bay tứ phía, dính lên mặt.
Huỳnh Thanh Hà tâm trạng hỗn loạn, cô đi mãi, đi mãi, ánh mắt đờ đẫn không biết là đang nghĩ về cái gì.
Bớt chợt khoé môi Huỳnh Thanh Hà khẽ nhếch lên:
"Con đĩ? mình hiện giờ có phải rất giống một con đĩ như Nghị Đình Quân xấu xa đó nói không?"
Tối hôm qua Huỳnh Thanh Hà đi lang thang cả đêm, về đến nhà cũng không ngủ được.
Khi ngẩng cổ cãi lí với Nghị Đình Quân thì khí thế phừng phừng, nhưng lúc này đây khi đã bình tĩnh, Huỳnh Thanh Hà lại cảm thấy lo lắng.
Nếu Nghị Đình Quân lần này thật sự muốn đuổi việc cô, vậy cô cũng đã hết đường lui.
Tự làm tự chịu, nếu chỉ một mình cô thôi thì đã đành, nhưng còn Vũ Vĩnh Thiên, anh ấy không còn nhiều thời gian nữa rồi!
Ngồi ôm gối ngoài hiên cả đêm không cử động, Huỳnh Thanh Hà thật sắp đông đá luôn rồi, chân lúc này đã tê rần, không đứng lên nổi.
Suy nghĩ một hồi, Huỳnh Thanh Hà vẫn quyết định đi làm, dù sao Nghị Đình Quân đâu có nói là ngày mai cô không cần đến công ty nữa.
Vì thức cả nên mắt của Huỳnh Thanh Hà đã sớm biến thành gấu trúc mất rồi, sắc mặt trông cũng rất kém.
Phùng Uyên Linh thấy dáng vẻ nhếch nhác của Huỳnh Thanh Hà thì sửng sốt:2049281_2_25,60"Thanh Hà, em bị sao thế?"
Huỳnh Thanh Hà ngồi vào bàn làm việc, mệt mỏi đáp:
"Mất ngủ.
Nói ta chị cũng chẳng hiểu đâu!"
Phùng Uyên Linh càng thêm sốt sắng: "Mau nói đi."
Huỳnh Thanh Hà cảm thấy mất tự nhiên, cô đảo mắt đi nơi khác, không có ý định sẽ trả lời.
Phùng Uyên Linh: "Thanh Hà!"
Huỳnh Thanh Hà chán nản đáp: "Toàn mấy chuyện chẳng đâu vào đâu, chị biết thì có thể giải quyết được sao?"
"Còn chưa thử sao biết là được hay không?"
Huỳnh Thanh Hà thở dài: "Chị Uyên Linh, em cảm thấy mình thật đáng thương, em sắp phải xa chị rồi, em không muốn đâu."
"Em đắc tội với Nghị tổng?"
"Cứ coi là vậy đi.
Được rồi, em phải đi thỉnh tội với Nghị tổng khó tính của chị đây, để xem anh ta có rộng lượng thương xót để em ở lại bầu bạn với chị hay không."
Nói rồi Huỳnh Thanh Hà cầm sấp tài liệu đi ra khỏi phòng làm việc, Phùng Uyên Linh nhìn theo bóng lưng nhỏ mảnh khảnh của Huỳnh Thanh Hà cho đến khi cô khuất đằng sau cánh cửa.
Ánh mắt Phùng Uyên Linh ánh lên một cảm xúc phức tạp.
Huỳnh Thanh Hà đi đến phòng làm việc của Nghị Đình Quân.
Cửa không đóng, cô đưa tay lên gõ hai cái rồi mới lẳng lặng đi vào.
"Chào buổi sáng Nghị tổng."
"Lấy cho tôi cốc nước."
"Vâng!" Huỳnh Thanh Hà ngoan ngoãn đi lấy nước cho anh.
Cạnh đấy là một kệ sách, có đủ loại sách với nhiều tài liệu, có lẽ đã lâu không xử dụng nên có chút bụi bặm.
Huỳnh Thanh Hà định xoay gót đi thì một con gián rơi từ trên kệ sách xuống, bám vào cổ tay Huỳnh Thanh Hà.
Từ nhỏ Huỳnh Thanh Hà đã rất sợ gián, nay lại còn bị một con bám vào người, Huỳnh Thanh Hà sợ chết khiếp.
Cô hét lên, phẩy tay thật mạnh để con gián rơi xuống.
Choang! Tiếng vỡ khô khan hoà lẫn với tiếng hét của Huỳnh Thanh Hà.
Con gián cũng thành công rơi xuống nền, nhưng cái ly của cô, đã vỡ tan tành dưới chân.
Huỳnh Thanh Hà hết nhìn con gián rồi lại nhìn cái ly với những mảnh thuỷ tinh trắng muốt đang nằm vung vãi trên sàn nhà.
Khi nãy là sợ gián, nhưng lúc này cô mới chợt nhớ còn có một người đáng sợ hơn.
Nghị tổng!
Huỳnh Thanh Hà mặt tái mét không còn một giọt máu, cô ngước ra ngoài nhìn Nghị Đình Quân.
