Mười phút sau, Ôn Lệ Thâm thay một bộ tây phục được đặt may riêng màu đen, đường nét được may hoàn hảo, mịn màng không chút nếp nhăn, khiến cho người mặc càng trở nên cao quý, không thể xâm phạm.
Nhưng chỉ vừa lúc nãy thôi, người phụ nữ nữ không hề khách khí dám xâm phạm đến nơi riêng tư của anh ta.
Ôn Lệ Thâm bình tĩnh đi ra ngoài, trầm giọng ra lệnh: “Điều tra thân phận của người phụ nữ kia cho tôi.”
“Không cần điều tra đâu ạ, tôi biết cô ấy là ai, đó là Tô Hi, một hoa đán mới nổi †rong giới, thân phận cũng khá cao.” Trợ lí nói rõ ràng thân phận của Tô Hi, dù sao thì Tô Hi cũng có một gương mặt xinh đẹp khiến mọi người không thể quên.
“Tô Hi.” Người đàn ông nheo mày, lạnh lùng ghi nhớ cái tên này vào trong đầu.
“Ôn thiếu, cô ấy đến để tìm kim cương ạl” Trợ lý tò mò hỏi.
“Tôi không muốn trả cho cô ta.” Ôn Lệ Thâm nói xong, mở bàn tay ra, thứ anh đang cầm chính là viên kim cương mà Tô Hi làm mắt.
Lúc này trên sàn diễn, cảnh catwalk đã bắt đầu. Đường Tư Vũ đợi Tô Hi đến, đợi mãi 15 phút sau mới nhìn thấy bóng dáng Tô Hi hoảng loạn quay trở lại chỗ ngồi, Đường Tư Vũ không nhịn được quan tâm hỏi hạn: “Cậu đã tìm thấy viên kim cương chưa?”
“Tìm thì tìm thấy rồi, nhưng người nhặt được viên kim cương chắc sẽ không trả lại cho tớ đâu.” Trái tim Tô Hi hoảng loạn, đây chắc chắn là việc xấu hổ nhất mà cô từng làm.
Kéo khăn tắm của anh ta xuống, còn nhìn thấy hết cơ thể của anh ta, mặc dù chỉ là nhìn qua nhưng cái nào nên nhìn và không nên nhìn cô đều nhìn thấy hết.
Cô muốn có cái lỗ nào đó cho cô chui xuống, không muốn nhìn thấy bát cứ ai nữa. “Tại sai2 Sao lại không trả cho cậu!” Đường Tư Vũ ngạc nhiên hỏi.
“Ở đây không tiện kể, lát nữa ra ngoài tớ kể cho!” Bây giờ Tô Hi vẫn rắt rồi bời. Còn Diệp Lạp Lạp đang ngồi ở hàng ghế thứ ba đang dùng ánh mắt đắc ý nhìn chằm chằm vào cô, Tô Hi căm giận trừng mắt lại nhìn cô ta, tất cả đều là một mớ hỗn độn do cô ta gây ra.
Tâm trạng xem trình diễn của Đường Tư Vũ khá tốt, bởi vì chủ đề đêm nay rất tươi sáng, khiến cô rất yêu thích.
Ánh mắt Tô Hi mặc dù nhìn người mẫu trên sàn catwalk, bên tai còn nghe thấy tiếng nhạc, nhưng ánh mắt cô lại không hề để ý đến trang phục mà trong đầu toàn là hình bóng của người đàn ông vừa nãy.
Anh ta là ai?
Anh ta không phải bất cứ một thiếu gia quyền quý nào mà cô từng gặp, cũng không phải mấy tên công tử giàu có, càng không phải nhân vật trong giới giải trí, vậy anh ta là ai Tại sao anh ta lại có một phòng nghỉ như khách sạn, mà cái khí chất trên người anh ta tỏa ra cũng khiến cô vô cùng sợ hãi.
Anh ta là ai?
Đây là điều phiền muộn trong lòng cô mãi không giải thích được. Bởi vì viên kim cương kia, cô không biết có nên lấy lại hay không, dù sao nó cũng có giá 20 triệu NDT! Mặc dù cô có thể đền tiền cho bên nhãn hàng, nhưng cũng thiệt hại không ít.
Buổi biểu diễn thời gian kéo dài 2 tiếng đồng hồ vô cùng mãn nhãn, lúc cuối cùng, nhà thiết kế dẫn theo vài người đên cảm ơn mọi người, đồng thời phát biểu về các tác phẩm của mình, rồi buổi biểu diễn kết thúc trong tiếng vỗ tay rằm rộ tán thưởng của mọi người.
Tô Hi để Đường Tư Vũ đợi cô ở chỗ cột này vài phút, cô phải đi làm rõ thân phận của người đàn ông kia.
Lúc Tô Hi chạy qua chỗ căn phòng đó, vừa hay gặp một nhân viên, người nhân viên đó cho hay vị khách trong căn phòng này đã rời đi rồi.
“Anh ta thực sự rời đi rồi à?”
“Đúng vậy, nhân viên bên tôi vừa vào đó dọn dẹp xong.”
“Vậy anh có biết đó là ai không?”
“Không rõ.”
“Vậy ai là người biết thân phận của anh ta?
“Việc này cô phải đi hỏi quản lý của chúng tôi ây.
Tô Hi đành hỏi: “Vậy văn phòng làm việc của quản lý ở đâu?”
Xinh đẹp cũng khá có lợi, nhân viên vô cùng vui vẻ nói cho cô biết. Tô Hi liền đi ra khỏi hành lang, chạy đến văn phòng của quản lý, anh ta đang tiếp đón nhà thiết kế của buổi biểu diễn lần này.
“Xin chào, cho hỏi anh có phải là quản lý La không ạ? Tôi là Tô Hi, tôi có chuyện muốn nhờ anh.”
“Tô tiểu thư, cô có chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn hỏi anh một chút, vị khách ở phòng nghỉ 1034 tên là gì, là ai vậy?”
“Xin lỗi chúng tôi không tiện tiết lộ, cảm ơn.
“Đối với tôi thực sự rất quan trọng, tôi bị mắt đồ, bị anh ta nhặt được, tôi thật sự rất muốn biết anh ta là ai, xin anh đó.” Tô Hi chắp hai tay cầu xin anh ta.
“Thật ngại quá, chúng tôi phải bảo mật thông tin của khách mời, không thể giúp cô được.” Người quản lý vô cùng kiên định.
Cả nhà đang đọc tại truyen.one nhé! Nếu đọc từ nguồn khác xin qua truyen.one đọc khích lệ nhóm mình hăng say lên chương nhé! Chúc cả nhà sức khỏe!