Vì Hình Nhất Nặc không trả lời cuộc gọi của anh nên anh sẽ rất lo lắng.
Kiều Nam đã pha xong một tách trà, Hình Nhất Nặc đã kiểm tra lại bài nhạc, thấy cô ta đã viết rất tốt.
Nhưng Kiều Nam vẫn quấy rầy cô, nói chỗ này không tốt chỗ kia không hay, hy vọng Hình Nhất Nặc xem lại giúp cô ta, đương nhiên Hình Nhất Nặc sẽ nghĩ giúp cô ta.
Thời gian thắm thoát đã tới hai giờ rưỡi, Kiều Nam không khỏi lo lắng nói: “Nhất Nặc, chị chợt nhớ ra là có cuộc hẹn lúc 3 giờ, bây giờ chị phải đi ngay.” . Ngôn Tình Cổ Đại
“Thật sao? Vậy em không làm phiền chị nữa, chị đi đi!” Hình Nhất Nặc nói với cô ta: “Đối với nghệ sĩ, có một cuộc hẹn, là chuyện rất quan trọng.”
“Chị xin lỗi, vậy chị không giữ em lại nữa”. Kiều Nam nói xong đưa túi cho Hình Nhất Nặc: “Xe bảo an của em có gần đây không?”
“Vâng! Có, chị không cần lo đâu, chị đi đâu, cần em đưa đi luôn không?”
“Không cần đâu, chị cũng lái xe đi ra ngoài, một lát nữa em đi đâu? “
“Vâng! Có thể đến trung tâm thương mại gần đó để mua chút đồ, mua một vài bó hoa!” Hình Nhất Nặc nghĩ đến chuyện Đêm nay, cô muốn làm cho nó đặc biệt hơn.
“Được, vậy em đi đi! Tạm biệt.” Kiều Nam nói xong, vẫy tay với cô.
Hình Nhất Nặc đi bộ đến xe bảo mẫu của cô ấy.
Kiều Nam lập tức lấy điện thoại di động của Hình Nhất Nặc ra và gửi số phòng cô vừa đặt vào điện thoại di động của Ôn Lương Diệu.
Sau đó, cô ta lập tức lên xe chạy thẳng đến khách sạn Peninsula, cô ta không muốn đợi giây phút nào nữa..
Mặc dù cô ta còn muốn đợi thêm nữa, nhưng Ôn Lương Diệu đã gặp một đạo diễn, điều đó có nghĩa là kịch bản trong tay anh sắp khởi quay, cô phải giành lấy vai diễn này càng sớm càng tốt.
Hiện tại cô ta hơi phi lý trí, cô ta chỉ muốn vai diễn này.
Những hậu quả khác, cô ta cũng không nghĩ tới nữa, ngay cả khi cô ta đắc tội Ôn Lương Diệu, làm tổn thương Hình Nhất Nặc, cũng không thể so sánh với việc trở nên nổi tiếng của mình.
Sau khi Ôn Lương Diệu nhận được tin nhắn của Hình Nhất Nặc, anh đã gọi cho Hình Nhất Nặc nhưng không thấy trả lời, anh có chút lo lắng, vừa hay, anh có bữa trà chiều gần khách sạn. Nhìn số phòng được gửi đến, anh không khỏi suy nghĩ, lẽ nào cô quyết định lần đầu tiên là ở khách sạn.
Ôn Lương Diệu vì không gọi được cho Hình Nhất Nặc, vẫn vô cùng lo lắng.
Anh nói với đạo diễn Lưu một câu liền vội vã rời nhà hàng, anh vội tới chỗ đậu xe, lái xe về phía khách sạn.
Kiều Nam lúc này cũng đang trên đường tới khách sạn. Trong khi đợi đèn đỏ, chuông điện thoại của cô ta vang lên, cầm lên xem, lập tức bắt máy.”Alo, Lý Siêu, có chuyện gì?”
“Chị Nam, gần đây tôi có hơi kẹt tiền, chị có thể cho tôi vay một ít được không?” Điệu bộ của người đàn ông đầu dây bên kia có chút lưu manh.
Kiều Nhát lập tức tức giận: “Lần trước không phải tôi đã đưa cho các cậu cậu 100 vạn rồi sao? Sao vẫn chưa đủ tiêu?”
*400 vạn ấy, máy người chúng tôi chia ra, sao đủ tiêu được. Vả lại muốn nhờ tới mấy người ấy, bọn chúng lấy phần lớn, tôi chỉ được phần nhỏ, tôi còn lấy đâu ra tiền mà tiêu nữa.”
“Cậu thôi đi, tôi không thừa thời gian cho cậu.”
“Chị Nam, như vậy không hay đâu! Chị đừng có quên, tôi cùng chị diễn vở kịch ấy, tôi nghe ngóng được rồi, người đàn ông kia tên là Ôn Lương Diệu đúng không.”
Kiều Nam tái mặt, không ngờ tên Lý Siêu này lại dùng việc này để uy hiếp cô.
“Được, cậu muốn bao nhiêu?”
“Không nhiều, 50 vạn thôi!”
“Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Chắc chắn chị sẽ có.”
“Cậu đang ở đâu?”
“Tôi đang đi ngay phía sau xe chị.” Giọng Lý Siêu truyền đến.
Kiều Nam lập tức nhìn vào gương chiếu hậu, đúng là xe của Lý Siêu, cô ta tức giận trừng mắt nhìn.
Bây giò cô ta chỉ muốn gấp rút tống khứ Lý Siêu này đi, không để hắn phá hỏng chuyện hôm nay của cô, cô ta khó khăn lắm mới lên được kế hoạch này, tuyệt đối không thể để có bất cứ một sai sót nào.
Lúc này còn cách khách sạn khoảng 1 km, Kiều Nam lái xe vào khách sạn ngay lập tức, Lý Siêu dừng lại phía sau, đi về phía xe của cô ta.
Trong túi của Kiều Nam có một tắm thẻ có đúng tròn 50 vạn nhân dân tệ. Đầy vẻ không bằng lòng đưa cho Lý Siêu: “Tôi cảnh cáo cậu, đây là lần cuối cùng. Từ giờ, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”