Nghị Đình Quân vẫn ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc, không mảy may đếm xỉa đến cô.
Huỳnh Thanh Hà còn đang loay hoay, nơm nớp lo sợ không biết nên làm gì thì giọng nói quen thuộc ấy lại văng lên:
"Vỡ rồi cô thì không biết lấy ly khác à, tôi sắp chết khô rồi đấy!"
Huỳnh Thanh Hà giật mình, miệng lẩm bẩm: "Không trách mình sao? Cũng đúng, nhiều tiền như anh ta thì việc gì phải đi so đo chỉ vì một cái ly."
Lúc này Huỳnh Thanh Hà mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến con gian kia Huỳnh Thanh Hà lại rùng mình.
Con gián ban nãy bị cô hất ngược, bay xa hai mét, cô nhìn chằm chằm nó hồi lâu rồi mới từ từ tiến lại, lấy một cái ly khác rót nước vào, tay vẫn còn run run.
"Nghị tổng, nước… nước của ngài."
Nghị Đình Quân nhận lấy ly nước, mặt vẫn lạnh tanh, anh lầm bẩm: "Chẳng làm được gì ra hồn cả!"
Dây thần kinh của Huỳnh Thanh Hà chợt căng như dây đàn, cô mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
Cô gượng cười: "Nghị… Nghị tổng, chuyện hôm qua… anh sẽ không đuổi việc tôi đúng không? Xin anh đấy, là tôi nhất thời hồ đồ, tôi sai rồi, anh đừng đuổi việc tôi có được không?"
Giọng nói của cô đầy cầu khẩn, lúc này Nghị Đình Quân mới miễn cưỡng ngước lên nhìn cô.
Nghị Đình Quân đang uống nước, vừa nhìn cô anh đã bị sặc, ho khù khụ.
Huỳnh Thanh Hà hoảng hốt: "Nghị tổng, anh bị sao thế? Uống từ từ thôi!"
Nghị Đình Quân trợn mắt: "Người hỏi câu này phải là tôi mới đúng."
"Hả?" Huỳnh Thanh Hà ngơ ngác.
Nghị Đình Quân đặt ly nước lên bàn, nói: "Ban ngày ban mặt, cô định làm ma nữ đi doạ người đấy à?"
Huỳnh Thanh Hà vẫn chưa hiểu.
Nghị Đình Quân bất lực, cười như không cười, anh lại nghiêm túc chiêm ngưỡng đôi mắt gấu trúc của cô thật kĩ thêm lần nữa.
Nghị Đình Quân: "Tôi bảo này Trợ lí Hà, có phải sáng nay cô ra đường không nhớ soi gương không?"
Huỳnh Thanh Hà lúc này mới nhớ lại cái gương mặt thảm hại của mình.
Cô lấy gương trong túi ra soi lại, nhưng chỉ ngây ra giây lát rồi lại thở dài.
"Còn không phải tôi lo bị anh tống cổ ra khỏi công ty sao, tối qua tôi mất ngủ", Huỳnh Thanh Hà thành thật khai.
Nghị Đình Quân chỉ "Ồ" một tiếng dài.
Huỳnh Thanh Hà lại cuống cuồng bất an, cô xị mặt ra:
"Nghị tổng à, anh sẽ không nhẫn tâm đến nỗi đuổi việc một cô gái vừa xinh đẹp vừa đáng thương như tôi đâu đúng không?"
Nghị Đình Quân im lặng.
Anh thật cảm thấy hết nói nổi với người phụ nữ này, cứ lải nhải mãi, thật phiền phức.
Thấy Nghị Đình Quân im lặng, Huỳnh Thanh Hà lại càng bất an.
Huỳnh Thanh Hà: "Nghị tổng đẹp trai, tôi biết tôi sai rồi mà, anh đừng có nhỏ mọn tính toán với một cô gái yếu đuối như tôi làm gì.
Tôi thừa nhận hôm qua máng chửi anh, tỏ thái độ với anh, nhưng ai bảo anh nói tôi là con_"
"Đủ rồi!"
Huỳnh Thanh Hà nhận thấy sát khí toả ra từ người đàn ông này có chút nặng, nên đành ngậm ngùi không biện minh cầu xin cho mình nữa.
Nghị Đình Quân ném cho cô một bản hợp đồng, nói:
"Trí nhớ của Trợ lí Hà kém thật, yên tâm đi, hợp đồng của cô là 2 năm."
"Thật… thật sao, anh không đuổi việc tôi nữa ư?" Huỳnh Thanh Hà vui mừng.
Nghị Đình Quân cau mày: "Tôi nói sẽ đuổi việc cô hồi nào?"
Huỳnh Thanh Hà cười tít mắt: "Không có, là tôi tự nói.
Nghị tổng thật tốt quá, trưa nay tôi mời anh một bữa, được không?"
Nghị Đình Quân chẳng bận tâm, ra vẻ khinh bỉ, "Tôi mà lại đi ăn với một cô gái quê mùa như cô?".