Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Bên trong rừng trúc, cũng có một không khí trong trẻo, không có dấu vét tu sửa, đều là những tắm gỗ dựng đầy nét xưa cũ.

Kỷ An Tâm bắt giác đã đi rất xa, cô có hơi hỗn hến, cũng bởi vì vài năm gần đây cô hơi ít rèn luyện.

Người đàn ông ở đằng xa lại vô cùng thoải mái, nghe thấy tiếng thở của cô, ánh mắt của anh lập tức hiện lên một nét sâu thẳm, tiếng thở dốc của cô khiến đầu anh cũng thấy dập dòn.

Kỷ An Tâm đi tới đi lui, đột nhiên dưới chân xuất hiện một con rắn xanh nhỏ, con rắn nhỏ này cũng sợ hết hồn, không biết bò thế nào cứ lượn qua lượn lại dưới chân cô, không tìm được chỗ thoát, “A…” Kỷ An Tâm kêu một tiếng kinh hãi, cảm giác con rắn nhỏ này sắp bò lên chân của cô rồi.

Trong lúc như vậy, Kỷ An Tâm không quan tâm gì cả, sợ tới mức biến mặt xoay người, lập tức theo bản năng ôm lấy cổ người đàn ông, giống như con bạch tuộc quấn quanh người anh.

Hoắc Kỳ Ngang cũng nhận ra sự kinh sợ của cô, đưa tay kéo một cái, đỡ lấy cái mông xinh của cô, lúc này con rắn nhỏ đi vào bụi cỏ chuồn không thấy tăm hơi rồi.

Kỷ An Tâm vốn dĩ có hơi thở mạnh, vừa nãy giật mình thì hô hấp càng dồn dập hơn, gương mặt nhỏ trắng bệch, chờ lúc cô nhận ra sự khốn đốn của mình hiện tại, thì sắc mặt của cô lại đỏ bừng lên.

Hoắc Kỳ Ngang ôm cô thật chặt, mà cô thì ôm chặt cổ của anh, hai chân mảnh mai quấn quanh eo anh.

Tư thế này co bao nhiêu ám muội thì có bây nhiêu ám muội.

Kỷ An Tâm muốn điên lên, cô vội vàng dịch xuống khỏi người anh, lúc này, người đàn ông nâng cô, tựa vào một cái cây trúc gần đó, khàn giọng nói: “Là do em chủ động thì anh sẽ không khách sáo.”

Câu này vừa nói xong, môi đỏ của Kỷ An Tâm hơi hé ra, người đàn ông đã cúi người trực tiếp hôn lên môi cô.

Àm mội tiếng, đầu Kỷ An Tâm trống không, cô định thả tay ra, nhưng thả tay thì cô sẽ ngã nhào xuống, người đàn ông này rõ ràng tạo tư thế lơ lửng cho cô, khiến cô chỉ có thể ôm sát cổ anh để duy trì cân bằng, mặc anh trêu đùa.

Cái hôn quen thuộc, sự triền miên hừng hực, thân thể của Kỷ An Tâm không nghe lời, càng run rẫy hơn.

Hoắc Kỳ Ngang cứ hôn cô như vậy một lúc, bấy giờ mới cười nhẹ buông cô ra, lại thấy Kỷ An Tâm hơi tức giận, cô xoay người muốn đi về, ở lại với người đàn ông này không biết còn xảy ra cái trò gì nữa.

Nụ hôn này khiến hô hấp của cô mãi lâu vẫn không bình tĩnh lại, hơn nữa vừa nãy cơ thể tê dại, nhắc nhở cô có phải lâu quá rồi cô không có đàn ông? Thế nên mới bị người đàn ông này hôn tới mức điện giật cả người.

Xe của Hoắc Kỳ Ngang đang chờ ở đằng trước, Kỷ An Tâm đi r, Hoắc Kỳ Ngang liền nói với cô.

“Ngồi xe của anh về đi.”

“Không cần.” Kỷ An Tâm từ chối khéo, gọi một chiếc xe taxi để đi.

Hoắc Kỳ Ngang có hơi bắt đắc dĩ nhìn xe của cô rời đi, anh vào trong xe của mình rồi về thẳng khách sạn.

Lúc ăn tối, Kỷ An Tâm cố ý một mình đi xuống nhà ăn của khách sạn, khỏi cho Hoắc Kỳ Ngang chạy tới tìm cô.

Có điều, lúc tối Hoắc Kỳ Ngang có một bữa ăn làm việc, anh không thể nào ăn với cô được, Lúc Hoắc Kỳ Ngang về đã là mười giờ hơn, anh đi ngang phòng Kỷ An Tâm, dừng lại chút, không quấy rầy cô.

Kỷ An Tầm nằm trên giường, vẫn chưa ngủ, mắt nhắm lại, nghĩ đến trong lúc ở rừng trúc bị người đàn ông này cưỡng hôn.

Điều này khiến lòng cô loạn lên, dù 5 năm qua rồi cô vẫn không ngờ cơ thể của mình sẽ phản ứng với anh mãnh liệt thề.

Cô hận hay trách anh nhưng vẫn đặt anh trong tim, thành điều không ai có thể thay thế. Bất kể là hận hay yêu thì cô cũng không thể chứa thêm một người đàn ông khác nữa.

Kỷ An Tâm hận cảm giác như vậy vô cùng, giống như trái tim cô bị trói buộc. Trong mơ màng, đồng hồ báo thức vang lên, Kỷ An Tâm cầm điện thoại liếc mắt nhìn, đã hơn bảy giờ, cô xoa con mắt hơi đau mỏi, cô chuẩn bị rời giường.

Sau khi tắm xong, cô mặc một bộ đồ trang nhã, dùng một lớp phấn mỏng che đi gương mặt nhọt nhạt, tạo ra hình ảnh đầy sức sống.

Kỷ Tâm An ngồi vào xe buýt đi vào khu núi non, xe buýt này sẽ tới chỗ hội trường.

Kỷ An Tâm ở trên xe, gặp ngay một khách hàng, người đàn ông này ba lăm ba sáu tuổi, gia đình có hai công ty, có thể nói tuổi trẻ có năng lực.

“Kỷ tổng, trùng hợp thật không ngờ lại gặp cô ở đây.”

“Trần tổng, khéo ghê.” Kỷ An Tâm chào hỏi, đây là khách hàng công ty cô luôn hợp tác, bởi vì công ty anh ta cấp cao lưu động quanh năm tương đối nhiều, dường như mỗi năm đều đầu tư không ít tài chính để đào tạo người, hơn nữa chính là công ty của Kỷ An Tâm.

“Tới đây, ngồi đây đi.” Trần tổng vội vỗ chỗ ở bên cạnh.

Kỷ An Tâm chỉ có thể mỉm cười ngồi xuống, hai người cả đường đi đều trò chuyện cho tới khi tới nơi. Kỷ An Tâm đi đại diện, vừa hay Trần tổng này lại mời cô đi cùng, Kỷ An Tâm không dám làm phật ý anh ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui