Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

“Ai thê?” Trang Noãn Noãn mở to mắt, cảm thấy cô trợ lí này có chút quen mắt.

“Tôi tạm thời không thể nói, phiền cô đi với tôi một chuyến.” Nữ trợ lý là thủ hạ của Kiều Mộ Trạch, anh gần đây rất đau đầu với tin đồn cùng Trang Noãn Noãn, cho nên, cô ấy cũng không thể tùy ý cho cô biết được giám đốc muốn gặp Trang Noãn Noãn.

“Noãn Noãn đi đi! Không chừng có chuyện gì quan trọng đó”.

Lam Sơ Niệm ngồi bên cạnh nói với cô.

Trong mắt Diệp Mạn Ni có chút ghen tị, tại sao cô ta lại có cảm giác người tìm Trang Noãn Noãn là Kiều Mộ Trạch? Bởi vì người trợ lý nhìn một cái là biết ngay là trợ lí cao cấp.

Trang Noãn Noãn cũng không nghĩ gì nhiều, cô muốn nghỉ ngơi một lúc nữa, lúc này, cô phải giả bộ đi ra ngoài một cách bình thường.

Trong lúc nữ trợ lý đi trước mặt, cô đã cố gắng kiễng chân khi hết đoạn đường, cuối cùng đã đến trước cửa của một phòng nghỉ, nữ trợ lý giơ tay thể hiện một động tác mời: “Trang tiểu thư, xin mời.”

Trang Noãn Noãn gật gật đầu, đầy cửa đi vào, cô nghĩ có thể là bạn lúc trước của ba.

Bởi vì trước đây ở công ty ba cũng kết thân với không ít người bạn, nhưng không ngờ khi cô bước vào, một dáng người cao lớn mặc một bộ vest đen trang trọng đang đứng trước cửa số, đường nét cơ thể mảnh mai khiến anh toát lên một vẻ sang trọng khác biệt.

“Anh tìm tôi?”

Ngữ khí của Trang Noãn Noãn bình tĩnh xuống, đồng thời, cũng có chút muốn rời đi.

Kiều Mộ Trạch quay lưng lại, một tay đút túi quần, nhìn về phía cô, sau đó, nhìn về phía chân trái của cô nói: “Chân của cô có phải bị thương không?”

Sắc mặt Trang Noãn Noãn kinh ngạc nhìn anh, có chút hoảng loạn nói: “Sao anh biết?”

Kiều Mộ Trạch chỉ nói: “Lúc nãy cô đi qua, tôi đoán được.”

Trang Noãn Noãn lập tức đứng thẳng: “Tôi không sao.”

Nói xong, Trang Noãn Noãn quay lưng muốn rời đi.

“Nếu như chân của cô đau, không thích hợp lên sân khấu thì tôi có thể hủy bỏ buổi biểu diễn của các cô.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông sau lưng.

Trang Noãn Noãn lập tức dừng bước, quay đầu lại và nói: “Tôi không sao, tôi có thể lên sân khấu, đừng hủy.”

“Cô chắc là cô có thể lên sân khấu biểu diễn chứ?” Kiều Mộ Trạch lo lắng thay cô, chân của cô nhìn có vẻ rất nghiêm trọng.

“Tôi có thể.” Trang Noãn Noãn rất kiên định nói.

“Được, nếu cô cố chấp như vậy, thì tôi chúc cô biểu diễn thành công.” Kiều Mộ Trạch nói xong, đi đến trước cửa, mở cửa đưa cô ra ngoài.

Trang Noãn Noãn lập tức giả vờ đi ra một cách bình thường, khi cô đi được một lúc, cô vẫn kiễng chân đi, và cô không hề biết là Kiều Mộ Trạch đúng lúc đi tới, đi theo sau, nhìn tư thế đi đường kỳ lạ của cô.

Kiều Mộ Trạch không nghĩ tới, lòng tốt của anh bị cô từ chối, người phụ nữ này thật sự muốn gắng gượng để lên sân khấu sao?

Trang Noãn Noãn trở về phòng nghỉ ngơi, cô nhìn thấy Diệp Mạn Ni đang một mình luyện tập động tác của cô ta, hiển nhiên, cô ta rất mong đợi màn biểu diễn này.

“Noãn Noãn, vừa nãy ai tìm cô thế?” Lâm Thiến giả vờ tò mò hỏi.

Trang Noãn Noãn lập tức trả lời: “Là người bác đồng nghiệp trước đây của ba tôi.”

Cô chỉ có thể nói dối, không thì, Diệp Mạn Ni chắc chắn sẽ oán hận cô chết mắt.

Có thể nhìn thấy Kiều Mộ Trạch, đối với bọn họ mà nói, như là một loại vinh hạnh vậy.

Trang Noãn Noãn tỉ mỉ cảm nhận cơn đau dưới chân, cô chỉ còn cách sau khi nhảy xong, thì mới có thể đi trị liệu.

Một lúc sau thì Chu Đào đến nói với họ chuẩn bị cẩn thận, bởi vì màn biểu diễn của họ sắp bắt đầu rồi.

“Chu tổng, điệu múa cột của chúng tôi không có vấn đề gì chứ?”

“Không vấn đề gì, đã thiết kế xong hét rồi, các cô cứ yên tâm bạo dạn mà nhảy đi!”

Sự mong chờ trong mắt của Diệp Mạn Ni đã rất mãnh liệt, cô ta lại hỏi: “Anh nhìn thấy Kiều Mộ Trạch tiên sinh chưa?”

Chu Đào lập tức cười một cái: “Vừa nãy nhìn hình như thấy anh ấy ở trước sân khấu đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui